Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 537: Trân trọng quãng đời còn lại



Về phần sau này... Liệu có kiếp sau thật hay không, Hà Viên Nguyệt cũng chưa từng nghĩ đến.

Dĩ nhiên Tả Tiểu Đa từng nghĩ, nhưng cũng không ôm hy vọng gì.

Chỉ có điều, một đồng tiền xu kia quả thật là lấy ra từ cái bình của Tả Tiểu Niệm!

Thật sự là đồng tiền xu có liên quan đến khí vận Phượng Mạch!

Tuy rằng Hà Viên Nguyệt không ôm hy vọng, nhưng Tả Tiểu Đa cảm thấy: Ngộ nhỡ... Ngộ nhỡ nó thật sự xảy ra thì sao?

Vậy chẳng phải là một chuyện vui lớn hay sao?

Cho dù là kết quả tồi tệ nhất của tồi tệ, thì ván cờ này cũng không ảnh hưởng gì đến Hà Viên Nguyệt, thậm chí còn chia mỏng khí vận của Phượng Mạch, Tả Tiểu Đa cũng không hối hận, hiệu trưởng cũ dùng tâm lực cả đời bảo vệ Phượng Mạch, chút lãi ấy nói thế nào cũng là hồi báo hiệu trưởng cũ nên nhận được!

“Thầy Tân, bây giờ còn một việc khó cần giải quyết gấp, muốn đồng tiền xu này liên kết với khí vận của hiệu trưởng cũ không phải chỉ cần đưa hiệu trưởng cũ đeo là được mà còn cần nàng cam tâm tình nguyện đeo lên, đây cũng là một vấn đề."

Tả Tiểu Đa mày chau mặt ủ: “Hiểu chưa, đây là mới là lý do quan trọng khiến ta tìm ngươi

Nét âm u trên mặt Tân Phương Dương đã tiêu tán hơn một nửa, hắn cười nói: “Cứ giao chuyện này cho ta! Nếu thật sự không được, ta sẽ nói rõ thân phận của ta! Dù thế nào cũng phải làm nàng đeo lên!”

“Cho dù nàng thay đổi ngàn vạn lần, có trăm ngàn cái tên, nhưng cái thuộc về bản ngã của nàng tuyệt đối không thay đổi được, chuyện nàng chính là vợ của Tân Phương Dương ta, đó là chuyện thật, chưa từng thay đổi! Chồng nói, vợ dám không nghe sao? Ta đánh nàng luôn!”

'Tâm trạng Tân Phương Dương lập tức sáng sủa, thế mà còn nói lời vui đùa được.

“Ta xin đó... ngươi đừng ầm ĩ, đừng!”

Tả Tiểu Đa giật nảy mình, nói không lựa lời.

Ngươi nháo như vậy thì còn nên cơm cháo gì nữa!

Đây vốn là việc Hà Viên Nguyệt giao phó cho ta, ngươi chỉ cần đi qua một chuyến là được, chỉ cần không nói rõ đây thật sự là đồng xu khi vận là dược, đương nhiên sẽ suôn sẻ, mọi việc. thuận lợi, nhưng đừng nâng tầm vấn đề như thế?

“Tổ tông à, người đừng có mà nói thật ra nha, người biết lão hiệu trưởng là người thế nào mà, nếu biết sự thật, thì đừng mong nàng sẽ cam tâm tình nguyện mang theo đồng tiên xu này!”

Gương mặt nhỏ của Tả Tiểu Đa trắng bệch.

“Đoạn này đương nhiên ta hiểu rồi, ta chỉ nói như vậy thôi!”

Tần Phương Dương cười ha ha, vỗ vỗ vai Tả Tiểu Đa, cả người đầy sức sống, trạng thái phấn khởi có thể thấy bằng mắt thường!

Đời người, cuối cùng lại có hy vọng rồi!

Thế này xem ra, ta còn cần phải cố gắng một chút, để tuổi thọ của mình có thể dài thêm chút nữa mới được.

Lỡ như nàng quay lại, tư chất ưu việt có thể tu luyện đến cấp độ cao thâm hơn, không phải ta kéo chân sau nàng nàng sao?

Tả Tiểu Đa nhìn ánh mắt tràn đây hy vọng của Tân Phương Dương, vẻ mặt tràn đầy ánh sáng, kiềm không được cảm thấy chua xót trong lòng, dường như sắp chảy nước mắt đến nơi.

Nên hắn vội tạm biệt.

Mê đắm thế nào khiến hắn chỉ cần nắm được một tia hy vọng bé xíu không chân thật, lại mừng vui ngạc nhiên như vậy, vừa lòng thỏa ý như vậy!

Đây là yêu cầu tầm thường thế nào.

Thấy Tả Tiểu Đa đi rồi, quả nhiên Tân Phương Dương xông đến tầng thượng tòa nhà dạy học như một cơn gió, không dừng một giây.

