Ký Sự Nuôi Dạy Trẻ Của Công Chúa Và Phò Mã

Chương 15: Khỏi Bệnh Bạt Tai Có Mâu Thuẫn





Ôn Ngọc ngủ không bao lâu liền tỉnh, trong lòng vẫn mãi không yên.

Tỉnh dậy việc đầu tiên làm là đi xem hài tử, thật chắc chắn xác định Ngôn Giác vẫn sống sót, hơn nữa còn đang được Ngôn Vọng cho ăn, sau đó y mới bằng lòng trở về ngủ tiếp.

Ôn Ngọc cứ cách một canh giờ lại tỉnh, là Ngôn Vọng yêu cầu Tạ đại phu sắc cho y một chén thuốc an thần, y mới có thể yên ổn ngủ mà không mơ thấy dáng vẻ tím tái của Ngôn Giác...!
Ôn Ngọc cứ ngây ngây ngốc ngốc như vậy trải qua ba ngày.

Cũng may Tam nhi giống như lời đại phu nói, sốt qua mười ngày liền có dấu hiệu thuyên giảm, vết ban đỏ trên người cũng dần tiêu tan...!
Ôn Ngọc biết, mấy ngày nay y ngay cả xuống giường cũng thật khó khăn, đều là Ngôn Vọng trích máu cho hài tử uống.

Lại qua hai ngày, Tam nhi đã có thể uống sữa trở lại.

Hài tử trắng nõn mũm mĩm trước kia hiện tại gầy đi rõ rệt, còn trở nên đen nhẻm, hai mắt cứ nhắm nghiền, đến giờ ăn cần phải đánh thức, ăn xong rồi lại tiếp tục ngủ thiếp đi.

Thân thể Ôn Ngọc vừa tốt hơn một chút, liền mỗi một thời khắc đều muốn đi xem hài tử.

Chính y cũng gầy đến không thể tin được, trên mặt không còn chút máu, hai mắt thì đỏ ngầu.

Y muốn xem Tam nhi ngủ, Tam nhỉ tỉnh ngủ y lại càng muốn xem.

Vậy nên không nghe lời khuyên bảo tiếp tục gắng gượng thêm vài ngày, không qua bao lâu lại lần nữa ngã gục.

Ngôn Vọng vừa mệt mỏi lại vừa tiều tụy, nhìn thấy Ôn Ngọc như vậy, không biết vì sao cảm thấy đặc biệt tức giận.

Ngày ấy Ôn Ngọc mê man qua hai canh giờ tỉnh dậy, vừa muốn đứng lên đi chăm hài tử, liền bị Ngôn Vọng trực tiếp giáng xuống một bạt tai, cả người bị đánh ngã trở về giường.

Ôn Ngọc bụm mặt nhìn chằm chằm Ngôn Vọng.


- -- Người này trước nay chưa từng có đánh qua y.

"Ngươi cứ như vậy không trân trọng thân thể của mình sao?" Ngôn Vọng đứng ở bên giường đen mặt, trông rất có cảm giác áp bách người khác.

"Ta muốn đi xem Tam nhi." Ôn Ngọc cũng không để tâm hắn, chống người muốn đứng lên, trong miệng bỗng xộc lên mùi vị tanh nồng.

Cổ họng không kìm lại được, liền phun ra một ngụm máu tươi, y vội đưa tay che miệng, lòng bàn tay nhanh chóng bị vấy đỏ máu.

Đừng nói Ôn Ngọc, ngay cả Ngôn Vọng nhìn thấy cũng choáng váng.

Vội vàng tiến lên muốn đỡ lấy người nọ.

Hắn rõ ràng xuống tay không nặng...!
Nghĩ kỹ lại lời đại phu vừa nói: "Công chúa hiện tại khí huyết hư nhược, lục phủ ngũ tạng đều tổn thương, quả thật không khác gì tự sát, xem tình hình hiện tại chờ cho đến khi Quận chúa khỏe trở lại, Công chúa đại khái đã không chịu được nữa."
Ôn Ngọc nhăn mặt nhíu mày, ngẩng đầu liền nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Ngôn Vọng, cười cười, trên miệng cũng toàn là máu, nhìn qua thật sự rợn người.

"Không sao, ta chỉ là thân thể suy nhược, uống chút thuốc sẽ khỏe ngay thôi." Nói rồi lại muốn bước xuống giường.

