Lạc Long Truyền Thừa

Chương 8: Lan Nhi Tỷ Tỷ Đừng Giận (1)



Trên võ đài lúc này hai thân thể thiếu niên đối đầu luận võ , Lâm Khanh nhìn Thiên Kiệt bằng con mắt khinh thường lao đến đấm một quyền võ kỹ.

[rầm! rầm...]

Ngay lúc hai loại Võ kỹ chạm nhau âm thanh nổ vang phóng ra cỗ khí lực trấn nhiếp khắp võ đài.

Võ Kỹ của Lâm Khanh giống như cái chùy nặng ngàn cân bổ đến còn Thiên Kiệt lại thi triển ra loại Võ kỹ kỳ lạ tốc độ ra đòn sắc bén tựa như phá không mà lao đến, trên đường còn lưu lại tàn ảnh mơ hồ như Bạch Vân Lang Tinh.

“Trời ạ! Tiểu quái vật này! không ngờ lại có [Thú Hồn Chiến Kỹ]...Lại còn thì triển đến mức thuần thục như vậy?.”

Việt Vân Thất Thanh nghẹn họng mà nói.

Bốn Trưởng lão nghe xong cũng phải kinh ngạc hô lên.

"Thú Hồn Chiến Kỹ!!!".

“Lại nhớ đến năm xưa từng có một cường giả của Bắc Ma Đế Quốc nổi danh cũng là sử dụng [Thú hồn Chiến Kỹ:Hầu Vương Ma Thần Biến] Sức chiến đấu bạo tăng kinh Khủng cấp bậc Thoát trần đỉnh phong vượt cấp chiến đấu đả bại hai Thiên Nhân Trung kỳ!... Cũng thật là đáng kinh ngạc! ”

“Có thể cảm nhận được hồn kỹ Ma thú... Đúng la thiên tài! Tiểu tử này lớn lên e rằng cũng là một cường giả khiến cho tu chân giới Đông Vực lại một lần nữa Kinh tâm động phách đây!”

Mấy Trưởng lão xem mà bàn tán không thôi.

Lại quay lại trận chiến Lúc này Thiên Kiệt có vẻ như bị Khí lực áp cho vào thế hạ phongerp

Lâm Khanh thấy thế liền nhếch mép mà dồn quyền đấm đến.

“Hahaa, Cũng chỉ là thứ võ chó vớ vẩn mà thôi, chịu thua đi!!.”

Thiên Kiệt nghe lời khi dễ của Lâm Khanh. Lúc này như tức giận mà mắt nổi huyết tơ!...Khi dễ hắn thì được. Chứ lại dám khi dễ Lang Huynh của hắn là chó vớ vẩn.

Trong Ma Thú Sâm Lâm, Lang huynh của hắn đương nhiên rất lợi hại, Tam giai ma thú đầu đàn lang tộc, muôn thú trong rừng luôn phải kính nể một phần mà ở đây lại bị xem thường, chuyện này khiến hắn bực mình liền thi triển phương thức chiến đấu săn mồi cực kì uyển chuyển.

Hắn thu cước lại, đạp lên quyền của Địch làm bàn đẩy xoay người bắn ra sau lưng Lâm Khanh hạ chân xuống đất lui đi vài mét lại phóng bước phi đến.

[Vân Lang Sát]-Lực phóng đến như tia điện lại phá không phát ra sau lưng Lâm Khanh khiến hắn cũng bất ngờ mà chấn động.

Cái thể loại tốc độ tựa như chỉ vài hơi thở này như một con sói đói đi săn chẳng cho một chút cơ hội sinh tồn, khiến Lâm Khanh hắn cũng lạnh hết cả sống lưng.

Thiên Kiệt lại là phóng cước lao thẳng lưng của Lâm Khanh đạp đến khiến hắn bay đi như diều đứt dây phóng luôn ra khỏi võ đài mà nằm bất động.

“Aha...haha cái này, có hơi làm quá rồi không.”

Thiên Kiệt lại quay về phía của Gia chủ cùng các vị Trưởng Lão cười nhẹ rồi gãi đầu hỏi khổ.

"Thế này cũng thật là mất mặt a!."

Gia chủ cùng mấy vị Trưởng lão lại khụ khụ ho lên vài tiếng thầm nghĩ trong đầu nhìn nhau.

Lâm Khanh là Thiên Kiêu Chi Tử mà Việt Lạc Gia Tộc bồi luyện gần chục năm nay. Lại cứ thế mà lại thua một đứa nhóc Luyện thể đỉnh phong.

“aizz thế này cũng không trách được a. Luyện Thể đấu với Luyện Khí chẳng lẽ lại trách ra tay không biết nặng nhẹ”-Vân Việt Gia Chủ thấy vậy cũng đau đầu mà nói.

