Kiều Nam

Chương 11



Buổi chiều Cẩm Tiêu không có tiết dạy, cậu ăn chút đồ ăn rồi xách cuốc đến ruộng rau sau bờ sông.

Lúc đi ngang qua cổng nhà Giản Húc, cậu không nhịn được lại nhìn đến nơi đó lâu hơn một chút.

Căn nhà vắng tanh, cửa đã khóa lại.

Chủ nhà không ở, trong sân nhà rụng đầy lá cây.

Người đi rồi, tâm tư trong lòng cũng trở nên hụt hẫng.

Cẩm Tiêu thì thầm, "Về sớm nhé."

Lá khô rơi rụng, lướt qua đôi má trắng nõn Cẩm Tiêu như là dịu dàng vuốt ve. Cẩm Tiêu thất thần trong chốc lát, gãi gãi một bên má bị chiếc lá quét nhẹ. Cậu nhìn lướt qua căn nhà Giản Húc rồi xách cuốc rời đi.

Ruộng rau nhà cậu được chia thành ba dãy, một dãy trồng củ cải, một dãy trồng rau xanh, dãy còn lại trồng cây cà chua, cây đậu. Để phân biệt với ruộng nhà khác, Cẩm Tiêu đã đóng hàng rào bao quanh phần ruộng rau nhà cậu lại từ trước, bây giờ trên hàng rào là những trái dưa leo xanh mọng.

Cậu nhổ đi phần cỏ đã mọc cao đang chen chúc trong đám củ cải. Làm một hồi thấy đã sạch sẽ, cậu đi lấy thùng tưới, tưới nước cho ruộng rau xanh mướt tắm táp trong làn nước.

Rau xanh đọng giọt nước trong suốt, giữa trời nắng nó lấp lánh tựa như viên ngọc nhỏ trong suốt, màu xanh tươi mát của rau cải, mát mẻ của giọt nước.

Cơn gió đi qua, khe khẽ thổi rụng đi giọt nước đang đọng trên lá.

Cẩm Tiêu xách giỏ trúc, ngồi xổm trước phần đất trồng củ cải, nhổ một chút khoai tây, cà rốt, rồi củ cải trắng. Tiếp đó hái một bó rau muống.



Cậu đến bờ sông rửa sạch bụi đất bám trên thân cây củ. Gió lại nổi lên, thổi qua mái tóc ngắn gọn gàng hơi đẫm mồ hôi, làn gió lướt qua đôi má trắng trẻo mang chút ửng hồng sau khi làm việc.

Cẩm Tiêu chà lau bàn chân dính bùn, xong xuôi thì xách giỏ trúc đã đựng đầy đồ đi về nhà.

Nhà cậu vắng vẻ, cha thì hẹn bạn đi nhậu, mẹ thì tụ tập với bạn chơi mạt chược, Cẩm Kiều lên trấn từ bữa trước đến nay chưa về, Cẩm Manh đi học buổi chiều.

Mọi người đi hết mới tốt, có vậy mới đỡ ồn ào. Cẩm Tiêu hít không khí trong lành, tâm tình thoải mái bắt đầu gọt củ cải.

Củ cải trắng sẽ đem ngâm với dưa leo, khoai tây thì xắt miếng chiên giòn, cà rốt cắt thái mỏng trộn với miến.

Những lúc không ai ở nhà, Cẩm Tiêu thích làm mấy món ăn cậu thích ăn. Thỉnh thoảng sẽ thèm cay, thèm quà vặt, mỗi lần thèm cậu đều xuống bếp tự làm vài món mình thích.

Cà rốt, dưa leo, củ cải thái mỏng ra trộn với miến. Bỏ chút bột ớt, dầu hào, hạt vừng, tương đen, nước mắm, một chút giấm...

Làm thành thế này, Cẩm Tiêu không chắc nó có đạt tiêu chuẩn ngon líu lưỡi gì đó không, nhưng chắc chắn món này sẽ vừa miệng cậu, chính cậu thấy ngon là được.

Xong xuôi, cậu đến sau nhà, ngồi dưới gốc cây bưởi, thưởng thức món ăn.

Lá cây xì xào lay động theo gió, hương vị của trời chiều, mùi thơm của cỏ lá hoa dại ngập tràn trong không khí.

Cẩm Tiêu uống một ngụm trà chanh, híp mắt nhìn bầu trời ngả vàng, không khí trong lành, thời gian yên bình.



Yên bình thì yên bình, nhưng trong lòng cậu lại thấy rất cô đơn.

Không gian trầm lắng, có đầy đủ sắc màu tươi đẹp của cuộc sống, song nó trở nên u ám trong mắt cậu.

Cô đơn lạc lõng, không hạnh phúc, nhạt nhẽo vô vị, tâm tình nặng nề, bấy lâu nay trong tim cậu như có gai đâm, mãi mà chẳng lấy xuống được.

Cẩm Tiêu nhai nhai đồ ăn trong miệng, tốc độ càng lúc càng chậm, suy nghĩ tiêu cực cứ hiện lên trong đầu khiến bản thân không khỏi mỏi mệt, cậu tựa mình lên thân cây, đôi mắt trống rỗng nhìn vào phía xa xăm không mục đích.

Mới không gặp một hai ngày, đã bắt đầu nhớ đến người đó rồi.

Phải, cậu thầm thương trộm nhớ đến một người không nên thương. Nhưng trái tim cậu không ngoan ngoãn nghe theo lý trí gì cả, cứ thình thịch nhớ về người ấy thôi.

Mỗi lần nhớ về, cảm xúc tiêu cực sẽ giảm bớt.

Cẩm Tiêu nuốt thức ăn xuống bụng, nghĩ đến người đó cậu vừa thấy ngọt ngào vừa thấy khổ sở.

Có lẽ cậu mãi mãi không có được người đó. Bởi người đó không phải người thuộc về cậu, tốt nhất không nên cưỡng cầu.

Gió thổi cỏ lay, nỗi tương tư trao giữa hoa cỏ lá cây, tương tư một người vừa ngọt vừa đắng, cuối cùng người chỉ cất lên tiếng than chua xót.

"Muốn ăn vải..."

Cẩm Tiêu lẩm bẩm một câu không đầu không đuôi.