Lại Mà Xem, Nữ Phụ Mọc Não Rồi

Chương 7



13.

Xúi quẩy ghê.

Tính ra, trước kia mỗi lần cha tôi mua áo quần cho tôi, thì Lâm Yên cũng có một bộ y chang.

Hơn nữa tất cả đều mua theo sở thích của cô ta.

Tủ quần áo của tôi vốn là "tủ quần áo của Lâm Yên".

Trong lúc tôi còn đang cay thì Lâm Yên cũng phát hiện ra hai đứa tôi.

Ánh mắt cô ta rơi vào bộ váy xẻ tà đầy xẹc xi của tôi, gương mặt lộ vẻ ngạc nhiên không giấu được.

Sau đó, sắc mặt trầm xuống.

Ha ha ha, bể kèo rồi đúng không bé?

Cười chết mất thôi, hóa ra hôm nay muốn mặc giống tôi để chơi bài "đụng hàng không đáng sợ, ai xấu nấy ngại" hả?

Ngại quá, hố rồi bé ạ.

Bộ đồ kia tôi lên mạng bán lại rồi.

Tiền đem đi mua phân bón hết rồi.

Còn bộ tôi đang mặc là mua online 188 tệ, phờ ri ship.

Nhưng vậy thì sao?

Riêng về khoản nhan sắc thì tôi xin phép không sợ bố con thằng nào cả.

Tác giả cũng nói rồi, tôi là nhân vật nữ đẹp nhất dưới ngòi bút của y.

Phải biết rằng tôi đổi hết điểm thuộc tính trí tuệ đập vào điểm nhan sắc đấy, mãi đến giờ cũng mới chỉ mọc được cục não bé xíu.



"Ha ha ha ha ha ha ha, ẻm hiểu rõ chính mình ghê, quả nhiên chân thành mới là tuyệt chiêu đỉnh chóp nhất."

"Hé hé hé hé hé tôi cười như nghé rồi này!"

"Éc éc éc éc éc, tôi cười như heo rồi đây!"

"Cạc cạc cạc cạc cạc, tôi cười như vịt rồi này!"

"Be be be be be, tôi cười như dê rồi á!"



Đội quân gia súc gia cầm kéo nhau xâm chiếm khung chat.

Không hiểu sao, từ lúc nội dung cốt truyện bắt đầu thay đổi, dàn độc giả thảo luận trong khung chat cũng dần đổi đội hình.

Phong cách càng ngày càng xà lơ.

Tôi còn đang miên man suy nghĩ thì Lâm Yên đã tiến về phía hai đứa tôi.

Theo sát cô ta là một thanh niên trẩu tre lên đồ chói mắt.

Tóc vuốt keo tạo dáng theo phong cách trừu tượng của Pi-cát-xô nhuộm ombre xanh lục, uốn xoăn tứ tung.

Tai phải xỏ khuyên tai hình cục xương.

Đứng cạnh gã, vẻ ngây thơ trong sáng dịu dàng trang nhã của Lâm Yên càng thêm nổi bật.

Tôi quan sát tỉ mỉ.

Có lẽ nào đây là "đối tượng hẹn hò" hôm nay của tôi, Thẩm Ngự, không?

14.

Gã xuất ngoại du học có mấy năm mà suýt chút nữa tôi không nhận ra luôn.

Nhưng theo cốt truyện gốc thì Thẩm Ngự không hề gặp Lâm Yên trong ngày đầu gã về nước

Trong nội dung gốc tác giả viết.

Sau khi tôi và Phó Hàn Thanh hủy hôn, nhà họ Lận và nhà họ Thẩm quyết định thông gia gần như ngay lập tức.

Bữa tiệc hôm nay vốn cũng không phải là tiệc tẩy trần xem mắt, mà là tiệc đính hôn của tôi với gã.

Vì là lễ đính hôn của nhân vật phụ nên tác giả viết rất qua loa sơ sài.

Trong đó, phần được mô tả kỹ nhất là đoạn Lâm Yên đưa Phó Hàn Thanh tới dự tiệc.

Nhưng vì không có thiệp mời nên họ bị bảo vệ chế nhạo, sau đó bị đuổi ra cổng.

Phó Hàn Thanh đứng ngoài dầm mưa một đêm, Lâm Yên vẫn luôn bầu bạn bên cạnh hắn.



Nội dung thảo luận trong khung chat nói, trận mưa ấy còn to hơn cả cái đêm Lục Y Bình đòi tiền cha nữa.

