Kiều Nam

Chương 20



Cẩm Tiêu hoảng hốt, đôi mắt đầy lo lắng và oan ức:"Vậy, vậy bây giờ anh còn giận nữa không?" Cái chuyện giả gái, giả Cẩm Kiều để hẹn hò với Giản Húc bị đối phương phát hiện, thật sự hơi đáng sợ. Nghĩ mà xem, người mình vốn tưởng là bạn gái là người yêu vậy mà lại là một thằng con trai, lại còn ôm hôn với người ta nhiều như vậy, không tức điên mới là lạ.

"Hết giận rồi." Giản Húc xoa xoa đầu Cẩm Tiêu, lời nói đầy bất đắc dĩ.

Cẩm Tiêu yên tâm thở phào, rồi lại lo sợ hỏi:"Vậy, vậy anh... Có thấy ghê tởm không?" Nói một câu ra miệng, chính cậu cũng thấy khó nghe đến nghẹt thở.

Càng đáng sợ hơn là, nếu người mình thích trả lời là 'ghê tởm', cậu nghĩ mình sẽ đau khổ suốt đời mất. Một là vì đau đớn vì người mình thích chán ghét, hai là vì... Cậu hại người ta.

Giản Húc bất lực vỗ trán, "Ngốc, nếu vậy thật thì anh còn ở đây ôm em làm gì?" Ở trong quân doanh nhiều năm, trong đó toàn là đám đàn ông đực rựa, trong 100 người thì có một cặp là đồng tính.

Bởi vì ở đó toàn là đàn ông, muốn yêu đương với con gái là điều không thể.

Cho nên, dưới tình trạng nam dương quá thịnh sẽ ngoài ý muốn xuất hiện nam yêu nam. Nhiều năm gặp qua, Giản Húc cũng thấy bình thường.

Bấy lâu nay luôn nghĩ bản thân chắc chắn sẽ lấy vợ sinh con, nhưng không ngờ vẫn là yêu phải một người con trai.

Lúc đầu hắn cảm thấy không tốt lắm, còn sinh ra tức giận với Cẩm Tiêu, nhưng nghĩ lại ngày tháng ngọt ngào bên nhau, trong lòng trong tim đều chứa đến người đó hắn lại không nhịn được phải cẩn thận suy nghĩ lại chuyện này. (Là chứa bóng dáng Cẩm Tiêu khi giả làm Cẩm Kiều, nhớ đến từng hành động cử chỉ và sự thiết tha ngoan ngoãn trong mắt cậu. Dường như hắn chưa thật sự ấn tượng quá nhiều với vị Cẩm Kiều thật sự kia).

Khi trốn tránh Cẩm Tiêu, lại bị Cẩm Kiều bám lấy, lúc đó hắn không có một chút cảm giác nào với Cẩm Kiều.

Cứ nhất mực nhớ đến Cẩm Tiêu mà thôi.

Hai chị em song sinh này, giống nhau thì giống nhau thật đấy, nhưng tính cách, cách nói chuyện lại có khác biệt rất lớn. Ví dụ như, chóp tai trái Cẩm Tiêu có nốt ruồi, Cẩm Kiều không có.

Hay mùi hương trên người cả 2, đều khác nhau nhiều.

Vả lại, lúc đầu quen Cẩm Kiều, cô có đeo trang sức bấm lỗ tai, lúc nhìn đến vành tai mịn màng không để lại dấu vết của đeo hoa tai của Cẩm Tiêu hắn đã nghĩ mình nhìn nhầm, nhưng thật ra không nhầm.

Chỉ nhầm lẫn giữa 'Cẩm Kiều' này và Cẩm Kiều kia mà thôi.

"Lần đầu em giả làm Cẩm Kiều là khi nào?" Giản Húc ôm mặt Cẩm Tiêu, thẳng thắn hỏi.

Cẩm Tiêu chớp chớp mắt, "Anh đoán xem?" Còn rất tinh nghịch nháy mắt.



Giản Húc cốc nhẹ đầu Cẩm Tiêu, nói thẳng, "Nếu anh có đoán sai, người khó chịu là em đấy."

Cẩm Tiêu nhíu mày, bị nói trúng tim đen thì hơi không vui đó nha.

"Không khó chịu." Cậu mạnh miệng đáp.

Giản Húc trầm tư suy nghĩ rồi hỏi dò, "Mỗi đêm đều là em?"

