Lạc Long Truyền Thừa

Chương 14: Man Tộc Yêu Tinh.



Nhìn thấy Thiên Kiệt hắn không ngừng gào thét ở không trung mà Long Vương cũng phải lắc đầu ngán ngẩm rồi nói.

“Này ngươi mà cứ gào thét thế thì cũng không mọc cánh ra được đâu, mau nghĩ cách đi.”

“Nghĩ cách, nghĩ cách!!! aa… Cách gì mới được đây”.

Thiên Kiệt hắn đang rơi tự do bất quá vì hoảng lại chợt nhớ ra Thiểm Long lão tổ lúc trước có vứt cho cái túi.

Hắn liền lấy ra lục lọi bên trong lấy, một thanh trường kiếm không dùng được hắn lại vứt đi, một cái lệnh bài đệ tử cũng không được, lại vứt.

Một bộ quần áo bào đen tông môn đệ tử , mặt hắn lại như tươi hồng lên rồi nhanh chóng mặc bộ quần áo vào. Lúc này cách mặt đất chỉ còn khoảng hai trăm trượng là sẽ tiếp đất, thế mà hắn vẫn còn tâm tư để thay bộ quần áo rách nát bỏ đi.

Long vương nhìn thấy thế cũng không hiểu lắm lại hỏi.

“Tiểu tử ngươi là thời trang hơn cái mạng nhỏ à. Đang không lại đi thay quần áo làm gì.”

“Cái này… Mặc vào lúc va chạm sẽ đỡ đau a!…”

“Trời ơi! Cái đồ dở hơi này! Đầu ngươi làm bằng đất sét à.”

Lúc này cách đất cũng chỉ khoảng trăm thước Lão Long cũng chẳng còn tâm tư gì với tên tiểu tôm tép này nữa, có nói nữa cũng thế, thậm chí Long Vương cho rằng cái đầu bằng đất sét có khi còn dùng được còn thằng nhóc này thì không ổn cho lắm, đành phải biến thần hồn nhập vào người Thiên Kiệt.

Ngay lập tức ở cánh tay phải một cỗ long lực lại phóng ra, dần dần bàn tay hiện lên vẩy rồng vàng, móng tay hóa thành móng rồng cắm chặt vào vách tường mà kéo xuống.

[soạt..]

Một âm thanh đinh tai nhức óc cứ thế mà kéo xuống cả trăm thước, những tia lửa cũng không ngừng bắn ra.

Tất cả nói dài nhưng cũng chỉ trong vài hơi thở.

“Tiểu tử, không phải trước ta đã nói là sức mạnh này ngươi có thể tùy ý dùng sao hừ!... Đúng là cái đầu bỏ đi.”

“Cái này cũng là con quên mất giờ mình lại mạnh như thế a...Lão Long ngài cũng đừng trách nữa haha.”

Lúc này chân đã chạm đất, Thiên Kiệt đưa tay lên ngực mà thở phào một cái, ngay lúc vừa thoát chết trong gang tấc hắn yên tâm được đôi chút thì một thanh kiếm lao nhanh cắm xuống kêu keng một cái ngay sát mặt của Thiên Kiệt, hắn cũng là đứt đi hai sợ tóc.

Chính là thanh kiếm hắn vứt trên trời lúc nãy.

Hắn sợ hãi mà nhảy ngửa ra sau, nuốt nước bọt ực một cái rồi than thở.

“Trời ạ! Cái mạng nhỏ vẫn còn, vẫn còn…”

[Bộp]

Lại đến cái lệnh bài nhưng lần này là rơi thẳng vào cái đầu hắn như muốn nhắc nhở cảnh cáo không có lần sau.

Thiên Kiệt hắn cũng là sợ tí thì vãi tè ra quần nhanh chóng đưa tay lên đầu xoa xoa xem có tổn hao gì không.

“cũng may là chỉ bị sưng lên chút ít không đáng kể.”

Hắn lại cười hắc hắc đắc ý như là vừa nhặt được cái mạng nhỏ từ địa ngục về.

