Khu Bảo Tồn Loài Người

Chương 8: Thăm dò tình huống.




Sau khi ăn uống xong xuôi, một số người đã ra một góc để giải quyết các loại nỗi buồn và đi ngủ, khu vực đó đã được lót lá và sẽ được dọn sạch ngay trước khi đi ngủ. Đó là công việc của một số người tàn tật.

Về cơ bản, bộ lạc đã có biết phân công công việc một cách rõ ràng, tối ưu hóa sức lao động của từng lứa tuổi để có thể kiếm được nhiều thực phẩm nhất với cái giá phải trả là nhỏ nhất. Có lẽ những kinh nghiệm này đã được đúc rút để trở thành bản năng của từng thành viên trong bộ lạc.

Được dạy lại bởi những người đi trước cho những đứa trẻ từ lúc mới ra đời qua từng hành động trong cuộc sống. Dĩ nhiên, với hắn là một ngoại lệ, hắn sẽ vẫn phải học các kinh nghiệm để sinh tồn, nhưng hắn không cần học một cách từ từ.

Không một ai trong bộ lạc được phép ăn không ngồi rồi kể cả những người tàn tật và ốm yếu, những người bị què chân sẽ làm những công việc liên quan đến tay nhiều, ngược lại, những người què tay sẽ làm những công việc hay phải đi lại, những người già thường làm những việc cần kĩ thuật, ví dụ như chế tạo hay mài đồ đá, họ có vẻ như còn có thêm nhiệm vụ phân công công việc cho những người không có đủ tiêu chuẩn sức khỏe để ra ngoài kiếm ăn.

Đứng từ góc độ của một người hiện đại, hắn cũng không soi mói ra được mấy khuyết điểm của hệ thống này. Có chăng, thiếu sót của họ cũng chỉ là về các kiến thức hiện đại nhằm tiết kiệm sức và nâng cao năng xuất lao động mà thôi.

Hắn cũng không thấy khó hiểu về vấn đề này. Con người không phải loại động vật mạnh mẽ về cá thể đơn lẻ, theo hắn nhớ, lịch sử con người hiện đại cũng chỉ phát triển một cách nhanh chóng kể từ khi biết tập trung lại số lượng lớn, trồng trọt lương thực và chăn nuôi gia súc.

Nói tóm lại, nếu trong đầu suốt ngày chỉ nghĩ đến việc làm sao mới có thể no cái bụng, thì làm gì còn chỗ để nghĩ hay sáng tạo ra cái mới, cái khác. Tóm lại, việc cần thiết của hắn hiện tại là phải nghĩ ra một cái gì đó làm tăng lên sức lao động của con người, chỉ có như vậy lượng thực phẩm cho bộ lạc mới được tăng cường, sau đó hắn mới có thể rút thêm người ra để thực hiện những ý tưởng khác.

Sau đó, mọi người cũng đã xong hết các công việc buổi tối và bắt đầu chuẩn bị đi ngủ. Mẹ hắn cũng đến và ôm hắn về chỗ. Hôm nay hắn sẽ bắt đầu hỏi mẹ hắn, không thể mặc kệ đời giống như trước được. Nhận định sai tình huống đã khiến hắn lãng phí mấy tháng trời, trước đó hắn sống như một con cá khô vậy, không thèm quan tâm mọi việc xung quanh, thời gian đó hắn đã nghĩ sớm muộn cũng rời xa nơi đây, sẽ quay lại với cuộc sống hiện đại.

Giờ đây hắn phải nỗ lực bù lại, phải trở thành nhân vật chính, xuyên qua làm bá chủ ở dị giới. Trường hợp của hắn gọi là gì nhỉ? Hồn xuyên à, có lẽ đầu thai thì chính xác hơn.