Im lặng hít thở một chút, sau đó mới nghĩ mình vẫn cần tìm một lý do hợp ý.

Dựa vào tường bắt đầu nghĩ phải nói thế nào, nói thế nào nàng mới tình nguyện mang cái này lên?

Đang nghĩ thì có tiếng bước chân đến gần, Hồ Nhược Vân đi đến.

“Thầy Tân, sao ngươi lại ở đây?”

Hồ Nhược Vân rẽ sang thấy bên này có người, không khỏi . 𝘛𝘳ang gì 𝗺à ha𝘺 ha𝘺 thế ~ t 𝘳 ù 𝗺 t 𝘳 𝐮 𝘺 ệ n.vn ~

giật mình.

“À...."

Suy nghĩ Tân Phương thay đổi, nói: “Ta có vài thứ muốn tìm lão hiệu trưởng để trao đổi.”

Có vài thứ cần trao đổi?

Câu này sao lạ như vậy?

“Vừa hay lão hiệu trưởng rảnh rỗi, ta thông báo giúp ngươi một tiếng.”

Từ khi thấy bức ảnh kia, Hồ Nhược Vân xác nhận Tần Phương Dương là ai, có quan hệ gì với lão hiệu trưởng, bây giờ thấy ánh mắt Tân Phương Dương có bao nhiêu thương xót, thậm chí không dám nhìn nhiều!

Một đôi tình nhân như vậy, vì một biến cố mà bị tách rời, cả đời cách biệt!

Dù gặp lại cũng không thể xem như là tương phùng!

Bây giờ để bọn họ có thể cạnh nhau một lúc cũng tốt.

Ngay sau đó, sau khi Hồ Nhược Vân vào báo lại bèn đi ra ngoài: “Thầy Tần, lão hiệu trưởng mời ngươi vào.”

Sau đó nàng tự mình vội vã đi.

Thật không dễ dàng... Chắc chắn ta phải tránh đi xa một chút, không quấy rầy bọn họ.

“Thầy Tần?” Hà Viên Nguyệt bỏ quyển sách trên tay xuống, miễn cưỡng mỉm cười: “Sao ngươi lại đến? Ngồi đi.”

Tần Phương Dương đến trước bàn, muốn mở miệng nói chuyện, nhưng miệng...

Rõ ràng đã nghĩ lý do cả buổi trời, lại không nhớ được nửa câu.

“... Ta... Cái này..."

Tân Phương Dương trợn mắt, càng nghĩ càng thấy trong đầu trống rỗng, càng nghĩ càng nhớ không ra, gãi đầu, chán ngán muốn chết, nói lẩm bẩm: “... Ta... Ta đến làm

Hà Viên Nguyệt nhịn không được bật cười, nói: “Thầy Tân không cần vội, nghĩ từ từ, từ từ thôi, hôm nay ta rảnh.”

Tân Phương Dương vội gãi đầu, vẫn nghĩ không ra, đấu tranh cả buổi, dứt khoát chìa tay phải ra trước: “À... Cái này, tặng cho ngươi.”

“Đồng xu?”

Hà Viên Nguyệt cau mày: “Đây là cái gì?”

“Đây là?”

Tân Phương Dương vắt óc: “Nghe nói, trên đây có pháp lực của cao nhân... Khụ khu, dù sao thì sau khi mang lên rất tốt cho

Hà Viên Nguyệt cầm đồng xu lên nhìn một cái, nói: “Bên trên trông qua cũng thật sự có mang khí vận chỉ lực..."

Tần Phương Dương nghe thấy vậy thì tỉnh thần phấn khởi, cười mỉm nói: “Chắc chắn có ích.”

Hắn lấy từ trong túi ra, nói: “Ta chuẩn bị một sợi dây nhỏ, ta buộc lên giúp ngươi?”

“Buộc lên? Dây?”

Thật sự Hà Viên Nguyệt không thể không trợn tròn mắt.

Đàn ông đều nói chuyện khô khan vậy sao?

Nhiều năm vậy rồi, mà vẫn không tiến bộ chút nào?

Tên đần này!

Thật sự khiến người ta tức lộn ruột mà.

Ngươi nghĩ là buộc chó à? Buộc? Buộc cái gì?

Hà Viên Nguyệt không vui nói: “Mang đến đây, ta tự... buộc! Buộc!”

Tân Phương Dương ngượng ngập cười cười, nói: Được được được, vậy ngươi buộc kỹ kỹ, đừng để rơi đấy.”

Hà Viên Nguyệt cảm thấy, nếu không phải mình không chuyển động được, nếu không phải tu vi mất đi, e rằng có thể bây giờ nàng đứng dậy đánh cho hẳn một trận, đánh cho mặt mũi bầm dập, đời này không quên.