Lúc này Long Vương lại nhảy ra nhìn Thiên Kiệt rồi rũ cả người xuống chán nản.

“Lão Long Vương ta sống đến nay đã hơn vạn tuổi cũng chưa thấy cái trường hợp nào như ngươi...Chứ phải Lão Vương thì thà chết đi cho rồi…”

Long Vương lại vuốt mặt than thở.

“ahaha, còn sống là được!...Lão Vương ngài quan tâm tiểu tiết làm gì...Vẫn là đi thôi! ”

Nói xong hắn đến thu thanh kiếm cùng lệnh bài về túi rồi tiến bước về phía bộ tộc ma quỷ kia.

Xung quanh những cây cối cảm giác khô cằn, cây thì màu đỏ, cây thì xanh thẫm, cỏ thì màu tím rất quỷ dị...

Một lúc sau Long Vương ở trên vai của Thiên Kiệt ngáp ngắn ngáp dài mấy cái rồi tan biến đi.

“Tiểu tử, Ta phải đi [Tu Luyện] đây nếu không có việc gì thì cũng đừng có gọi ta ra.”

“Tu Luyện? Ngài nói là đám khủng long nữ kia sao.”

“Nói nhảm! Bản vương làm gì không cần ngươi quản.”

Một lúc sau tiếng hú hí lại vang ra rồi cũng dần dần là biến mất đi.

Lúc này cũng là gần đến bộ lạc ma tộc kia...Ngay tức khắc thấy người lạ đến mấy tên man tộc chạy ra cản lại, bọn chúng đa số có hình dáng nhỏ nhỏ như yêu tinh không có tóc, cao chừng một mét.

Tay đều cầm loại vũ khí sắc nhọn làm từ xương ma thú, da người màu xanh lục thẫm chỉ quấn một mảnh vải ngang hông, nói một loại ngôn ngữ khác so với nhân loại.

Một tên man tộc đầu đàn thân thể vạm vỡ cao chừng hai mét cơ bắp cuồn cuộn, có băng che nang mắt, răng nanh cũng thò dài ra khỏi mồm, tay cầm đại đao xương thú chĩa thẳng về phía Thiên Kiệt và nói cái gì đó.

“Fulan mala hita la?” (Ngươi từ đâu đến)

“Chết Tiệt bọn man tộc này lại nói loại ngôn ngữ khỉ gió gì thế?”

Thiên Kiệt trầm tư suy nghĩ bối rối một lúc, rồi nảy ra một ý tưởng liền bắt chiếc mấy tên man tộc nói.

“Mala o buscu cak cak”

Tên man tộc lực lưỡng quay qua nhìn đám tiểu yêu, bọn chúng đều lắc lắc đầu như tỏ vẻ không biết truyện gì đang xảy ra.

Thiên Kiệt hắn thấy tình hình có vẻ không được như ý liền nhảy lui về phía sau.

[rầm..]

Song, ngay lập tức tên man tộc lực lưỡng gào lên vung đao bổ mạnh xuống, âm thanh nổ rầm một cái đất đá bắn tung tóe khắp nơi.

“Chết tiệt! dùng ngoại ngữ không được.”

“kulang mu sako!” (Tất cả tấn công)

Tên man tộc khổng lồ hô lên...Lúc này tất cả đám yêu tinh cũng thấy thế liền dương đao phi đến tấn công Thiên Kiệt.

“Hừ! không nói chuyện được liền đánh nhau, hôm nay ta cho các ngươi biết sức mạnh của Đại Ma Thần ta!!!”

Thiên Kiệt thấy bọn man tộc khinh thường mình liền vào thế.

Nhắm mắt lại nhất niệm mở mắt ra, mắt phải lúc này đã là long nhãn vàng rọi như nhìn thấu vạn vật chuyển động.

"Nhóc con! Thanh đại đao xương thú đó nhất định phải đoạt về tay, Bản Vương mơ hồ có thể cảm nhận được khí tức thần lực trong đó."

Long Vương liền xuất hiện trong không gian thần thức chỉ điểm.