Hắn bắt đầu tỉ tê hỏi mẹ hắn sau khi tì tụp nạp liệu một hồi. Đầu tiên hắn vẫn phải xác định, trong thế giới này có tồn tại dạng sức mạnh thần bí nào hay không, ví dụ như đồ đằng, vu thuật, luyện thể hay tu tiên gì đó, bởi vì nếu có một trong những dạng sức mạng siêu nhiên đấy xuất hiện, chắc chắn nó sẽ được truyền miệng lại bằng những câu chuyện thần thoại hoặc được thờ phụng, vì người nguyên thủy khi nhìn thấy những sự vật, hành động hoặc bất cứ cái gì không thể giải thích được, thường sẽ thần hóa nó.

Thế nên hắn sẽ bắt đầu hỏi từ những hướng như thế này. Sau khi chọn xong một tư thế thoải mái, hắn bắt bầu hỏi bằng giọng nói có phần méo mó của hắn. Trong bộ lạc có đồ đằng, thần linh hay gì đó ban cho tộc nhân sức mạnh không? Mẹ hắn đang cố gắng nghe xem thằng con quý tử hỏi cái gì, nhưng có vẻ chưa hiểu cái gì là đồ đằng, là thần linh. Phải mất một lúc hắn mới có thể giải thích cho mẹ hắn hiểu hắn đang muốn hỏi cái gì.

Mẹ hắn khẳng định với hắn, chẳng có cái gì ban cho tộc nhân sức mạnh cả, thủ lĩnh bây giờ là người mạnh nhất, cũng chính là cha hắn. Đây cũng là lần đầu tiên hắn có thể xác nhận, hắn chính là con của thủ lĩnh bộ lạc. Dĩ nhiên, thủ lĩnh không chỉ có mình mẹ hắn là phối ngẫu.

Ngoài mẹ hắn ra còn có 4 người phụ nữ khỏe mạnh nhất là phối ngẫu với thủ lĩnh. Nhưng tối đa cũng chỉ được năm người. Mẹ hắn giơ bàn tay ra thể hiện cho hắn số lượng, vì hơn nữa rất có thể làm cho thủ lĩnh suy kiệt.

Và chỉ có những người không còn mang con nhỏ mới quay lại ngủ cùng với thủ lĩnh để tiếp tục sinh sản đời sau, trước đó những người phụ nữ này sẽ hoàn toàn tập trung vào việc nuôi con cho tới khi đứa nhỏ có thể chạy nhảy nhanh nhẹn. Sức mạnh của thủ lĩnh là lớn lên tự có, không có ai ban cho cũng không làm lễ tế gì hết.

Mẹ hắn cũng khẳng định, chưa nghe thấy bất cứ câu chuyện nào về việc người biết bay, thổi ra lửa hoặc bất cứ biểu hiện bất thường nào. Vì giải thích cho mẹ hắn cái gì là thần, là đồ đằng, hắn đã đem con chim sáng nay ra ví dụ.

Mẹ hắn sợ hắn lại điên rồ phi ra cửa hang động khi không có ai để ý nên còn phải đặc biệt dặn dò, con chim đó là không thể chiến thắng được. Hơn nữa, con chim sáng nay hắn nhìn thấy cũng không phải là con trưởng thành. Con chim trưởng thành có thể thò đầu vào mổ một khoảng cách gấp đôi con ban sáng. Thế hắn mới biết, sáng mọi người lùi sâu vào trong động không phải vì quá sợ hãi, mà là để đề phòng con chim lao xuống là một con trưởng thành.

Hắn lại đang nghĩ, con chim như vậy mà vẫn chưa trưởng thành, thế con trưởng thành sẽ to thế nào? Mổ vào sâu gấp đôi có đồng nghĩa với việc to gấp đôi không. Hắn chưa tưởng tượng ra nổi kích cỡ thực sự của nó to đến mức nào.

Hắn hỏi thêm mẹ hắn, con chim như vậy có nhiều không? Câu trả lời của mẹ hắn khiến hắn lạnh cả tim. Khi nghe thấy hắn hỏi, không cần suy nghĩ, mẹ hắn trả lời chắc chắn, rất nhiều, nhiều hơn cả số người của bộ lạc này.