Nhưng là bị Tướng quân bắt lấy cánh tay dính đầy máu kia.

Người bị nhấn ngồi xuống, bàn tay cùng miệng được Ngôn Vọng dùng khăn lau sạch.

"Tam nhi ổn.

Uống sữa xong liền ngủ.

Tư Đồ Ngạn, nếu hôm nay ngươi dám bước xuống khỏi giường này, ta sẽ giết Ngôn Giác ngay lập tức.

Ngươi không phải rất sợ ta sẽ giết Ngôn Giác sao? Ngôn Vọng ta nói được làm được." Phò mã lạnh lùng bỏ lại một câu, cũng không thèm nhìn Ôn Ngọc, trực tiếp đem tách trà ở trên bàn đưa tới: "Súc miệng."
Ôn Ngọc sầm mặt, nghe được trong lời nói của Ngôn Vọng tràn đầy nộ khí mới im lặng nghe theo.

"Uống thuốc." Ngôn Vọng lại đưa qua một chén nước gì đó đen ngòm.

Ôn Ngọc nhíu mày nhìn một lúc, mới từ từ nhắm mắt hít sâu một hơi uống cạn, đem chén rỗng trả lại cho Ngôn Vọng.

Có lẽ do uống quá nhanh, y lúc này bụm miệng, khó chịu ho sặc sụa.

Ngôn Vọng vừa đưa tay muốn vuốt lưng cho Ôn Ngọc, liền bị hất tay ra: "Lại gì nữa?" Ôn Ngọc rõ ràng là không vui, vẫn còn ho khan, một tay chống xuống giường, một tay vuốt vuốt ngực.

Ngôn Vọng biết bạt tay khi nãy là hắn quá đáng.

Nhưng mà Ôn Ngọc cái người này rất cứng đầu, nếu không lấy thứ y quan tâm nhất ra uy hiếp, thật sự ai nói cũng không nghe.

Phò mã âm thầm nắm lại nắm đấm, nhẹ nói: "...Có đói bụng không? Ăn chút gì đó...Rồi ngủ một lát..."
Không biết là chén thuốc an thần thật nhanh phát huy tác dụng, hay là do Ôn Ngọc không muốn đáp lại Ngôn Vọng, chỉ thấy y quay lưng về phía hắn, thật khó khăn nằm xuống, vùi mình ở trong chăn, thủy chung không lên tiếng.

Ngôn Vọng cũng đành thức thời bưng chén thuốc đi khỏi.

Hắn nhớ rõ Ôn Ngọc sợ đắng, thuốc kia không dễ ngửi như vậy chắc chắn sẽ rất đắng, lại quên mang cho y chút đồ ngọt.

Ngôn Vọng quay đầu nhìn, chỉ thấy người trên giường vẫn nằm yên không nhúc nhích.

Cũng quyết định không tiếp tục làm phiền.

Ôn Ngọc ôm bực tức đến khó chịu, trong lòng nghĩ đến hài tử, bất quá liều lượng trong thuốc có phần nặng, hoặc là thân thể y thật sự hư tổn, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ, không còn ý thức...!
Thời điểm tỉnh lại lần nữa.

Đắng chát trong miệng đã không còn, thay vào đó là hương vị bạc hà thật thơm thật ngọt.


Mà nằm ở bên cạnh Ôn Ngọc, là Tam nhi.

Trên miệng Tam nhi còn vương chút sữa, người bận áo lót mỏng, đang nằm ngủ trên tấm chăn bông có họa tiết hoa lê màu vàng.

Gương mặt so với lần cuối y nhìn thấy có chút trắng trẻo hơn.

Chỉ là vẫn nhắm nghiền mắt ngủ say.

Lông mi khẽ giật.

Nhìn thấy Tam nhi, tâm tình Ôn Ngọc cũng dịu xuống.

Đem Tam nhi bế lên, nhéo nhéo cái mủi nhỏ, thẳng đến khi hài tử tỉnh giấc.

"Tam nhi, còn nhận ra Ôn Ngọc không? Là Ôn Ngọc thương yêu con nhất nè..."
"A...A...Oa ---" Ôn Ngọc không ngờ tới, Tam nhi tỉnh dậy vừa nhìn thấy y liền òa khóc.

Ôn Ngọc rùng mình.