“Người đâu đến kiểm tra thương thế cho Lâm Khanh!”

“Trận đầu tiên người thắng Trần Thiên Kiệt”

Kết quả vừa công bố xung quanh đã liên tục kinh hô.

“Đánh hay lắm”

“Không tệ”

“Thiên Kiệt ca ca quá lợi hại”……

Thiên Kiệt thấy loại sự kiện này cũng chỉ biết nhắm mắt gãi đầu cười khổ, hắn từ trước đến nay chỉ có xông pha khắp rừng cùng huynh muội yêu thú kia không bị bọn Ma thú chửi rủa thì cũng là đuổi giết.

Cũng không ngờ lại có ngày được mọi người để vào mắt mà tung hô...

"Như này cũng thú vị a….haha”-Thiên Kiệt hắn lại gãi đầu cười hắc hắc rồi đi xuống khỏi võ đài.

Cùng lúc đó có một Lão già ngồi trên Kinh Vân Phi Hành phía trên trời nhẹ đưa tay vuốt vuốt râu xem xong trận chiến Lão cũng phóng mây đi về hướng Nam mất dạng...

"Thiên Kiêu Chi Tử đợt này Tính cả Thiên Kiệt là vừa tròn bốn người... Mà cái tên Lâm Khanh lúc trước cũng là rất có thực lực Chưa dùng binh khí mà đã mạnh như vậy. Lại nói trong ba người kia Lâm Khanh hắn lại cũng chỉ là người yếu nhất."

Thiên Kiệt đứng dưới võ đài nhìn ngó xung quanh không ngừng sinh ra thắc mắc trong đầu, rồi lại bước đến một cái bảng đen cao chừng nửa trượng nhìn đến những dòng chữ vàng được khắc ở trên...

“Bằng tuổi ta đã là Lục Trọng-Luyện Khí, Thiên Khiếu và Lan Nhi Tỷ hơn một tuổi cũng đã bước vào Luyện Khí đỉnh phong aizzz,…”

“Vừa rồi nếu đấu thực lực trực diện thì ta cũng đúng là thua thảm rồi a,… Không ngờ Luyện Thể và Luyện Khí lại có thực lực chênh lệch như vậy!... haizz, tại sao ta vẫn chưa thể phá được cái bình phong Luyện Thể này cơ chứ.”

Thiên Kiệt hắn nghĩ đến thực lực của bản thân lại không thôi thở dài.

"Tiểu ca! Võ công thật lợi hại có thể dạy muội không"

"Tiểu ca này, lát nữa chơi với chúng ta nhé?"...

Cùng lúc đó có vài cô gái nhỏ tuổi liền chạy đến hỏi thăm ríu rít bám quanh người khiến cho hắn bối rối chỉ biết gật đầu cười vui sướng.

"Đừng có vội đắc ý, lát nữa ta nhất định sẽ đánh bại ngươi!"

Một cô gái thoạt nhìn có vẻ lớn hơn Thiên Kiệt nói ở phía sau khiến hắn cùng các cô gái đều quay lại nhìn hình bóng nữ tử đang di chuyển lên võ đài trước mắt.

Nàng chính là Lan Nhi đang xếp thứ hạng cao nhất trong bảng Thiên Kiêu, dáng dấp đẫy đà bước đi uyển chuyển nhìn rất có phong thái nữ hiệp.

“Trận thứ hai bắt đầu” Tiếng trống lại vang Lên.

“Thiên Khiếu-Luyện Khí Đỉnh Phong-Lan Nhi muội đánh hết thực lực đi!”

“Lan Nhi-Luyện Khí Đỉnh Phong-Vậy muội cũng xin được chỉ giáo!”

Ở các cấp trước Thoát trần qua được thập trọng chính là Đỉnh Phong sau đó còn phải dùng Tầm Cốt Đan hoặc đồ vật gì đó tương đương để phá bình phong mà tấn cấp Luyện Cốt.

"Trận này cả hai người đều là Luyện Khí Đỉnh Phong mà thi đấu xem ra lại rất đặc sắc."

Thiên Kiệt đứng cùng các cô bé quan sát trận đấu...Đám con trai nhìn thấy đều ghen ăn tức ở chỉ muốn phát điên.

Thiên Khiếu sử dụng loại trường thương làm binh khí.

Còn phía Lan Nhi thì lại sử dụng Trường kiếm-Đều là vũ khí luyện tập Hạ cấp.

Hai Người đều có khí thế hừng hực, vận chuyện Khí lực bao bọc toàn thân rồi truyền vào binh khí khiến nó sáng lên mà tỏa ra lực uy áp.

