Kiếp Này Ta Chọn Tu Ma

Chương 9: Đi đến đại lục tu ma



Lúc Thiên Đạo đá U Minh Hải một cái bay xuống trần chui vào bụng mẹ của hắn thì hắn đã thầm trách thiên đạo: Đá thực đau.

Nằm trong bụng mẹ, hắn hấp thu dinh dưỡng cùng tinh hoa từ mẹ mình, từ đó hắn cũng biết luôn lai lịch không hề nhỏ của người kiếp này là mẹ của hắn.

Mẹ hắn, vốn là công chúa của ma tộc tên Ninh Ngọc Nha, chỉ đáng tiếc bà lại không có thiên phú. Ở trong Ma cung chỉ cao hơn cung nữ một chút địa vị, bị ức hiếp tới mức tự ti. Một ngày nọ, bà vì được lệnh đi săn ma thú mà đã vào rừng Minh Hải rồi bị một con Kim Quy cấp 5 đánh bị thương. Đồng đội của bà bỏ lại bà tự sinh tự diệt. May mắn, lúc đó cha hắn là U Lâm đi lên núi đốn củi cùng săn thú đi lạc tới cứu bà một mạng.

Hai người, một kẻ trọng thương, một người hoàn toàn không có công pháp lương tựa nhau bảy ngày bảy đêm trong hang núi. Đợi tới khi mẹ của hắn hồi phục được một chút mới lén lút cùng nhau trốn khỏi rừng. Cũng bởi một quãng thời gian bên nhau bà liền sinh đồng cảm. Cũng chán ghét cảnh bị ức hiếp trong ma cung mà bà đã bên cạnh cha của hắn đến bây giờ. Tính ra cũng năm năm bên nhau, nhưng hắn chính là đứa con đầu tiên của họ. Và chắc chắn cũng là duy nhất, bởi mang thai hắn xong mẹ hắn khẳng định không thể tiếp tục dưỡng thêm thai nào nữa.

Mười hai tháng mang thai cuối cùng cũng qua đi, hắn cuối cùng cũng chọn được ngày hoàng đạo để chui ra ngoài. Lúc hắn muốn ra cũng là lúc trên trời xuất hiện dị tượng. Một màu đỏ au nhuộm hết bầu trời, chim đang bay cũng liền tiềm chỗ đậu. Cá đang bơi cũng sục xuống dưới bùn.

Mà các cao nhân tu hành trong nhân gian đồng loạt gieo ra quẻ, có Ma vương chuyển thế. Lại một trận phong ba nổi lên, mọi đạo quán, bang phái cùng với Hoàng tộc các triều đều âm thầm cử người đi lùng sục khắp nơi diệt trừ hậu họa. Nếu có một ngày có đại loạn tiếp diễn, chi bằng diệt luôn từ trứng nước sẽ bớt được phiền toái về sau.



Tiếc thay, họ không tìm thấy. Vì sao? Bởi vì Thiên đạo không muốn họ tìm thấy. Người cho một kết giới bao phủ quanh khu nhà của Minh Hải khiến hắn liền ăn toàn mà sinh ra.

Lần hắn hạ sinh đó, Phong Sơn cũng gieo quẻ, cũng đã ngự vân đi tìm một hồi. Nhưng kết quả không tìm thấy. Mà lúc đó, tâm tư rất lạ, không chỉ là lo lắng, còn có kinh hỷ nhỏ nhoi. Tại sao lại có thể vì một Ma hoàng chuyển thế mà sinh kinh hỷ, Phong Sơn chính là sợ bản thân sinh tâm ma lại liền một mạch đi bế quan chấn chỉnh. Mà lần bế quan đó liền một mạch năm năm. Từ ngày đó đến nay Phong Sơn tự nhiên không màng thế sự, giao lại Hoàng Đạo cho đồ đệ của mình là Phi Long chấp chưởng. Bản thân thì lại như một kẻ ngoan đạo, ngày ngày chỉ tu luyện và nghiên cứu trận pháp mà thôi. Ngài nghĩ, Hoàng Đạo sở dĩ loạn thành như thế là do bản thân chưa đủ mạnh. Nếu có thể nhanh chóng mạnh lên thì có thể bảo vệ được đệ tử Hoàng Đạo cùng chúng sinh rồi.

Đối với Minh Hải, lần chuyển thế này hắn vẫn là Minh Hải. Từ khi sinh ra, hắn đã khác thường vô cùng, có thể nói nói cười cười dọa cha mẹ hắn khiếp sợ một phen. Dần lâu, hắn buộc phải giả ngây thơ như đứa trẻ để cha mẹ hắn bớt cảnh giác với hắn.

Vì thân thể không thể nào phát triển quá nhanh, cho nên hắn hằng đêm đều nháo nhào quấy khóc. Mẹ của hắn bất lực nói với cha hắn.

- Phu quân, Ngọc Nga nghĩ, có khi nào bởi vì con có dòng máu của ta, cho nên cũng sẽ như những đứa trẻ Ma tộc khác, phải hấp thu âm khí mới được xem là khỏe mạnh hay không?