Những dấu hỏi chấm xuất hiện đầy trong đầu hắn, nếu số lượng đàn chim khổng lồ như thế, vậy thì lí do gì khiến bộ lạc này vẫn còn tồn tại? Hắn lập tức thắc mắc với mẹ.

Đưa tay ra vỗ về vì nghĩ hắn vẫn còn sợ hãi từ sáng khi bị một con chim ăn thịt vồ hụt, mẹ hắn nói cho hắn không cần quá quan tâm đến những con chim. Con người không phải mục tiêu hàng đầu của bầy chim này, nếu sẵn tiện thì chúng mới săn bắt con người, trong hầu hết các trường hợp, chim trưởng thành sẽ không thèm để ý đến loài người, chỉ có đám chim mới lớn thi thoảng tập kích những người nhỏ yếu chạy chậm mà thôi. Lí do mẹ hắn đưa ra cũng rất thuyết phục, khi nghe đến hắn cũng cảm thấy không biết nói gì hơn.

Đơn giản chỉ bởi vì con người khó bắt và có bắt được cũng không ăn được bao nhiêu. Nói tóm lại là không bõ công. Hắn nghĩ cũng đúng thôi, nếu so sánh về trọng lượng và kích cỡ, con đại bàng sẽ không thèm để ý đến một con dế mèn khi đang bay trên trời. Mục tiêu của nó phải là những loài vật to lớn hơn, nhiều thịt hơn.
Thấy hắn đã bắt đầu biết hỏi chuyện, mẹ hắn rất vui vẻ kể lại những kinh nghiệm để sinh tồn, có lẽ đây cũng chính là cách mọi người truyền lại kinh nghiệm cho đời sau ở thế giới này.

Thế rồi mẹ hắn bắt đầu tỉ tê kể lại, hắn cũng chăm chú nghe, cứ thế, hắn cũng không rõ hắn đã ngủ từ lúc nào. Có lẽ đây chính là lịch sử của việc kể truyện cho bé trước khi đi ngủ. Cha mẹ ban ngày sẽ ra ngoài kiếm ăn bận rộn, tối về trước khi đi ngủ bắt đầu truyền thụ lại cho con cái những kiến thức để có thể sinh tồn trên thế giới, giống như những gì đã nghe được từ đời cha ông truyền lại, lịch sử phát triển có lẽ là như vậy, một giống loài sẽ tìm cách sinh tồn, chỉ một vài cách thức đúng đắn mới có thể giúp giống loài đó tồn tại và phát triển tiếp.

Thế nên lịch sử các nước trên trái đất của hắn dù có khác biệt về khoảng cách địa lí hoặc ngôn ngữ, nhưng khi các nhà sử học, khảo cổ học giải mã được đều có những điểm tương tự.

Đơn giản bởi vì nếu có đất nước khu vực nào phát triển sai hướng, cả một nền văn minh đó sẽ sụp đổ và bị xóa đi.

Ở đây cũng vậy, tiết mục kể truyện trước khi ngủ cho bé của mẹ hắn đã nói cho hắn rất nhiều thứ. Hắn đã biết động đá nơi hắn ở nằm trên một vách đá cao bằng mười mấy đầu người lớn, tất cả mọi người di chuyển lên xuống đều phải đu dây leo, đây chỉ là một vách đá nhỏ trong số rất nhiều vách đá của dãy núi này. Xung quanh dãy núi này tất cả đều là rừng rậm, xa hơn thì mẹ hắn cũng không biết.

Theo miêu tả của mẹ hắn, đây là một dãy núi hình tròn có đỉnh nhọn rất cao màu trắng. Hắn cố gắng suy nghĩ để xây dựng một mô hình 3D tưởng tượng, hắn muốn làm rõ hơn để hiểu mình đang sống ở khu vực như thế nào.

Hắn đã chấp nhận việc hắn đầu thai vào một thế giới thời tiền sử với các giống loài đã bị tuyệt diệt trong quá khứ của trái đất, tại sao trên thế giới này chúng vẫn tồn tại, hắn không biết và có lẽ có hỏi cũng không ai giải thích được cho hắn.

