Kiều Nam

Chương 8



Giọt nước ấm nóng long lanh chảy xuống nơi khoé mắt, không một tiếng động hay một âm thanh nức nở, giọt nước mắt chỉ lẳng lặng chảy dài trên má. Đến một thoáng thì ngừng.

Cách một ngày trung thu, Cẩm Kiều xách đồ đạc từ trên xe bò xuống.

Đến chiều cô trang điểm đẹp mắt, mặc một chiếc đầm xinh đẹp, kéo Cẩm Tiêu vào một góc thì thầm.

"5 ngày sau chị về, việc còn lại nhờ em nhé."

Buông một lời này xong, Cẩm Kiều vội vàng xách váy cùng Phương Mỹ Mỹ bỏ đi. Cẩm Tiêu lẳng lặng nhìn bóng lưng Cẩm Kiều, đôi mắt hiện lên vẻ chế giễu mỉa mai.

"Chị tham lam thật đó." Cậu thì thào nói vậy.

Ngày trung thu ở nông thôn không tính là náo nhiệt, nhà nào có chút điều kiện thì mua bánh trung thu rồi tụ lại một chỗ rôm rả xum vầy, người không có điều kiện thì vẫn sống như ngày thường, đi làm, ăn cơm, ngủ nghỉ. Còn người muốn náo nhiệt hơn chút thì nấu nhiều vài món hơn ngày thường, vây quanh ăn uống no đủ.

Bánh trung thu có rẻ có đắt, nhưng người khó khăn thì tiếc tiền không muốn mua.

Mà nói là rẻ thế thôi, một hộp cũng mất 10 đồng tiền rồi. Một cái bánh trung thu nho nhỏ giá hẳn 3 đồng.

Giản Húc chuẩn bị rau củ quả đầy ắp trên bàn, trước cửa nhà treo 2 chiếc đèn lồng đỏ và vàng. Thật ra hắn không định treo đâu, chỉ là Cẩm Kiều nói muốn xem đèn lồng nên hắn đành chiều theo.

Cửa cổng lạch cạch mở ra, Giản Húc quay đầu thấy Cẩm Kiều đã đến, hắn mỉm cười vẫy tay.

"Em đến sớm hơn dự định đấy."

Bây giờ mới 6 giờ rưỡi tối, hôm trước Cẩm Kiều đã nói là sẽ đến lúc 7 giờ hoặc 8 giờ.

Cẩm Kiều xách giỏ rau trong tay, tóc mái trước trán loa xoa, cô ngại ngùng miết mép váy, nhỏ nhẹ nói:"Vì em muốn gặp anh nhanh một chút."

Giọng cô rất nhỏ, tựa như vừa không muốn đối phương nghe thấy lại vừa muốn đối phương có thể nghe được.

Giản Húc giãn đôi mày rậm, hai bàn tay to áp lên hai bên má trắng mềm của bạn gái mà cưng nựng, "Hai ngày không gặp đã bắt đầu nhớ anh rồi hả?"

Tiếng nói mềm nhẹ có chút thẹn thùng cất lên, "Vâng, nhớ anh." Đôi mắt lúng liếng nhìn người đàn ông, hai vành tai giấu sau mái tóc dài đỏ ửng lên.

Lòng Giản Húc mềm nhũn, nâng cằm Cẩm Kiều rồi hôn một cái lên môi hồng.



Cẩm Kiều hơi đờ người một chút, ánh mắt mở trừng một cái rồi híp lại, ngoan ngoãn hôn lại hắn, hôn xong còn mềm mại dụi dụi lên hõm cổ Giản Húc rồi khẽ than.

Giản Húc vỗ vỗ tấm lưng gầy của Cẩm Kiều, "Đừng làm nũng nữa, đi nấu bữa tối với anh."

"Dạ." Cẩm Kiều mềm giọng đáp, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn nam tính lại đẹp trai trước mắt tiếp đó không nhịn được hôn chụt hắn một cái. Hôn xong mới xách giỏ chuồn vào bếp.

Giản Húc hơi bất ngờ vì sự chủ động này của cô, vuốt vuốt bên má bị hôn, hắn thầm tặc lưỡi rồi cười thành tiếng.

Bạn gái nhỏ càng lúc càng đáng yêu.

Hai người bắt tay vào làm việc.

