Lạc Long Truyền Thừa

Chương 11: Truyền Thừa Huyết Mạch.



Lão già cầm trên tay con cá vàng lại nhìn lên trời cao phía thanh niên đang rơi xuống mà trợn mắt há hốc mồm liền nhắm mắt lại bấm tay bói toán, một lúc sau mở mắt ra sắc mặt cũng trở lên khó coi rồi thốt lên.

“Thế nào lại bói không ra, chẳng lẽ là chết rồi.”

[Rầm]

Thiên Kiệt rơi thẳng xuống cái hồ của trước mặt lão già, nước cũng bắn lên tung tóe.

Trên trời đạo thiên lôi xuyên qua ba tầng mây. Song, lại ầm ầm hợp lại như hóa thành hình rồng đánh thẳng xuống hồ một cỗ sức mạnh khủng khiếp.

[Đoàng…]

Âm thanh chua sót như muốn xé nát cả bầu trời lại nổ ra.

Lão già thấy chuyện này cũng đứng hình, trong ánh mắt phản chiếu lại thiên lôi oanh kích vàng rọi.

Sau một hồi tia sét cũng dần dần ảm đạm đi mà tan biến, Thiếu niên kia lại nổi lên trên mặt nước gần bờ áo cháy tan nát, quần cũng cháy mất nửa.

"Thật là trêu a!...Lão già ta đã đợi ngày này mấy trăm năm nay!. Thế mà ông trời lại cướp đi...khụ...hụ...."

Lão già đau đớn trong lòng chỉ muốn thổ huyết chết luôn cho xong, cái hồ ở ma vực này lão đã ngồi câu suốt từ lâu nay cũng là bói được vào ngày có cậu thiếu niên rơi từ trên trời xuống chính là ngày cá vàng cắn câu.

Giờ cá đã cắn câu rồi còn người thì lại chết đen thui thế kia...Đối với một người mạng đã tận đến đít như lão là một đả kích lớn khác gì trêu ngươi.

....

cùng lúc đó Thiên Kiệt như đang ở một nơi xa lạ nhìn ngó quanh lại thấy hai thân ảnh mờ mờ đang chĩa tay đến nơi của hắn nhìn bộ dạng rất đau sót nhưng lại càng ngày càng mờ ảo xa dần đi khiến hắn nhói trong lòng có chút khó hiểu.

"Chẳng lẽ ta chết thật rồi sao!"

Hắn chợt thoáng động nhìn xung quanh khoảng không mù mịt rồi sợ hãi dâng trào, hắn tuy là người nghịch ngợm nhưng cũng rất sợ chết, sợ xuống địa phủ sẽ bị quỷ sứ phanh thây, bị ma ăn thịt...Định òa lên gào khóc trong đau đớn thì luồng ánh sáng vàng ập đến khiến vù vù.

Quay lại phía lão già đang gục trên nền đất nhìn thi thể cậu thanh niên trong lòng đau khổ lắm nhưng vẫn ém lại đi đến định kiểm tra thử thì thân thể cậu thiến niên bỗng run rẩy nhè nhẹ.

[ọc…ọc...]

Thiên Kiệt hắn đặt một tay bấu lên bờ mở mắt ra nhìn về phía lão già mà hô lớn lên.

“Ma… Có maa… Lão ma ngài đừng có ăn thịt ta huhu, ta là ma mới vừa đến địa ngục a... Lão ma ngài xin hãy tha cho ta một mạng nhỏ này….Ta nguyện làm sâu làm bọ cho ngài giày xéo huhu....”

Thiên Kiệt hắn phóng thẳng lên bờ quỳ xuống trước lão già mà nói nhanh như chớp, người không ngừng run rẩy gào khóc van xin, bộ dạng vô cùng thảm hại.

“Ngươi!!!.... Ngươi thế mà lại còn chưa chết.”

Lão già thấy vậy lại giật bắn người toát mồ hôi lạnh mà chỉ mặt Thiên Kiệt nói.