Một điều khá đặc biệt là tất cả phụ nữ trong bộ lạc đều không phải là người được sinh ra ở bộ lạc này. Mỗi 2 năm thủ lĩnh đều sẽ dẫn đám con gái mới lớn trong bộ lạc đi đổi. Đây là quy củ từ các đời tổ tiên truyền lại. Không ai hiểu là nguyên nhân gì, nhưng tất cả các bộ lạc đều thực hiện một cách nghiêm túc, không bộ lạc nào dám giữ đám phụ nữ sinh trong bộ lạc ở lại, vì như thế bộ lạc sẽ rất nhanh lụi tàn và biến mất.

Hắn lại hiểu rõ nguyên nhân sự của sự việc, đây là để tránh việc hôn nhân cận huyết sẽ sinh ra những đứa trẻ bệnh tật hoặc dị dạng. Đúng là bất kể một loại sinh vật nào đều có những bản năng để sinh tồn.

Có mười mấy bộ lạc đang sinh sống xung quanh dưới chân ngọn núi này, và mỗi hai năm người già trong bộ lạc sẽ nói cho thủ lĩnh phải đi đâu để đổi lấy phụ nữ mới mang về.

Sau khi được đổi về, phụ nữ sẽ được ưu tiên lựa chọn phối ngẫu cùng lứa tuổi, tối đa 5 phụ nữ được chọn chung một đàn ông, những người phụ nữ khỏe mạnh nhất sẽ chọn người đàn ông mà họ cảm thấy khi kết hợp sẽ sinh ra những đứa con ưu tú nhất. Đúng là lựa chọn hoàn toàn dựa vào bản năng. Mẹ hắn rất tự hào vì đã chọn được cha hắn, khi đó cha hắn còn chưa phải thủ lĩnh, cũng chỉ là một đứa con trai mới trưởng thành.

Hắn là đứa con thứ 3 của mẹ hắn, tức là hiện tại mẹ hắn cũng chỉ khoảng 20 tuổi. Hai người anh chị trên hắn đều còn sống khỏe mạnh, nhưng không có điểm gì xuất sắc đột biến như hắn.

Dĩ nhiên, hắn là ngoại lệ mà. Mẹ hắn cũng yêu chiều hắn hơn hẳn những bà mẹ đang nuôi con khác, có lẽ cũng một phần do những ưu đãi mà mẹ hắn được hưởng khi hắn thể hiện ra tiềm lực kinh người.

Năm người già nhất trong bộ lạc sẽ là người quan sát, quản lí và phân phối công việc cho toàn bộ bộ lạc, thủ lĩnh chỉ chịu trách nhiệm với mọi người kể từ khi bắt đầu ra khỏi hang động vào buổi sáng và lúc tập hợp để trở về vào buổi tối.

Khi hắn hỏi tại sao lại là 5, mẹ hắn cũng không biết, có lẽ do 5 là số dễ đếm nhất, một bàn tay là có thể thể hiện một cách rõ ràng. Nếu một người già nào đó chết, một người khác sẽ được đẩy lên thế chỗ, đảm bảo luôn có 5 người quan sát và quản lí bộ lạc.

hai người trong số đó chính là hai người ngồi canh cửa khu trẻ sơ sinh, có lẽ việc quan sát tiềm năng của trẻ con để tập trung bồi dưỡng cũng là một chiến lược để duy trì bộ lạc luôn có những thủ lĩnh kiệt xuất nhất.

Hắn cũng đã hiểu, tại sao mẹ hắn luôn cho hắn bú một cách đầy đủ nhất, vì nếu hắn khỏe mạnh, thể hiện tiềm lực tốt, mẹ hắn sẽ được tăng khẩu phần ăn ngay lập tức, thậm chí điều chuyển vị trí công tác để đảm bảo có thể nuôi dưỡng hắn một cách tốt nhất.

Bộ lạc cũ của mẹ hắn cách đây một vài ngày đi đường, vài ngày là bao nhiêu thì mẹ hắn cũng không rõ vì chẳng ai để ý. Số lượng người còn đông hơn bộ lạc này một chút. Cụ thể bao nhiêu mẹ hắn cũng không rõ nốt, chỉ biết số người phụ nữ trao đổi về lần đó nhiều hơn là số người đưa đi.