U Lâm ban đầu không cho là đúng, nhưng con lại mãi không chịu nín khóc nửa đêm. Cho nên ông cũng nghe theo vợ. Nhưng ở nơi này nơi có thể có nhiều âm khí nhất chỉ có thể là Bãi Tha Ma mà thôi.

Cắn răng, cha hắn đành cùng vợ ôm con đến nơi đó. Khi tới nơi, bởi vì mẹ hắn là con cháu ma tộc nên hoàn toàn bình thường, chỉ có cha hắn là bất ổn. Ông ấy bị lạnh tới mức co một góc, nhưng mẹ hắn nói sao ông cũng không bỏ lại hai mẹ con, nên cứ đứng xa xa nhìn vào.

Mà bản thân Minh Hải. Đến đây tuy rằng cũng chỉ giúp hắn bớt khó chịu một phần nào thôi, nhưng cũng tốt hơn là không cho hắn cái gì.

Từ đó, cứ mỗi đêm xuống cha mẹ hắn lại mang hắn đến đây, đặc biệt là ngày một và hôm rằm. Dòng dã, năm năm đi qua, hắn đã hấp thụ hết ma khí ở đó. Mấy linh hồn ở nơi ấy cũng vì vậy mà bỏ đi nơi khác hết rồi.



Nói tới tu ma, thực ra Ma hay Tiên cũng chỉ là một bộ công pháp giống nhau. Chỉ khác ở chỗ. Tiên dùng linh khí trời đất gia tăng năng lực. Còn ma dùng yêu khí cùng ma khí luyện thành. Cách nhanh nhất để có được yêu khí chính là hấp thụ ma thú, luyện chế xác ma thú thành ma vật để sử dụng. Mà sau này, bởi vì tàn sát quá nhiều khiến cho những công pháp đó từ từ nhiễm sát khí, khiến chúng mất dần đi hào quang mà nhuốm màu đen tối.

Nếu Ma sẽ giết, hấp thu, sử dụng ma thú như công cụ. Thì Tiên sẽ thuần dưỡng, nuôi chúng trở thành linh thú rồi tùy ý sử dụng. Cách làm này vốn là sau này khi Minh Hải cùng đoàn người luyện ma công tu ma đạo tàn sát quá nhiều ma thú mới Thiên Đạo chỉ dạy. Sau này, bởi những người đã dấn thân ma đạo không thể quay lại, nên Thiên Đạo đặc biệt chỉ dạy. Những yêu thú mà sinh lòng tà ác, sát hại đồng loại, hoặc con người thì sẽ bị quy vào Ma thú. Những yêu thú khác có lòng tu giả, giúp đỡ chúng sinh thì gọi là Linh thú.

Năm Minh Hải vừa tròn năm tuổi, hắn liền nói với cha mẹ hắn là hắn muốn tu luyện. Cha mẹ hắn nhìn nhau ái ngại.

- Con à, không phải con không biết, cha con không hề có linh lực, một chút tiên lực cũng chẳng có, con lại giống ta, làm sao có thể tu hành?

Mẹ hắn ngồi bên cũng gật đầu hưởng ứng. Hắn lại điềm nhiên như một người trưởng thành, rót cho cha mẹ hắn chén trà rồi từ tốn nói.

- Ai nói con sẽ tu Tiên?

Cha mẹ hắn bốn mắt nhìn nhau, con nói không tu tiên, chẳng lẽ là..

Mẹ hắn sợ tới mức cuống quýt chân tay.

- Con à, con không biết, tu Ma có bao nhiêu là vất vả. Hơn thế, đây là là đại lục tu Tiên, con lấy đâu ra tài nguyên tu Ma?



Hắn biết, mẹ của hắn nhận ra hắn có yêu lực từ lâu, nhưng bà nghĩ quá khứ của mình từng trải cho nên không muốn con tiếp tục tu theo vết xe ấy mà khuyên can. Nhưng Minh Hải cầm tay mẹ hắn.

- Con sẽ một mình đến đại lục Tu Ma. Mẹ tin con đi, con không hề yếu.

Nhín ánh mắt kiên định của con, nhưng cha mẹ hắn lại không bằng lòng tin tưởng, hắn mới có bao lớn chứ? Làm sao có thể nghe theo một đứa trẻ năm tuổi làm càn.

Nhưng cuối cùng, khi hắn đem năng lực bản thân chứng minh cho mẹ hắn thấy, cha mẹ hắn đành đồng ý.

Chẳng là, hắn một mực không nói không rằng, đứng giữa nhà, hoa tay một chút liền đem tụ khí ngự thành một quả cầu đen trước ngực. Ở giữa quả cầu còn mang theo tia sét soẹt soẹt chạy ngang. Liền sau đó, hắn mặt không đổi sắc, đem khối cầu ném thẳng lên trời. Đoàng một tiếng, nổ còn lớn hơn ngũ lôi độ kiếp của mấy vị Tiên trưởng.

Từ lúc đó, cha mẹ hắn đành tin theo hắn, để hắn một mình đi đến đại lục Tu Ma. Thực ra, họ cũng lo sợ, trận này e là kinh động tới không ít người, nếu còn không cho hắn đi chính là hại hắn ở lại đây chịu một trận truy đuổi giết chóc. Chi bằng đặt lòng tin ở hắn còn có hy vọng hắn sống sót trở về.