Đứa nhỏ này, sẽ không giống với cữu cữu của Tần thị chứ...!
"Tam nhi,Tam nhi, đừng khóc, đừng khóc, Ôn Ngọc ôm một cái, không khóc nữa có được không?" Trước kia Ôn Ngọc dỗ hài tử như vậy đều rất hữu dụng.

Bất quá hiện tại Tam nhi hoàn toàn không có để ý đến lời y nói, khóc đến nước mắt nước mũi đều chảy, mặt mày trở nên nhếch nhác, còn không ngừng đạp loạn, giãy giụa muốn thoát ra.

Ngôn Vọng đứng ở bên ngoài bình phong không nhìn nổi nữa, đi tới bế lấy hài tử trên tay Ôn Ngọc.

Dỗ dành một chút, hài tử lập tức ngừng khóc, còn mở to hai mắt tròn xoe khanh khách cười với Ngôn Vọng, vươn cánh tay nhỏ xíu vỗ vỗ mặt Ngôn Vọng, khẽ kêu lên hai tiếng: "A --- A ---"
Ngôn Vọng bế hài tử đến bên bàn trang điểm lấy gương đồng đưa cho Ôn Ngọc, lạnh lùng nói: "Tam nhi đã không thể nhận ra ngươi nữa rồi."
Sau đó liền bế hài tử ra ngoài.

Cả hai đi rồi, Ôn Ngọc mới cầm gương lên nhìn.

Đừng nói Tam nhi, ngay cả y cũng giật nảy mình.

Dáng vẻ trước đây của Ôn Ngọc Công chúa đều không còn, hiện tại xương gò má nhô cao.

Quầng thâm dưới mắt thật rõ rệt, hai mắt cũng sưng vù, mà tóc tai lại thập phần lộn xộn...!
Mấy ngày nay trong đầu y chỉ có Tam nhi.

Đã qua bao lâu không để ý tới chính mình...!
Ôn Ngọc buông gương, suy sụp nằm xuống giường.

...!
Ái nữ Hòa An Quận chúa của Tề Thiện Đại tướng quân vài ngày trước mắc phải bệnh lạ, qua hơn nửa tháng mới hồi phục, Tướng quân từ biên cương cấp tốc chạy về không quản ngày đêm chăm sóc Quận chúa...!
Giai thoại này, rất nhanh từ trong phủ Tướng quân truyền ra ngoài.

Thời điểm Tư Đồ Kỳ nghe được chính là muốn xử tội Ngôn Vọng, trước tiên hắn không tuân theo quân lệnh tự ý hồi kinh, sau khi trở về lại không tiến cung bẩm báo, thời điểm thượng triều cũng không thấy bóng dáng.

Bất qua không lâu sau đó, mọi người liền biết thì ra nữ nhi của Tướng quân bị bệnh, mà thân thể Ôn Ngọc Công chúa cũng không tốt, vậy nên Tướng quân không khỏi lo lắng, một khắc không rời ái thê.

Cũng may sức khỏe Công chúa và Quận chúa hiện tại đều đã hồi phục.

Tư Đồ Kỳ mới không làm khó dễ Đại tướng quân, đơn giản khấu trừ một tháng bổng lộc coi như xong.

Sau khi bãi triều liền phái người đem một đống dược phẩm tốt nhất hoàng cung đến phủ Tướng quân.


Bởi vì Thừa tướng của hắn vừa nghe đến Quận chúa bị bệnh, mặt mày cũng đều nhăn nhúm hết lại.

Hoàng đế trong lòng thầm oán Thừa tướng rõ ràng là một tên luyến đồng, hắn một bên căn dặn phủ nội vụ làm việc, một bên lại nhắc nhở sau khi xong xuôi ngàn vạn lần đừng quên phải thông báo với Thừa tướng một tiếng.

Quả nhiên, buổi tối thời điểm gặp lại người kia, ánh mắt Úy Nhất nhìn hắn ngập tràn cảm kích cùng ôn nhu.

Tâm tình Hoàng đế đặc biệt tốt, tổng cảm thấy một nhà Ôn Ngọc mỗi lần gặp chuyện, hắn đều sẽ cảm thấy thật thích thú, lại còn có thể nhìn thấy Úy Nhất tươi cười...!
Vì thế Hoàng đế cả đêm tâm tình vui vẻ, càng thêm phấn khích, phê duyệt tấu chương cũng quá nửa đêm.