Trước tiên sẽ làm sủi cảo trước, Giản Húc làm rất đơn giản rất truyền thống, từng cái chỉ được coi là nhìn được ăn được, còn Cẩm Kiều làm từng cái thật đẹp mắt tinh xảo.

Sủi cảo đã xong, lại làm đủ loại chè.

Giản Húc kho cá, gà xào cay, cua hấp sốt cay ngọt.

Những món này người trong thôn không thường nấu vì không nỡ tiêu xài tiền để mua nó, như cá, gà và cua mấy cái món này tốn kha khá tiền để mua.

Nhưng Giản Húc lại không để ý nhiều lắm, nấu cho người yêu ăn, phải nấu những món ngon miệng.

Cẩm Kiều nhìn Giản Húc nấu nướng, thầm cảm thán, cùng là đàn ông nhưng vẫn có khác biệt nha, người thì không thể nấu, người thì nấu ăn tạm được, người thì nấu ngon khiến người khác phải nuốt nước miếng nhiều lần.

"Thật thơm." Thật ngon miệng quá đi~

Giản Húc gắp một miếng thịt gà đã chín trong nồi, thổi thổi vài cái rồi đút Cẩm Kiều ăn.

Cẩm Kiều há miệng, híp mắt ăn.

"Ngon sao?"

Giản Húc cong ngón trỏ chọc chọc mũi Cẩm Kiều.

Cẩm Kiều y như trẻ con lắc lư cái đầu, chẹp chẹp miệng vẫn còn vẻ thòm thèm:"Ngon lắm."

Giản Húc cười khẽ, hôn chóc lên môi Cẩm Kiều, rồi gắp vài đũa bỏ vào chén nhỏ đưa cho cô ăn, "Vậy em ăn thêm chút, không nên ăn nhiều quá. Nhớ chừa cái bụng lại để một lúc nữa ăn tiếp."



"Dạ." Cẩm Kiều cong môi cười. Vì sự cưng chiều của Giản Húc mà vui vẻ.

Bánh trung thu Giản Húc mua ở trên thành thị, giá cả không nói, nhưng bánh chắc chắn rất ngon. 0

Cẩm Kiều thoả mãn ăn 2 cái bánh trung thơm ngon, ăn đến vui vẻ.

Giản Húc rót ly trà xanh cho Cẩm Kiều, sợ cô nghẹn.

"Ngon thật đó."

Bánh trung thu được phát ở trường không ngon bằng bánh Giản Húc mua.

Giản Húc cũng ăn vài miếng rồi thôi, uống một hớp trà cho đỡ ngọt miệng, "Ngon thì ăn nhiều chút. Ăn không hết thì mang về."

Cơm tối đã ăn, chỉ còn mục ăn bánh trung thu này thôi. Đôi mắt Cẩm Kiều sáng lấp lánh, nghe đến câu "ăn không hết thì mang về" thì có chút hoảng hốt rồi lại thay thế bằng sự ngoan ngoãn.

Cẩm Kiều nhét một miếng to vào miệng khiến 2 má phồng lên.

Giản Húc lại vì sự đáng yêu của Cẩm Kiều hạ gục, hắn kéo ngồi sát bên cạnh người ta, bàn tay to lớn hữu lực đặt trên chiếc eo nhỏ, nhấc một cái ôm Cẩm Kiều ngồi lên đùi mình.

"Hậm hực không vui cái gì? Hửm?"

Giản Húc nhéo nhéo vành tai trắng mềm của Cẩm Kiều.

"Hông... Hông phải hông dui..." Cẩm Kiều che 2 má bự, lúng búng trả lời.

Giản Húc lắc đầu bật cười, "Bé con đáng yêu." Hắn nắn vành tai non mềm của người trong lòng, vuốt ve nốt ruồi nhỏ ở trên chóp tai đáng yêu nọ.

Vuốt nắn vài cái, rồi lại chạm đến dái tai mềm mại.

Giản Húc bóp nhẹ, thầm nghĩ, Cẩm Kiều đeo hoa tai, nhưng không bấm lỗ?

Dái tai trắng nõn không có vết tích của việc đeo trang sức hoa tai, thật kỳ lạ. Chẳng lẽ hắn nhớ nhầm?

Ừm, chắc nhầm rồi. Nhiều lần ở cùng một chỗ hắn không phát hiện ra Cẩm Kiều có bấm lỗ tai, mấy tháng trước có thấy qua chắc là nhìn nhầm.