Hỏi đáp về con số có lẽ là quá khó ở thời điểm hiện tại, vì ngoài hai bàn tay ra mẹ hắn chưa có cách nào thể hiện cho hắn biết về một số lượng cụ thể. Nhưng không sao, cái này có thể học dần khi mà hắn nắm trong tay quyền quản lý bộ lạc.

Việc này sẽ không dễ, vì ngoài chưa có các kiến thức khoa học hiện đại ra, bộ lạc vẫn đang hoạt động một cách trơn tru theo sự điều tiết của hội các bô lão, đúng vậy, hắn gọi 5 người già nhất là hội các bô lão.

Về cơ bản, các bộ lạc gần đây đều hoạt động theo cơ chế này, điểm khác nhau duy nhất là vị trí bãi săn bắn hái lượm của từng bộ lạc.

Tất cả các bộ lạc đều sống trong hang, nguồn nước đều được lấy từ đáy hang và độ cao của cửa hang đều rất cao. Có lẽ, chính những thứ này làm điểm mấu chốt giúp con người sinh tồn được cho đến bây giờ.

Hắn đã hỏi mẹ hắn tại sao không sống ở trong rừng? Mẹ hắn cũng kể cho hắn, không có bất cứ bộ lạc nào có thể sống trong rừng, cũng không có ai có thể sống qua đêm ở trong rừng. Ban đêm ở trong rừng có rất rất nhiều loại động vật giống như con rết to kia, buổi tối chúng sẽ ra kiếm ăn.

Một đặc điểm đáng chú ý là những loài này rất sợ lửa. Ngoài ra, trong rừng còn có rất nhiều loài động vật ăn thịt khổng lồ khác. Kích thước còn to hơn con chim khổng lồ rất nhiều. Qua vẻ ngoài được mẹ hắn miêu tả, hắn tưởng tượng ra những con vật có nhiều đặc điểm giống với loài khủng long, một loài đã tuyệt chủng trên trái đất từ rất lâu trước đây, chỉ được biết đến với các bộ xương hóa thạch và xây dựng lại hình ảnh bề ngoài qua các phần mềm đồ họa.

Một vài loài ăn thịt ban ngày đáng phải chú ý cẩn thận cũng được mẹ hắn miêu tả. Nguy hiểm nhất là các loài nhện, rắn, mục tiêu săn mồi của loài này chính là con người, cũng như các loài rết, và một số loại có hình dáng rất lạ mà hắn chưa nhận ra qua miêu tả bằng lời.

Nhện có bốn cặp chân dài, thường ở các nơi tối tăm, cửa hang động thấp, các gốc cây bị rỗng. Số người chết vì nhện là cao nhất, vì loại này chạy nhanh, chân cao, có thể leo lên cây và hiếu chiến. Quan trọng hơn hết là loài này đi săn chủ yếu vào ban ngày. Rắn rết và các loài khác không thích ánh sáng nên thường chỉ ra ngoài vào chiều muộn hoặc tối, nên mức độ nguy hiểm không cao.

Dĩ nhiên vẫn cần phải chú ý cao độ vì nếu bị đói, những loài này cũng sẵn sàng đi săn vào ban ngày.

Những loài động vật to lớn khác thường không để mắt đến con người, nếu kịp tránh đi khỏi con đường đi săn của chúng, chúng sẽ không chú ý đến nữa. lí do cũng giống như loài chim vậy, con người quá nhỏ bé, không đủ cho chúng nhét kẽ răng. Nhưng phải chú ý, không được tập trung đông người. Con mồi tuy bé, nhưng nếu đủ số lượng chúng cũng sẽ sẵn sàng thay đổi khẩu vị.