Thiên Kiệt hắn nghe xong lại thoáng chợt suy nghĩ ra gì đó lại tự véo má một cái đau đớn rồi lại đứng lên ngửa mặt chỉ tay lên trời cười ha hả.

“Hahaa ta thế nào mà lại chưa chết hắc hắc.... Lão Thiên Gia ngài lần này e là phải thất vọng rồi a.”

Thiên Kiệt hắn lại nhanh chóng tay phải chỉ về phía mặt lão già rồi hỏi.

“Này lão già ông là ai?.”

Lão già ho nhẹ khù khụ vừa định trả lời thì thấy một luồng tử khí từ phía Thiên Kiệt, trên tay hắn một luồng lực lượng tia sét tích tụ lại tại đầu ngón tay phóng đến khiến lão sợ hãi nhanh chóng hạ người né xuống.

Tia sét phóng rẹt qua đỉnh đầu lão già trấn bay cả cái nón lá mà bắn đến phía sau.

[Roành]

Bức tường đá nổ tung, nón lá cháy xém nát vụn bụi đá vụ cũng từ đó mà bay khắp nơi.

Thiên Kiệt hắn cũng là hoảng hốt lại thu hai tay dấu ra phía sau lưng, ngoảnh mặt thổi sáo như không biết gì...

“Ngươi!!... Ngươi cái tên trời đánh không chết...Lại còn muốn hạ sát thủ lão già ta!.”

Lão già mặt mũi tức giận mà nắm chặt nắm đấm, gân cũng nổi lên. Một luồng khí lực xanh đẫm bùng lên khắp người, mắt tỏa ra ánh sáng xanh. Làn tóc bạc vì thế mà bay lên nhè nhẹ.

Bây giờ nhìn lão không khác gì tà thần mà bước đến.

Thiên Kiệt hắn cũng là sợ hãi lập tức quỳ rạp xuống cầu xin lão già.

“Lão Gia Gia ngài a!... Cái này con cũng là không biết là gì, vừa rồi bị thiên lôi đánh cũng đã đủ rồi ngài cũng không cần đánh thêm nữa ahuhu...”

Thiên Kiệt cũng là sợ hãi vừa nói vừa khóc lóc tỏ ra đáng thương hại...

“Hừ... Ta là Thiểm Long-Tông Chủ Long An Tông!. Ngươi!... Cái tên hỗn đản, xưng tên rồi chuẩn bị ăn đòn đi”

Thiểm Long tông chủ lại vén vén ống tay áo dơ nắm đấm bùng nổ khí lực xanh đậm ra mà bước đến.

“Đệ tử Trần Thiên Kiệt bái kiến Lão Tổ Tông chủ… Thì ra là Thiểm Long lão tổ tông ngài a. Đệ tử là con cháu của Lân Trưởng Lão...Ngài xem đều là người một tông cả, lông tóc ngài cũng là không tổn hao gì...Ngài vẫn là bớt giận a."

Thiên Kiệt cũng chẳng ngại gì nhanh chóng bốc phét thêm cho uy tín mặc dù hắn cũng mới chỉ gặp Lân lão cũng mới có một lần.

Nói xong Thiên Kiệt hắn lại vái Thiểm Long Lão Tổ mấy vái.

Lúc này lão dừng lại cách Thiên Kiệt hắn ba mét lại nhắm mắt vuốt vuốt râu thông thả cũng dần hạ giận.

“Ngươi thế mà lại là người của Tông môn ta…haha thế thì lại cũng tốt!...Ta cũng là già rồi không chấp nhặt tiểu tử ngươi nữa.”

Thiểm Long cười vui sướng nhìn Thiên Kiệt.

"Một kỳ tài trời đánh không chết lại là đệ tử của Tông mình như vậy há chẳng phải là ngon lành cành đào, đúng là nhân vật trời ban...Như thế này Loan An Tông chẳng phải tự nhiên có hậu nhân rực rỡ sao..."