Đợi đến lúc Thừa tướng ngủ thiếp đi ở trên bàn, Tư Đồ Kỳ mới ý thức được chính mình có phần cao hứng..., phất tay để cung nữ và thái giám lui xuống, đi tới bế ngang thân người nọ, tiến vào tẩm điện...!
Mấy ngày sau, thân thể Ôn Ngọc dần khởi sắc, tự mình ra phương thuốc cho hạ nhân chuẩn bị, sau đó một ngày ba bữa đều đặn uống thuốc, hàng ngày cũng ăn uống rất đầy đủ.

Mà thuốc sau khi sắc xong, Ngôn Vọng cũng đều tìm Tạ đại phu xem xét qua, cảm thấy không có vấn đề gì mới để cho hạ nhân đúng giờ đưa tới.

Ngôn Vọng lúc trước lo lắng y không chịu ăn uống, hiện tại hắn lo lắng lại chính là y giống như thời điểm còn giả mang thai ăn uống quá độ, mỗi lần nhìn Ôn Ngọc ăn cơm hắn đều cau mày --- quả thật sợ y ăn đến bể bụng mà chết.

Bất quá từ sau chuyện cái bạt tai kia, Ôn Ngọc tuyệt nhiên không nói nửa lời cùng Ngôn Vọng.

Thường xuyên xem hắn như không khí.

Ngôn Giác tốt lên được bảy tám phần, khuôn mặt phấn nộn tươi cười, chịu khó uống sữa đầy đủ một thời gian, liền có da có thịt trở lại, nhìn thấy Ôn Ngọc cũng không tiếp tục quấy khóc.

Công chúa cùng Phò mã, mỗi đêm đều ở cùng một chỗ, ngủ chung một giường.

Chỉ là ngươi không để ý tới ta, ta càng không quan tâm tới ngươi, quả thật không có nửa điểm đột phá.

Ngôn Vọng nói Ôn Ngọc không đáp, còn sợ y im lặng nhiều sẽ nhàm chán.

Ngôn Vọng cảm thấy bản thân cũng hết cách, Công chúa mỗi lần nhìn thấy hắn đều xụ mặt.

Lại đến một ngày đầu tháng năm, hài tử cứng cáp thấy rõ, Ngôn Vọng liền sai người đem chó nhỏ mèo nhỏ còn có hồ ly cùng chim sáo, hết thảy trở về Khiêm Nhuận Các.

Ôn Ngọc rốt cục đối Ngôn Vọng cười một cái, có vẻ thật thoải mái dễ chịu.

Thời điểm Ngôn Giác bị bệnh Ôn Ngọc nghĩ đến đầu tiên chính là những động vật kia đã lây bệnh cho hài tử, hiện tại xem ra bọn chúng đều không có liên quan, cuối cùng đã có thể đoàn tụ.

Ôn Ngọc thật thích xem Tiểu Vọng Vọng cùng Tam nhi chơi đùa.

Tam nhi lâu ngày không được gặp bạch hồ ly, vừa gặp liền thật vui tươi hớn hở, bạch hồ ly cũng thập phần nhu thuận, vươn đầu lưỡi liếm liếm cánh tay của Tam nhi, như thể biết đứa nhỏ này là vừa trở về từ cõi chết...Tầm mắt dán tại trên người Ngôn Giác, khẽ chớp chớp.

Mà Đại Đông Qua cùng Tiểu Tây Bì tựa hồ biết được Công chúa cùng Phò mã có mâu thuẫn, bọn chúng tốt xấu đều do Ôn Ngọc nuôi lớn, vậy nên không tiếp tục lẽo đẽo theo sau Tướng quân như trước, mà thường xuyên quay mông với Ngôn Vọng.

Ngay cả Lão Đại Lão Nhị nhìn thấy Ngôn Vọng cũng đồng thanh kêu to: "Diêm Vương đến rồi, Diêm Vương đến rồi, xấu xa --- xấu xa --- xấu xa ---"
Vậy nên gượng gạo giữa Công chúa cùng Phò mã từ tháng tư tiếp tục kéo dài đến hết tháng năm.

Chờ cho mẫu đơn cùng đỗ quyên trong kinh thành rơi đầy trên mặt đất, Ngôn Giác hai mắt to tròn bụ bẫm đáng yêu đã có thể kêu lên vài tiếng: "Ba...ba...ma..."
Mà đại hội thưởng hoa của Hoàng cung, cũng là ngày càng đến gần....