Kỷ Tiến Hóa: Ta Thống Nhất Loài Người

Chương 41: Warnstorfia khử độc.



“Ở đây này anh.” Minh Tiêu chỉ xuống mặt đất, nơi đó có một mầm non mọc lên cao chưa tới 30cm, lá mỏng nhỏ mềm mại trông không giống các chủng thực vật thường mọc trên mặt đất, đặc biệt là những khu đất khô như thế này.

“Loại này giống thực vật rêu hoặc rong mọc trong nước hay ở những khu vực ẩm ướt hơn.” Anh Quân vuốt cằm suy tư.

[Rêu warnstorfia một loại rêu chuyên khử độc trong nước, đặc biệt là khử được độc thạch tín.] Biết Tuốt lên tiếng. [Loại thực vật này rất tốt nó cực lành, anh nhìn thấy cọng cong cong kẹp một vật nhỏ ở giữa lớp lá kia không?]

“Thấy.”

[Ăn nó đi ngon lắm, ngọt thanh rất tốt cho cơ thể.]

Anh Quân chạm tay vào cọng lá nhỏ chỉ bằng móng tay kia hơi lưỡng lự. “Mày chắc là ăn được chứ?”

[Không tin anh thử dùng thiên phú ‘đôi mắt dược sư’ mà xem.]

Anh Quân liền mở thiên phú, dưới ‘đôi mắt được sư’ một nguồn linh lực thuần khiến bao trọn cả ngọn cây nhỏ bé không một chút độc tố nào len lỏi nơi đó, đây quả là một ngọn thực vật lành tính hiếm có.

“Không hề có độc.”

[Phần nào của cây này cũng tốt, nhưng riêng phần đó là tốt nhất.] Biết Tuốt hắng giọng. [Đôi mắt, tâm trí, cảm xúc thậm chí là trí khôn đều có thể lừa anh nhưng riêng tôi.]

“Thì không chứ gì.” Anh Quân tiếp lời nó. “Xạo L.”

Biết Tuốt bực mình. [Đề nghị anh bỏ từ L này ra khỏi hệ thống ngôn ngữ của mình, nó không thể hiện đúng tinh thần của nam nhân tốt nghiệp trường y thuộc chuyên ngành dược sĩ.]

Anh Quân bật cười. “Biết cả trường lớp chuyên ngành của tao luôn à, giỏi phết đấy. Nhưng tao nhớ không lầm trường tao, thầy tao chẳng ai nói từ L không thể hiện đúng tinh thần của nam nhân trường Y cả.”

Biết Tuốt hừ ra đằng mũi một hơi nóng giận. [Vậy anh cút đi, thử hay không thì tùy.]

Anh Quân nhớ tới khuôn mặt trẻ con mình từng nhìn thấy lúc trước của Biết Tuốt hắn bỗng thấy cô nhóc này đáng yêu chứ không còn đáng ghét như trước. Hắn đưa tay quyết định hái phần lá mà Biết Tuốt hướng dẫn.

“Anh muốn ăn nó sao?” Minh Tiêu lên tiếng.

“Em ngửi được mùi thơm từ nó đúng không?”

“Vâng, nhưng có vẻ nó không có vị cay.”

“Không có vị cay nhưng rất bổ em thử chút đi.”

Anh Quân hái hết phần cây nơi đó lên. Phía dưới Minh Anh giật mình, cô hốt hoảng muốn gào lên ngăn kẻ bên trên không được cướp lấy bào tử của cô, nhưng Minh Anh lại cố chấn tỉnh bản thân, tâm trí con người nói cho cô biết, bào tử đó chỉ là một phần của thực vật nó không thuộc về cấu tạo của cơ thể con người cô không cần phải níu giữ nó, nhưng bản năng thì lại không cho phép, các bộ phận thân thể đang kêu gào muốn cô đoạt lại vật vừa mất, từng cành lá mỏng manh vươn lên cao đâm vào đất từ từ tách nó ra.

Anh Quân đưa cho Minh Tiêu phần còn lại, bản thân chỉ lấy cọng nhỏ nơi Biết Tuốt chỉ. Sau khi cho vào miệng mùi thơm ngát lan tràn khắp nơi, ngon ngọt bất ngờ.

“Ngon quá.” Minh Tiêu ăn hết toàn bộ còn nhìn xuống đất kiểm tra xem sót cọng nào nữa hay không.