Loài đi săn to lớn nguy hiểm thứ 2 là một loài động vật 2 chân, kích cỡ tương đương với loài chim khổng lồ, cổ dài, chạy nhanh mỏ giống loài chim nhưng có răng ngược ở cả trên và dưới. Hắn tưởng tượng ra một con đà điểu, nhưng không nghĩ ra mỏ nó sẽ ra sao nếu có đầy răng nhỏ trong đó, có lẽ chỉ có nhìn thấy hắn mới có thể miêu tả một cách chính xác được,

Khi gặp được loài này phải trèo lên cây cao thật nhanh, nếu không sẽ bị mổ chết ăn thịt.

Theo câu truyện của những người già kể lại, các hang động trong khu vực chân núi này chính là địa điểm an toàn nhất, ngay dưới địa bàn của chim khổng lồ, các loài săn mồi ở trên cây hầu như đã bị dọn dẹp gần như sạch sẽ, số còn lại cũng chỉ có kích thước nhỏ, không phải mối nguy hại quá lớn. Phần lớn đám côn trùng loại lớn hoặc các loài rắn khổng lồ cũng không dám ló mặt trong khu rừng này, hoặc có nhưng ở nơi sâu thẳm nào đó.

Đây là một môi trường lí tưởng để con người sinh tồn. Nguồn hoa quả trong rừng khá dồi dào nên không có việc tranh giành địa bàn giữa những bộ lạc, hầu như địa bàn săn bắn của các bộ lạc đều cách nhau khá xa, mỗi dịp trao đổi phụ nữ các bộ lạc đều tập trung tại một hang động hoang vắng để tiến hành trao đổi, vì sẽ là rất xa nếu phải đi đến bộ lạc của nhau.

Điều này cũng sẽ là một khó khăn đối với việc muốn phát triển loài người của hắn. Hắn cần phải tập trung một số lượng lớn nhân khẩu để có thể có đủ sức lao động thực hiện các kế hoạch đang manh nha trong đầu.

Thêm một khó khăn nữa mà hắn còn chưa nghĩ ra được cách giải quyết, việc con người không thể rời khỏi động đá ra ngoài cũng là một cản trở to lớn. Nếu hắn muốn tìm cách lo đủ nguồn lương thực cho bộ lạc để giải phóng bớt một phần sức lao động thì không có gì ngoài hai việc, phát triển trồng trọt và thuần hóa các loài gia súc gia cầm.

bài toán nan giải, lũ chim khổng lồ trên trời là sự bảo vệ đồng thời là mối đe dọa thường trực. Không nghĩ ra được cách nào xử lý vấn đề này thì việc chăn nuôi trồng trọt gì đó là điều rất xa vời.

Người khác đầu thai, xuyên không, thì nào là có hệ thống, nào là có công pháp, nào là có lão gia gia. Hay ít nhất trong một vài câu truyện có nhân vật chính xuyên về thời nguyên thủy cũng có đồ đằng thủ hộ, có sức mạnh siêu nhiên để chống chọi lại với những loài đi săn khổng lồ.

Hắn thì sao, ngoài kiến thức trong đầu ra chẳng có gì hết. Con người lại còn là loài đứng áp chót chuỗi thức ăn nữa. Hắn có kiến thức hiện đại thì sao nào? Hắn không dám ló đầu ra khỏi hang ít nhất cho đến khi hắn đủ sức mạnh leo lên lên xuống cái cửa hang cao ước chừng hơn 20 mét, có lẽ còn không chỉ như vậy, hơn cao hơn 10 lần đầu người trưởng thành, hơn 10 vì mẹ hắn chỉ có hai bàn tay để thể hiện chứ chưa hẳn đã chỉ là hơn 10 người.

Chẳng nhẽ hắn phải chờ ít nhất vài ba năm nữa? Hiện tại đã biết đại thể tình trạng cuộc sống nơi đây mà bắt hắn ngồi im trong động chờ thời gian qua thì làm sao có thể chịu đựng nổi.


Đô thị sinh hoạt nhẹ nhàng, ấm áp, ba ba toàn tài, con gái 7 tuổi thông minh, hiểu chuyện, dễ thương, các mẹ nuôi có năng lương, tất cả có tại
— QUẢNG CÁO —