"Vậy...Cũng đành đánh nhanh thắng nhanh thôi!."

Hắn bằng vào con mắt nhìn thấu mọi chuyển động của đám man tộc đang lao đến liền lùi một bước lấy lực tung quyền.

[Long Vương Quyền]

Võ kỹ tung ra một quyền mạnh đấm vào hư vô, ngay lập tức luồng bạo phong phá không mà phóng đi trong không gian vô hình.

[Đoàng…]

Âm thanh chua sót vang ra, con yêu tinh đầu tiên cũng là vì thế mà nổ tan xác cùng máu tím bắn tung tóe, lực trấn áp bạo tăng khiến cho mấy con xung quanh cũng bị trấn cho bắn văng đi khắp nơi rồi ngã lăn ra đất, quyền lực vẫn chưa hết tiếp tục phóng đến con man tộc đầu đàn.

Mặt con man tộc đầu đàn cũng thoáng ngưng trọng đưa thanh đại đao lên chắn trước ngực chắn lấy kình phong, âm thanh va chạm nổ vang. Con yêu tinh vạm vỡ kia đã chắn đòn nhưng cũng vì lực trấn áp quá mạnh mà bắn ngược về sau mười mét lúc đó mới dừng lại.

“Thế mà lại còn đỡ được!”

Thấy thanh đại đao cùng con yêu tinh vạm vỡ kia đều là lông tóc không tổn hao gì, Thiên Kiệt cũng thầm kinh hãi mà hô lên thành tiếng.

Con yêu tinh vạm vỡ lúc này như điên lên, nó nắm chắc đại đao xương thú gân khắp người cũng nổi lên rồi chạy rầm rầm đến phía Thiên Kiệt.

“Không cẩn thận người chết e sẽ là ta! Thế nào Lão Long Vương lại nói vẻ ngon ăn như vậy?....Đây là chơi cái rắm gì chứ?…”

Con man tộc lao đến mà gào lên vung ngang thanh đao, Thiên Kiệt cũng là nhanh chóng nhảy lên né tránh.

Lực đao sắc bén bay về phía cây nổ [roành] một tiếng to, cái cây kêu răng rắc rồi đổ xuống.

[Long Vương Quyền]

Quyền thứ hai tung ra từ trên không lại tạo thành kình phong phóng đến người con man tộc kia, nó cũng chẳng kém phần nhanh nhẹn lại dùng cả hai tay đưa đao ra mà đỡ lấy.

Lần này kình lực ép xuống khiến cho con yêu tinh vạm vỡ cũng vì thế không chịu được khuỵu một chân quỳ gối xuống.

[Đoàng]

Âm thanh xé trời lại vang ra trấn cho mặt đất cũng phải nát ra vỡ vụn dưới kình phong nắm đấm của hắn.

Thấy con Yêu Tinh kia đang bị áp chế Thiên Kiệt cũng nhanh chóng tung lốt chiêu sát thủ mà hắn đã lĩnh ngộ được lúc trước.

[Thiên Lôi ý chỉ ]

Tiếng lôi điện rèn rẹt lại truyền đến tích tụ tại đầu ngón tay.

“Bạo”.

Lời vừa rứt, một đường lôi điện phóng đến bắn thủng tim con yêu tinh vạm vỡ. Xuyên thẳng ra phía sau lưng nó mà nổ vang lên một tiếng như sét đánh, mặt đất nơi đó cũng là bị cháy xám đen không ít.

Ngay sau đó phía bộ tộc cũng có rất nhiều man tộc chạy đến cứu trợ cho tộc trưởng của chúng nhưng đã quá muộn.

[bộp]

Âm thanh con yêu tinh vạm vỡ đang quỳ tự nhiên đổ rạp xuống đất nằm bất động trước sự chứng kiến của tập thể Man tộc.

Ngay sau đó Thiên Kiệt đi đến xác con man tộc cầm Thanh đại đao xương thú lên mà vác lên vai.

Ánh mắt hắn tràn ngập sát khí cùng trên mặt còn có chút máu tím nhìn tựa như tà thần hiện thế nhân gian …