Minh Tiêu sững người: “Anh có cảm thấy gì không?”

Mặt đất rung nhẹ.

“Hình như có động đất.” Hắn nắm lấy tay Minh Tiêu lùi lại.

Bùm!

Vùng đất ngay vị trí bọn họ vừa đứng nổ lên tung tóe, từ nơi đó vô vàn nhánh thực vật thân mềm mà họ vừa ăn chui lên.

“Anh có khi nào nó tới trả thù chúng ta không?” Minh Tiêu thủ thế, tóc đỏ dựng ngược lên.

“Có thể lắm.” Anh Quân nhăn mày.

Lũ cây thực vật thân mềm vươn lên cao năm mét bắt đầu quấn lại với nhau, dần hạ thấp xuống kết thành hình dạng con người không có mặt mũi.

“Hai người vì sao lại ăn mất bào tử của tôi!”

Có tiếng nói vang lên đó là giọng nữ.

“Bào tử?” Anh Quân ngơ ngác. “Chúng tôi chỉ ăn chút lá nhỏ của cô, bào tử đâu ra.”

“Đã ăn rồi còn chối!” Người rêu gằn giọng, hàng loạt mũi rêu xanh bắn về phía Anh Quân.

Minh tiêu phóng ra ‘phi tiêu chỉ thiên’ cản đòn, nhưng khi những sợi tóc chạm tới rêu xanh nó liền khô xơ, thậm chí còn bốc khói.
[Thiên phú thanh tẩy.] Biết Tuốt cảnh báo. [Tóc của Minh Tiêu đang bị hút mất nước, cô dâu tám tuổi không phải là đối thủ của cô ta.]

Anh Quân kéo tay Minh Tiêu lùi lại phía sau. “Đừng đối đầu với thứ đó.”

Anh Quân nghiến răng. “Biết Tuốt mày lại hố tao chuyện gì đúng không?”

Biết Tuốt làm mặt ngoan: [Có làm gì đâu.]

“Bào tử của tôi chính là do anh ăn mất.” Một sợi rêu chỉ thẳng vào mặt Anh Quân.

[Dùng vay mượn đi nào.] Biết Tuốt nhắc nhẹ. [Nghe tôi lần này không hố anh, làm xong tôi giải thích cho.]

“Vay mượn.” Anh Quân hô lớn.

Những sợi thực vật đang múa may loạn xạ phía trước đột nhiên đứng khựng lại, một nguồn linh lực màu xanh dồi dào từ nơi đó hướng về phía Anh Quân bay tới đi vào người hắn.

“Này là?” Hắn sửng sốt.

Minh Anh cũng sửng sốt, nhưng nhờ hành động này của Anh Quân vô tình giúp cô nàng trấn tĩnh lại không hành động theo bản năng của thực vật khi bị đánh mất bào tử nữa.

[Dùng thiên phú như bình thường đi.] Biết Tuốt hướng dẫn.

“Đường đao tinh chuẩn.” Không gian tối sầm lại, nhưng lần này Anh Quân không nhìn ra điểm yếu của sinh vật trước mặt, toàn thân nó đều là một màu trắng tinh.

[Tuyệt vời một cơ thể tiến hóa hoàn toàn không bị chi phối bởi mầm bệnh độc hại, không hổ là Thiên thần thế giới, cơ thể sạch sẽ sức mạnh thuần khiết.]

Anh Quân vung tay lên, hắn không nắm dao trong tay nhưng cũng muốn thi triển xem ‘đường đao tinh chuẩn’ liệu có tác dụng gì không.
Một đường cắt màu trắng bay ra ngoài va vào sinh vật rêu khử độc, không gây ra sát thương nhưng lại khiến linh lực của đối phương toán loạn. Nguồn linh lực thuần khiến vốn đậm đặc trong cơ thể Minh Anh loãng dần, lớp dây rêu thu nhỏ lại cuốn vào sâu trong cơ thể cô để lộ ra hình hài thật sự.

“Á!” Minh Tiêu hét toáng lên. “Ma!”

Anh Quân vừa thu hồi thiên phú nhìn thấy cảnh tượng trước mặt cũng hết hồn. Phía trước không phải là một con người mà là một bộ xương bên trong lúc nhúc đầy mầm rêu xanh, hai hốc mắt trống không đang nhìn về phía họ, lâu lâu một sợi thực vật thò ra ngoe nguẩy nơi đó trông rất quái dị.

