Kiều Nam

Chương 46



Trời đã tối, người dân trong thôn đóng chặt cửa cổng ra vào, không gian trở nên tĩnh lặng, không ồn ào không bóng người.

Ông Trần - người từ ngoài đến tất nhiên không biết trong làng thường hay xuất hiện chuyện quỷ dị, ông cứ nhớ mãi đến cháu trai Trần Dương mình, cũng lo Giản Húc bị làm sao? Vậy nên ngồi chơi trong nhà thôn trưởng chưa quá một tiếng rưỡi, ông đánh tiếng trước rồi vội vàng đi đến nhà Giản Húc.

Ông Vương lo lắng gọi với theo nhưng ông Trần đã đi khá xa, nói vọng lại:“Không cần lo lắng! Tôi đi nhà cậu Giản chút rồi về!”

Triệu Yên cùng Đàm Đức Vinh ngồi nhìn nhau, Triệu Yên ôm cánh tay, “Tôi cũng theo.”

Đàm Đức Vinh nhếch nửa miệng nhún nhún vai, “Nếu không ngại gặp quỷ, vậy xin mời cô.”

Anh ta cũng lười để ý Triệu Yên, nhưng phận là đàn ông cũng nên quan tâm chút đến phụ nữ, mà anh cũng sợ cô ta đi đêm mà có mệnh hệ gì rồi có gì lại trách oan anh thì toi. Nên là đành doạ cho cô ta sợ vậy.

Triệu Yên hơi sợ, “Có quỷ thật à?”

Đàm Đức Vinh trợn mắt, “Ờ, Giản Húc nói đó.”

Tất nhiên là anh xạo rồi. Giản Húc đâu có nói gì đâu. Anh chỉ bịa thôi.

Trong lòng anh thì không tin đến sự tồn tại của quỷ.

Nói bâng quơ, bịa đặt cho vui mồm. Nhưng thật ra thôn Sơn Giang có lệ quỷ thật.

Nếu Đàm Đức Vinh biết lời nói xạo xàm xí của mình lại có thật thì sẽ ra sao nhỉ?

Triệu Yên xoa xoa cánh tay nổi da gà, mặc dù muốn đến nhà Giản Húc nhưng cô ta sợ ma sợ quỷ, không dám đi. Còn muốn Đàm Đức Vinh đi theo… Chuyện này quá khó rồi.

Nên đành uất ức dậm chân trở về phòng khách.

Đàm Đức Vinh khinh thường xì một tiếng.

Ông Trần một mình trong đêm vội vàng đến nhà Giản Húc. Trong lúc đi ông không biết rằng có vài đôi mắt đỏ đậm và âm trầm đang nhìn chằm chằm ông.

Nó vươn bàn tay dài như sợi bún cùng móng vuốt dài nhọn về phía lưng ông, khi chỉ còn cách 5cm nữa là chạm được rồi liền bị một ánh sáng kỳ lạ từ đâu xuất hiện hút lấy, chớp mắt đã chẳng còn tung tích.

Ông Trần vẫn không hay biết gì chạy đến nhà Giản Húc, mà không biết rằng mình suýt chút nữa đã trở thành ‘thức ăn’ trong bụng quỷ.

Cửa nhà Giản Húc bị gõ vang kèm theo đó là giọng nói nóng vội của ông Trần.

Chân Giản Húc dài bước cũng nhanh, hắn nhanh chóng mở cửa cho ông Trần đi vào nhà.

“Thằng nhóc Dương có ở đây không?”

Ông Trần vừa vào đã lo lắng hỏi về đứa cháu mình.

Giản Húc hơi ngập ngừng gật đầu:“Có ở đây, nhưng trước đó có xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.”

Ông Trần giật thót, “Là chuyện gì? Có nặng không? Hay nhóc con lại gây chuyện gì rồi?”

Giản Húc dẫn ông Trần đến phòng cho khách, “Đã giải quyết xong rồi.”