“Lan Nhi ta đến đây!”

Thiên Khiếu lao người cùng trường thương mà đến liên tục đâm ra những đường khí lực sắc bén nhưng Lan Nhi cũng không vì vậy mà yếu thế. Nàng vung kiếm cản những đường tấn công của Thiên Khiếu.

[keng! Keng!...]

Tiếng âm thanh Kim loại va chạm khiến khán giả xem láo nhiệt nhức tai liên tục vang lên.

Đánh qua một hồi cũng chưa ai rơi xuống hạ phong,… Thiên Khiếu lúc này vào thế võ như định thi triển võ kỹ.

[Phi Long Kích]-Tiếng võ kỹ từ phía Thiên Khiếu phóng đến như một đầu rồng mà lao về phía Lan Nhi tốc độ rất nhanh cùng tiếng gió rít mạng.

[Khinh Vân Bộ]-Lan Nhi lúc này đạp xuống đất mà bay lên không trung khoảng hai trượng(7m) lập tức né được một Kích của Thiên Khiếu rất nhẹ nhàng, nàng xoay chuyển trên không trung ngoại trang bay phấp phới nhìn rất mê hồn người.

[Khinh Vân Kích ]-Tiếng Võ kỹ lại phát ra nàng lại đạp không mấy cái bay đến, nhìn thì nhẹ nhàng nhưng tốc độ lại rất nhanh phóng đến phía Thiên Khiếu.

Gia chủ cùng trưởng lão đều xem trận đấu của hai tài năng trẻ kiệt xuất của gia tộc bằng tâm trạng rất thưởng thức.

Bộ quyển [Thương Pháp:Phi Long] của Thiên Khiếu có tính công kích nhanh mạnh rứt khoát nhưng lại thiếu độ đành phòng để ra nhiều sơ hở dễ bị nắm bắt thời cơ còn [Khinh Vân Kiếm Quyết] của Lan Nhi thì lại nhẹ nhàng uyển chuyển dễ dàng quan sát.

Nếu nói Thiên Khiếu uy phong lẫm liệt thì Lan Nhi lại nhẹ nhàng uyển chuyển.

"Con hổ cái này lại lợi hại như vậy? Chết tiệt! Ta tí nữa sẽ tự nhận thua, không thèm đánh với ả.."

Thasin Kiệt xem xong cũng phải nuốt hơi lạnh sợ hãi trước kiếm kỹ của Lan Nhi.

Ngay sau khi đó Thiên Khiếu hắn bất ngờ vội quay lại thì mũi kiếm đã chĩa ngay cổ.

[vù!]

Khí lực dồn nén lúc này tán ra khiến làn tóc của Thiên Khiếu nhẹ tung bay.

“Lan muội thật lợi hại!... Ta vẫn là thua rồi!”

Thiên Khiếu nói lời đầy thán Phục

“Trận thứ hai Lan Nhi thắng”.

Mọi người lại liên tục hò reo liên tục khen ngợi Lan Nhi.

Song, nàng cũng thở dài một hơi nhẹ.

“Người cuối cùng lại là cái tên Tiểu Gia Hỏa Thiên Kiệt kia... Luyện thể mà cũng dám ra oai, cũng chỉ là ăn may đả bại được Luyện Khí!. Thật là không xem ai ra gì!...Hôm nay xem ta làm sao thu thập ngươi.”

Nàng nghĩ trong đầu đắc ý mà thu kiếm đợi người cuối cùng kia lên để dạy cho một bài học,…

“Trời ạ!!!... Con hổ cái này không phải là muốn tát ta chết tươi đấy chứ!.”

Thiên Kiệt hắn vẫn đang khoanh tay đứng nhìn cô gái đang ở trên võ đài còn cảm nhận cỗ ác ý kia liện run sợ tái cả mặt thầm nghĩ.

“Hắc hắc... Đại tỷ à!. Cái viên kẹo kia, ta cũng là không cần a... Tỷ cứ lấy mà dùng đi ta nhận thua...”

Thiên Kiệt hắn gãi đầu mà cười nói đầy bất chấp.

Đám người đang đổ dồn về hắn tràn đầy mong đợi liền thất vọng như muốn ngã xuống đất.

“Hừ... Nếu là Nam nhân thì bước lên đây cho ta!... Để ta xem cái võ chó của ngươi lợi hại đến đâu!.”

Lan Nhi lại chĩa kiếm về phía của Thiên Kiệt mà nói lời mỉa mai.

Thiên Kiệt hắn tự nhiên là nghe thấy lời khinh thường lại tức giận mà nổi huyết cẩu...

“Khinh thường ta thì cũng thôi, ại dám khinh thường Lang Huynh của ta... Hôm nay ta liều với Tỷ! grừ...”