Bộ xương nâng tay lên: “Thanh Tẩy.”

Nhưng lần này sức mạnh của cô không có tác dụng với đối tượng trước mặt, ngược lại khi nhìn thấy bàn tay xương xẩu của mình Minh Anh hét toáng lên chẳng khác gì Minh Tiêu.

“Tay tôi sao thế này!”

Bộ xương chứa rêu phong hỗn loạn kiểm tra thân thể của mình, cánh tay xương trắng hếu run lẩy bẩy thọc qua xương sườn, rồi ôm lấy ngực mình.

“Không còn miếng thịt nào luôn!” Bộ xương lẩm bẩm, hàm răng va vào nhau phát ra tiếng lạch cạch. “Mát quá, trống không!”
Sờ xong kiểm tra xong bộ xương tuyệt vọng quỳ sụp xuống đất ôm mặt khóc lớn, nước mắt chảy ra từ hốc mắt cô ta nhỏ xuống mặt đất, vài mầm cỏ non chui ra khỏi đất mọc lên.

“Ồ!” Anh Quân nhìn thấy vô cùng ngạc nhiên.

[Đây chính là sức mạnh của Thiên thần thế giới, cô gái à không bộ xương này có năng lực ‘thanh tẩy’ chuyên về nước. Vật ký sinh vào cô ấy được gọi là rêu Warnstorfia hay còn gọi là rêu khử độc, nó dung hòa hoàn toàn với thân thể cô ấy, ban cho cô ta khả năng lọc sạch, tinh khiết, thanh tẩy. Chỉ cần là sinh vật có nhu cầu với nguồn nước đều có thể bị bộ xương này ảnh hưởng.]

Anh Quân: “Tất cả sinh vật trên thế gian đều uống nước.”

[Đúng vậy, cho nên cô ta làm chủ tất cả. Nhưng bây giờ thì bộ xương này không được mạnh như trước nữa, bởi một phần linh lực cô ta đã bị anh thó mất, giờ phần linh lực đó hoàn toàn thuộc về anh và tôi cũng đã hiểu được con số âm ở độ linh lực anh mới sở hữu là gì rồi.]
Anh Quân hứng thú muốn nghe tiếp, nhưng lúc này bộ xương trước mặt họ lại như nổi điên nắm lấy xương sườn mình muốn bẻ gãy nó.
[Không được, ngăn cô ta lại, cô ta đang tự hủy diệt sự sống của mình, nguồn linh lực của anh là từ người cô ta, cô ta ngỏm anh cũng tèo.] Biết Tuốt gào lên. [Anh mới có được linh lực thôi đó đừng để bị mất!]

Anh Quân không chần chừ nhảy tới, nắm lấy cánh tay xương kéo mạnh.

Rắc.

Hắn nghe thấy tiếng xương gãy vội vàng giảm nhẹ lực trên tay mình. “Cô muốn làm gì vậy? Dù là xương nhưng sống được thì cũng phải sống chứ?”

Bộ xương nhìn hắn, đáng tiếc vì đã mất hết da thịt nên giờ đây Minh Anh khó lòng truyền tải được cảm xúc của mình đến người khác.
“Anh không sợ hãi thân thể quái dị này của tôi sao?”

Anh Quân hơi ngạc nhiên. “Vì sao phải sợ chứ?”

Bên cạnh hắn còn có Minh Tiêu biến dị thì bộ xương tiến hóa có chi là lạ.

Bộ xương tròn mắt nhìn hắn, không nói gì. Minh Anh vô cùng sợ hãi vừa bất lực lại ghê tởm bản thân khi thấy cơ thể mình chỉ toàn là xương, vậy mà một người xa lạ lại không hề sợ hãi vẻ bề ngoài này, đã thế anh ta còn là nam.

“Anh.” Cô nghiêng nhẹ đầu mình. “Anh không sợ hình dạng này của tôi thật sao?”

“Thật.” Anh Quân kéo nhẹ tay cô. “Bộ xương của cô rất sạch sẽ.”

Vì không dính lại máu thịt, lại rất trắng nên trông cứ như một mô hình xương bình thường, thứ này ở trường y hắn nhìn thấy vô số.


Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?