(Tham chiếu nội dung phim Tân dòng sông ly biệt, dựng từ truyện Quỳnh Dao, Lục Y Bình là con ghẻ, quỳ dưới trời mưa suốt đêm xin cha tiền cứu mẹ, ý nói vô cùng thảm thiết.)

Từ đó về sau, Phó Hàn Thanh khai khiếu, chính thức mở ra cuộc đời sảng văn gặp thần g i ế t thần gặp Phật g i ế t Phật.

Mà sau vụ này, Lâm Yên cũng được đón về nhà họ Lận, trở thành nhị tiểu thư nhà họ Lận.

Còn có cả mẹ tôi, vội vàng về nước dự lễ đính hôn của tôi.

Do chuyện cha tôi vượt rào mà bệnh trầm cảm trở nặng, không bao lâu sau thì nhắm mắt xuôi tay.

Bữa tiệc này là một sự kiện bước ngoặt quan trọng, bắt đầu từ hôm nay, đường đời của mỗi chúng tôi đều sẽ rẽ hướng.

Nhưng bây giờ, hình như mọi chuyện đã khác.

Vì Phó Hàn Thanh tới dự tiệc cùng tôi.

Nên Lâm Yên không có cơ hội cùng hắn vượt qua gian khó giống như trong truyện gốc.

Cô ta chỉ đành tìm mọi cách để vào được bữa tiệc này.

Nhưng nếu để cha tôi dẫn cô ta đến thì không dễ gì giải thích thân phận của cô ta.

Cho nên cô ta không có cách nào khác đổi mục tiêu thành Thẩm Ngự.

Chu cha ơi!

Đột nhiên tôi thấy hưng phấn ghê á.

Như vậy là hiệu ứng cánh bướm đã bắt đầu, nội dung câu chuyện đang thay đổi rồi đúng không?

Tôi vội vàng mở hộp thư trên điện thoại.

Một email mới của mẹ tôi đang nằm lặng yên ngay đầu hộp thư đến.

Tôi bấm mở, thấy mẹ tôi viết:

"Kiều Kiều thân yêu của mẹ,

Mẹ đã xem tài liệu con gửi.

Đợi lần này chụp hình xong, mẹ sẽ về làm thủ tục ly hôn với cha con.

Đơn ly hôn mẹ đã ký ủy quyền cho luật sư rồi.

Mẹ cùng ông ta lấy nhau đã hai mươi năm, tuy từng yêu, nhưng tình cảm đã phai nhạt từ lâu.

Cuộc hôn nhân này tuy thất bại, nhưng mẹ có con là mẹ chiến thắng rồi.

Cục cưng của mẹ, không cần lo cho mẹ. Chăm sóc bản thân cho tốt, chờ mẹ về nhé.



Mẹ mãi mãi yêu con."

Chỉ mấy câu ngắn ngủi, nhưng khiến tôi vui mừng vô hạn, dù trong lòng đầy chua xót.

Lúc đọc thư xong, nước mắt tôi đã lưng tròng.

Khi tôi định ngước mắt lên cho nước mắt khỏi rơi xuống thì đã thấy Lâm Yên đứng trước mặt bọn tôi.

Cô ta ấm ức nhìn tôi và Phó Hàn Thanh tay trong tay mười ngón đan nhau chặt khư.

Mắt hạnh rưng rưng chực khóc.

"Anh Phó, có lẽ anh không nhớ em."

"Em là Lâm Yên ở khoa Dược. Anh từng cứu em trong phòng thí nghiệm, em luôn coi anh là…"

Nhưng cô ta còn chưa kịp giãi bày hết nỗi lòng, nước mắt tôi cũng chưa kịp rớt xuống, thì Phó Hàn Thanh đã ôm chặt tôi, sốt sắng hỏi:

"Sao vậy, Kiều Kiều? Sao em lại khóc?"

Lâm Yên hóa đá tại chỗ luôn.

Chắc là cô ta không thể ngờ tới, tôi lại khóc, mà còn khóc nhanh khóc đẹp khóc to hơn cả cô ta nữa.

Còn Phó Hàn Thanh thì coi cô ta như không khí vậy.

Hắn vừa lau nước mắt cho tôi, vừa dịu dành nhỏ giọng dỗ dành:

"Ngoan, đừng khóc nữa nè. Khóc nữa là trôi makeup đó. Sắp từ hồ ly tinh thành con mèo tinh rồi đó."

Tôi nức nở nỉ non:

"Hu hu, Hàn Hàn, mau cho người ta ôm miếng đi."

Tôi cảm nhận hơi ấm cùng nhịp tim của hắn, mới dám tin những chuyện này là thật, chứ không phải tưởng tượng.