Lúc này Trần Dương đã được bọn họ dìu đến nằm ở trong phòng ngủ cho khách, cậu chàng ngủ rất an ổn, hơi thở đều đều. Giản Húc không định giấu chuyện lúc chiều mà nói tóm lược cho ông Trần nghe qua, sau khi nghe lời kể Giản Húc, ông Trần bàng hoàng không thể tin, nhưng lời này là từ miệng Giản Húc mà ra, ông không thể không tin hắn.

Sau đêm đó ông Trần thao thức bên cạnh cháu trai mình.

Đinh Quân Ngọc cũng thức trắng vì con tim mãi không chịu yên nơi lồng ngực. Sau lời đe doạ như thật như giả của Lạp, Đinh Quân Ngọc nửa ngờ nửa không, tóm lại vẫn không sợ.

Còn Giản Húc Cẩm Tiêu lại có chút mâu thuẫn.

Mâu thuẫn… Cũng có mình Cẩm Tiêu nghĩ vậy.

Mà chuyện gây ra sự mâu thuẫn, cũng là từ suy nghĩ tiêu cực của Cẩm Tiêu.

“Ông Trần là người như thế nào?”

Cẩm Tiêu nằm lẳng lặng trên giường, giọng nói bình bình hỏi.

Giản Húc muốn nắm tay Cẩm Tiêu rồi ôm, nhưng bị cậu đẩy ra, hắn nhíu mày nhưng vẫn nói:“Là người có chức vụ cao trong sở giáo dục thành phố.” Hắn không nói rõ ràng ông Trần nắm chức vụ gì, chỉ nói sơ qua cho cậu nghe.

Cẩm Tiêu nhắm mắt, lồng ngực không rõ làm sao lại âm ỉ khó chịu, “Anh quen ông ấy? Phải không?”

Một người bình thường lại quen được một người có chức vụ cao trong sở giáo dục ư? Cách ứng xử, đối đáp đều thể hiện ra bọn họ quen biết nhau, quan hệ còn rất tốt.

Giản Húc bắt đầu thấy bất ổn khi bị Cẩm Tiêu giãy mình khỏi vòng tay hắn, không hiểu sao hắn bắt đầu căng thẳng:“Ừm, có quen.”

Cẩm Tiêu hít sâu:“Rốt cuộc anh là ai? Sao lại quen một người có chức cao vậy được?”

Giản Húc im lặng thoáng chốc.

Trong phòng tĩnh lặng chỉ còn tiếng thở nhè nhẹ từ hai người.

Cẩm Tiêu quay lưng lại với Giản Húc, tự trách mình sao lại nhiều chuyện thế? Tại sao cứ phải ép hỏi anh ấy làm gì? Nếu anh ấy không lên tiếng, chắc hẳn có chuyện khó nói.

Nghe Triệu Yên nói Giản Húc có công lớn. Nếu đã có công lớn vậy hẳn hắn có vài chuyện không thể nói thật. Như chuyện liên quan đến quân đội cần phải bảo mật gì đó.

Cẩm Tiêu hít sâu, đôi mắt nhức nhối. Sao phải hỏi ra làm gì? Rồi phải để hai bên khó xử rồi nghi ngờ nhau?

Thật thảm hại.

Cẩm Tiêu mệt mỏi ôm mặt mình.

Đột nhiên cậu lại lên tiếng hỏi một câu kinh người.

“Anh… Vẫn còn cảm giác với phụ nữ chứ?”

Đôi mắt Giản Húc giật giật, nghe đến câu này hắn liền biết có chuyện không ổn rồi.

“Bé Tiêu, em nói nhăng nói cuội gì đó hả? Hỏi ra một câu này, em có nghĩ đến cảm giác của anh không?” Đáy lòng hắn run rẩy.

“Em hỏi thì anh trả lời ngay đi.” Không biết làm sao Cẩm Tiêu lại tức giận, giọng cũng lạnh băng.

“Rốt cuộc còn có hay không?”

Cậu hỏi một câu lạnh nhạt. Nhưng Giản Húc nào thấy được nước mắt đang tuôn rơi của Cẩm Tiêu?

Giản Húc thấy hơi khó thở, “Em…!” Hắn muốn chất vấn nhưng vẫn sợ Cẩm Tiêu sẽ giận mãi liền trả lời, “Anh thật sự không có cảm giác với phụ nữ.”