Thiên Kiệt hắn tức giận lại nhảy lên võ đài chọn vũ khí lấy rồi lấy ra hai con dao ngắn sắc nhọn.

“Tiểu đệ ngốc!... Hai cái thứ đồ chơi đấy thì làm được gì...Không biết tự lượng sức mình, lên đây rồi còn tấu hài cho ai xem?.”

Lan Nhi cảm giác như bị Thiên Kiệt hắn xem thường lại càng bực tức vung kiếm quát mắng.

“Trận đấu cuối Thiên Kiệt và Lan Nhi”

Tiếng trống lại vang lên cùng tất cả tiếng hô hoán cổ vũ, còn đám con trai trong Thế Gia lại đều chĩa mũi nhọn về phía Thiên Kiệt mà mắng chửi nguyền rủa.

"Lan Nhi Đại Tỷ đánh bại hắn...Lấy lại mặt mũi cho Gia tộc!."

...

“Đến đi! Để hôm nay ta dạy dỗ tỷ thế nào là không được xem thường người khác!”

Thiên Kiệt miệng hô lớn.

“Có cốt khí!.”

Lan Nhi lập tức lại phi thằng đến lưỡi kiếm sắc nhọn hướng Thiên Kiệt mà đâm.

Lúc này nhìn trực diện Lan Nhi mặc trang phục trắng, Tóc tết gọn lại,có tấm khăn che đi nửa mặt phá không mà lao đến tựa như Tiên nữ.. Khiến Thiên Kiệt hắn cũng phải trầm trồ.

Hắn cũng vào thế tay phải cầm một con dao, còn một con dao khác lại ngậm trên miệng hạ thấp trọng tâm xuống.

Bộ dáng cũng chẳng tỏ ra chút vẻ sợ hãi ngược lại còn có chút bộ dạng oai phong bất khuất khiến các cô nàng nhìn vào lại càng mê mẩn.

Lưỡi kiếm của Lan Nhi lao đến Thiên Kiệt hắn lại cũng rất nhanh né được mũi kiếm đi , nhưng Lan Nhi cũng phải dạng vừa nhanh chóng quét kiếm một vòng tròn cùng Khí Lực Đỉnh Phong chém đến Thiên Kiệt.

Hắn cũng vung dao mà tiếp lấy lưỡi kiếm bén nhọn.

[Keng!!!]

Âm thanh chua chát vang ra khiến Thiên Kiệt bật lui ra xa hoảng mười mét mới trở về thế thủ ban đầu đứng vững.

Bàn tay cùng con dao do va chạm vừa rồi mà vẫn còn chút run run chưa ngưng.

Ngay sau đó mặt hắn lại thoáng nghiêm túc hơn.

Lan Nhi lúc này nhìn Thiên Kiệt cũng thoáng bất động mà mở to mắt. Qua đòn vừa rồi trên miệng Thiên Kiệt không còn thanh dao ngắn nữa mà cắm ở dưới đất cách người nàng không xa.

Tấm mạn che mặt của Lan Nhi khẽ chầm chậm rơi xuống lộ ra khuôn mặt xinh xắn cùng đôi môi hồng đẹp đẽ.

"Ra đòn thật nhanh!"

Gia chủ cũng phải bất ngờ mà thốt lên.

Đám người xem cũng phải trầm trồ một phen.

“Lại dám dùng ám khí... Ngươi..i... Tên bỉ ổi!”

Lan Nhi lúc này cũng tức giận mà đỏ cả mặt chĩa kiếm hướng Thiên Kiệt mà mắng.

“Cái này..y... a. không phải Tỷ đã nói là đồ chơi sao. Ta cũng là chỉ cầm lên tấu hài chút thôi Khặc khặc”

Thiên Kiệt hắn lại vừa nói vừa tung tung con dao trên tay cười nham hiểm.

Lan nhi lúc này càng thêm tức giận, vận chuyển khí lực đỉnh phong của mình mà phi hành lao đến. Thiên Kiệt hắn tự nhiên là cảm nhận được cũng lao nhanh đến phía Lan Nhi liều một phen…

Mọi người xung quanh lúc này cũng bất ngờ mà thốt lên kinh sợ.

“Trời ạ Thiên Kiệt này hắn đúng là đi tìm chết”.

Lan Nhi cũng bất ngờ hoảng hốt.

Quá muộn rồi cũng không kịp thu kiếm nữa, mũi kiếm đâm đến người của Thiên Kiệt.

Mọi người Ai cũng cả kinh hô thành tiếng

“Xẹttttt”- Tiếng âm thanh phát ra...

— QUẢNG CÁO —