Lão lại trầm tư một lúc mở mắt ra nhìn nhìn Thiên Kiệt một hồi rồi hai tay bấm thủ pháp lấy con cá chép vàng ở bọng nước ra trước mặt Thiên Kiệt rồi nói.

“Cái con cá này ngươi cầm lấy đi, dù sao nó cũng là thuộc về ngươi…”

“Thuộc về ta, con cá vàng này thì sẽ giúp ích cho ta cái gì...Nướng lên ăn sao?”

Nói đến đây con cá có vẻ tức giận lắm quay ra phía Thiên Kiệt như muốn mắng chửi.

“Theo ta cảm nhận được thì nó là một tàn hồn của long thần, hơn nữa nơi đây là [Ma Thần Vực] chắc có lẽ là do trận chiến tranh chấp địa giới vạn năm trước. Nếu ngươi nuôi dưỡng nó tốt, một lần nữa nó sẽ lại hóa rồng…. Lúc đó là phúc hay là họa cũng chưa biết chắc được… ”

Thiểm Long lão tổ nói giọng đầy tang thương rồi đưa nó vào tay của Thiên Kiệt.

Thiên Kiệt cũng đưa hai tay ra đỡ lấy.

Con cá vàng xoay xoay người mấy cái rồi tỏa ra ánh sáng hào quang vàng rực, cùng lúc trên người Thiên Kiệt lại cảm giác tê tê luồng điện khắp người chạy đến phía hai bàn tay rồi truyền vào người con cá vàng.

Ánh sáng vàng lại tỏa ra mãnh liệt hơn khiến cả Thiên Kiệt hắn cũng Thiểm Long lão tổ đều không nhìn được nữa mà phải nheo mắt lại né đi.

Tia sáng lại cứ thế chiếu đến muôn nơi Khắp [Ma Vực] tỏa sáng như ánh thái dương...

Một hồi trôi qua ánh sáng cũng ảm đạm đi bớt, trên tay thiên Kiệt hắn lại không còn là cá chép nữa mà là một con rồng vàng bốn chân nhỏ chừng hai thước, đang nằm cuộn tròn mặt có chút hung tợn, sừng trắng rẽ ra như tia sét, hai râu dài cùng bờm bàng bạc không gió mà nhè nhẹ bay.

Lúc này Thiên Kiệt cùng Thiểm Lão đều chăm chú nhìn m à không ai phát ra một tiếng động…

Nó bắt đầu khẽ động đậy mở mắt ra, nhìn ngó xung quanh một cái lại nhảy dựng đứng lên đứng như con người trông rất kỳ lạ.

“Thiểm lão tổ!... Ngài không nhầm chứ con rồng nhỏ xíu này thì được cái tích sự gì.”

“À chuyện này..y... ta cũng không biết a...Tông ta cũng có Thiên Long tọa trấn nhưng ta sống đến gần ngàn năm rồi cũng chưa thấy trường hợp nào nó như thế này a.”

“Này!!! Ngươi nói ai là con rồng nhỏ...Bản vương là Thần Long cao cao tại thượng đứng trước mặt ngươi còn không biết cúi đầu xuống cúng bái ta. Dù chỉ là hồn thể một búng của bản vương cũng đủ cho ngươi tan xác.”

Con rồng nhỏ khoanh tay ưỡn ngực mà nói đe dọa cả hai người.

“Lẽ nào lại mạnh như vậy?... Thể hiện một chút bản lĩnh cho Đại Ma Đầu ta xem nào hắc hắc….”

Thiên Kiệt hắn lại lấy tay phải mà chọt chọt liên hồi vào người con rồng nhỏ.

Con rồng nhỏ lúc này vẫn nhắm mắt ưỡn ngực cau mày tức giận, vẻ mặt đắc ý huênh hoang vừa rồi cũng trầm lặng hẳn xuống, chân không ngừng đập đập xuống bàn tay trái của Thiên Kiệt mà tỏ vẻ sốt ruột.