“Em… Thật ra em rất hối hận.” Cẩm Tiêu hơi có thân mình lại, nhắm mắt nửa trốn tránh nửa thật lòng nói ra lời mình vốn luôn giấu kín:“Đáng lẽ em không nên mặc nữ trang giả chị gái rồi hẹn hò với anh…”

“Cẩm Tiêu!” Giản Húc nắm lấy bả vai cậu,:“Em rốt cuộc bị làm sao? Em đang cảm thấy mọi chuyện đều là lỗi do em? Anh yêu em, em còn không tin một chút nào sao?” Hắn giận nhưng cố lắm để không quát lớn, “Cái gì mà hối hận? Cái gì mà hỏi anh còn cảm giác với phụ nữ? Em rốt cuộc có để ý tâm trạng anh không? Anh đã là một người đồng tính, đã yêu em rồi, thì còn có thể có cảm giác với phụ nữ nữa hay sao?”

Cẩm Tiêu khẽ sững sờ rồi đột nhiên bật khóc:“Vậy chẳng phải là em hại anh à? Hại anh trở nên… Như em.” Cậu khổ sở tát mình.

Giản Húc nghiến chặt hàm răng, “Rốt cuộc điều gì khiến em suy nghĩ lung tung như vậy? Em không tin anh, cũng không tin tưởng bản thân mình luôn sao?”

Hắn rất tức giận nhưng chẳng thốt nên lời chửi bới nào. Trái tim hắn trĩu nặng lại đau nhói từng cơn tựa như bị dao đâm vậy.

Cẩm Tiêu nghẹn ngào khóc, cậu mở đôi mắt đẫm lệ mông lung, gương mặt xinh đẹp của cậu giờ đây toàn là khổ sở cùng dằn vặt ngập trong nước mắt.

Cơn giận Giản Húc bị bộ dạng khóc lóc đáng thương của Cẩm Tiêu làm cho mềm lòng nguôi giận.

Hắn đau lòng ôm lấy thân thể mảnh mai đang run rẩy vì khóc của cậu vào lòng và ôm thật chặt, “Ngoan, đừng khóc.” Hắn vuốt vuốt bờ lưng cậu, “Đừng suy nghĩ bậy bạ không vui nữa, được không? Coi như anh xin em đấy bé Tiêu.” Hắn cũng khổ sở đau lòng rồi tức giận vì lời nói chất vấn của Cẩm Tiêu, nhưng hắn đã là một người đàn ông trưởng thành, không thể tính toán chi li với người yêu nhỏ tuổi của hắn được. Hắn lớn hơn cậu nên phải thấu hiểu, phải nhẫn nhịn với cậu.

Cậu còn nhỏ, còn bồng bột. Nếu hắn làm căng, sợ rằng sẽ dễ để lại tổn thương tâm lý cho cậu mất.

“Anh đã nói câu này chưa? Bé Tiêu à, anh thật sự muốn chung sống với em cả đời.” Thích thì chưa nói đến, nhưng đã yêu là hắn rất chung thủy. Bởi nhà họ Giản hắn, có một truyền thống nếu đã nhận định người nào là bạn đời, thì cả đời này sẽ luôn chung thủy ở bên người đó.

Giản Húc vỗ về tấm lưng gầy Cẩm Tiêu, dịu giọng nói khẽ bên tai cậu, “Bây giờ ngủ đi nhé? Mai có gì lại nói sau, được không em?”

Vành mắt Cẩm Tiêu giờ đã sưng đỏ, tiếng khóc thút thít nhè nhẹ nghe đáng thương vô cùng. Lúc này cậu cũng chẳng còn sức để nói tiếp, thuận theo lời Giản Húc mà gật đầu nghe lời cố chìm vào giấc ngủ.

Trước khi chìm vào giấc nông, cậu mơ màng thầm nghĩ, anh Húc tốt như vậy, thương cậu như vậy, sau này nếu cậu đi rồi, cậu có sống tốt như lúc bên anh không?

Chắc chắn là không rồi.

Bởi trên đời này, nào có nhiều người như Giản Húc chứ?