Cẩm Tiêu gật gật đầu, khen ngợi nhìn hắn, "Còn gì nữa?"

"Thế vẫn chưa đủ à?"

"Chưa rõ ràng là khi nào mà."

Giản Húc xoa xoa cằm, "Có phải sau ngày anh đi bắt cá không?"

Cẩm Tiêu lắc lắc đầu.

"Ừm... Có phải là ngày em bị đỉa cắn không?"

Cẩm Tiêu trừng to mắt, rồi gật mạnh đầu. (Nhưng thật ra còn sớm hơn thế).

Giản Húc tặc lưỡi, thấy thật vi diệu làm sao. Hoá ra từ ngày đó Cẩm Tiêu đã luôn luôn bên hắn rồi.

"Không nhận ra khác biệt, là lỗi của anh."

Cẩm Tiêu lại không để tâm lắm, vỗ vỗ bả vai Giản Húc an ủi, "Anh cũng đâu nghĩ đến việc con trai có thể giả dạng con gái chứ? Anh không phát hiện cũng là điều bình thường."

Đúng vậy, đương đương là một người con trai là một đàn ông thực thụ, thì sao có thể nhẫn nhục chịu khó giả làm con gái chứ? Rất hiếm có người nào dám mặc váy dám giả làm con gái.

Dù Cẩm Tiêu và Cẩm Kiều giống nhau, chiều cao cũng tương đối gần nhau, nhưng dù sao một người là con trai một người là con gái, sẽ rất khó để người ta liên tưởng đến Cẩm Tiêu chịu mặc váy giả gái.



Vả lại, cậu còn là một thầy giáo.

Là nhà giáo nhân dân sao có thể làm chuyện trái lẽ khác thường như vậy đây? Nghe sao cũng thấy không ra thể thống gì cả, haizz.

Đó là người ta nghĩ thế. Chứ Cẩm Tiêu không nghĩ vậy.

"Tại sao lại giả làm Cẩm Kiều?"

Cẩm Tiêu trầm mặc, một hồi lâu vẫn không đáp.

Giản Húc chỉ ôm Cẩm Tiêu, cậu không nói cũng chả sao cả.

"Anh còn thích Cẩm Kiều không?"

Cẩm Tiêu chỉ nhỏ giọng hỏi một câu.

Giản Húc cười khổ, "Anh chỉ thích 'Cẩm Kiều' của mỗi đêm luôn luôn bên anh đó thôi." Đến đêm, chỉ có Cẩm Tiêu giả làm Cẩm Kiều, không có Cẩm Kiều thật kia. Hắn thích 'Cẩm Kiều' ngoan ngoãn mềm mại, mặc dù không nói lời nũng nịu nhưng vài lúc sẽ dùng hành động, lẳng lặng mà đáng yêu.

"Mà 'Cẩm Kiều'đó, còn không phải là em sao?" Giản Húc vuốt eo Cẩm Tiêu, thì thầm nói bên tai cậu.

Cẩm Tiêu bĩu môi, im lặng một lúc rồi mở miệng nói:"Là Cẩm Kiều muốn, còn bản thân thì lên thị trấn chơi."

Cẩm Kiều rất tham lam, lên thị trấn để tìm niềm vui vẫn không quên Giản Húc, vừa muốn Giản Húc nhớ đến mình vừa muốn chạy đến bên người đàn ông khác vui vẻ. Để Cẩm Tiêu giả thành mình là muốn Giản Húc luôn nhớ mãi đến cô, sẽ không quên cô.

Còn cô, sẽ yên tâm ở thị trấn ăn chơi.

Nếu có gặp bất trắc, người đàn ông cô nhìn trúng ở thị trấn vứt bỏ cô, cô vẫn còn đường lui là Giản Húc.

Đám đàn ông trẻ tuổi trong thôn không ai lọt vào mắt cô, chỉ trừ Giản Húc. Cô rất giỏi trong việc dụ dỗ đàn ông, việc này chính là điều cô luôn tự hào.

Giản Húc mặc dù không giàu có, nhưng khí chất rất xuất chúng tài giỏi lại là dân từng làm bộ đội, điều đó rất vừa lòng cô.

Quen biết Giản Húc cô rất có mặt mũi ở trong thôn này. Mỗi ngày khiến đám thiếu nữ trong thôn ghen tị ước ao ra mặt, trong lòng đều thấy thoải mái không chịu được.