“Thằng nhãi ranh, nếu không phải ngươi truyền đạo [Thiên Lôi Ý Chỉ] khống chế bản vương!...Bản vương đã một tát chết ngươi...Hiện tại xem ra vẫn phải ngoan ngoãn mà đi theo hắn, đợi ngày ta khôi phục sức mạnh năm xưa lúc đấy lấy lại được long thể đánh cho thằng nhãi ranh ngươi một trận cũng là chưa muộn…”

Con rồng lại tức tối thầm nghĩ trong đầu mà mắng, nhưng cũng không dám làm gì quá phận. vì nó biết nếu Thiên Kiệt gặp mệnh hệ gì thì cái hồn nhỏ của nó cũng cứ thế mà tan biến theo, như vậy há chẳng phải là tự mình đánh mình đành phải chịu trận.

“Cái này chắc là ta có chút nhầm lẫn a...Có lẽ đây là loại rồng cảnh nào đó....?

Thiểm Long thấy thế lại bấm tay bói nhưng lại không ra được kết quả gì rồi vuốt vuốt râu rồi nói.

Tay Thiên Kiệt vẫn liên tục chọc vào người con rồng nhỏ kia mà xỉa xói không thôi.

Sau đó một hồi nó cũng tức điên lên mà hất tay của Thiên Kiệt ra rồi chỉ vào mặt Thiên Kiệt mà mắng.

“Cái thằng nhãi ranh vắt mũi chưa sạch...Nếu ngươi đã muốn biết thực lực của bản vương, thì bản vương cũng không ngại cho ngươi mở mang tầm mắt.”

Chớp mắt con rồng lại lóe sáng mà tan ra thành một đám khí sắc vàng phóng thẳng vào cánh tay phải của Thiên Kiệt.

Ánh sáng lại cứ thế dần dần đi lên từ mu bàn tay mà quấn quanh dần dần lên cánh tay một đường vàng chói lóa cứ thế mà dần dần cắn nuốt đi lên.

Thiên Kiệt hắn gào thét lên cảm giác như đau đến tận xương tủy người bắn ra tia sét vàng bắt xuống đất nổ liên hồi, lúc này luồng Long Lực đã quấn qua hơn nửa cánh tay.

[rầm…]

Cánh tay phải của Thiên Kiệt như nặng vài nghìn cân mà đấm xuống đất.

Mặt đất vỡ vụn ra cùng nhiều vết nứt lan tràn...cứ thế nắm đấm dần lún xuống cân nặng vẫn không ngừng tăng lên.

Bảy ngàn cân, tám ngàn cân, chín ngàn cân... Những tia sét càng bắn phóng mạnh bạo ra xung quanh.

Thiên Kiệt hắn gào lên cựa quậy nhưng cũng không thể nào nhấc được cánh tay phải lên.

Ngay lúc này đầu rồng đã lan đến bả vai mà bò xuống ngực phải.

“Đây….Đây là [Thần Long Nhập Thể]!!!.”

Thiểm Lão thấy thế tay bấm pháp quyết tạo ba tầng vòng chắn xanh đậm hộ thể.

[Đoàng…]

Tiếng sấm oanh kích bắn rầm rầm vào bức tường đá và lớp hộ thuẫn của Thiểm Lão.

Một vạn cân.

Lúc này đầu rồng kéo theo tia sét đã trấn tọa ở trên ngực phải của Thiên Kiệt.

[Thình…Thịch..Thình…Thịch]

Tiếng tim đập như chen lẫn vào nhau quả tim thứ hai được sinh ra mà kết nối toàn bộ cơ thể vào.

Âm thanh nổ vang ở chỗ nắm đấm của Thiên Kiệt.

Mặt đất nứt ra hàng ngàn hàng vạn đường phóng ra những khe sáng cùng những tia điện sau đó lại cùng nhau quấn quanh lại người Thiên Kiệt Bạo phát.

"aaaaaaaa...."

Ánh sáng vàng chói cùng tiếng gào của Thiên Kiệt xuyên qua ba tầng mây mà phóng thẳng lên trời cao….

— QUẢNG CÁO —