Khu Bảo Tồn Loài Người

Chương 6: Bắt đầu gia nhập




Trước khi ánh chiều tà nhạt dần, ánh sáng trong hang động cũng dần tối xuống hắn lại mò ra ngoài căn phòng dành cho đám trẻ sơ sinh. Mọi người đều cũng ngóng nhìn dần về hướng cửa hang chờ đợi đám người lớn mang thức ăn trở về, mỗi ngày đều như vậy, giờ phút này là thời khắc quyết định no đói của cả bộ lạc trong ngày tới. Nếu may mắn, còn có thể dư lại một chút cho những ngày tiếp theo.

Hắn cũng dõi mắt ra cửa hang, trong lòng thì thầm tự nhủ. Đến đầu thai chuyển kiếp cũng đã thấy rồi, có gì mà không chấp nhận được. Hắn tự đang động viên mình để nâng cao tinh thần và chuẩn bị sẵn không để bị bất ngờ trợn tròn mắt như hồi sáng nữa.

Ánh mặt trời đã gần như tắt hẳn, trong hang động ánh sáng bập bùng, bóng người đang nhảy nhót theo ngọn lửa. Đã có những người đầu tiên trở về, một số người trở về với một đùm lá chứa đựng một số quả dại, quả vàng rực, có vẻ mọng nước, giống quả lê nhưng to hơn, tương đối mà so với bàn tay của người trưởng thành thì nó to như một gáo dừa, căng tròn.

Nhưng vì không rõ cơ thể người bây giờ mà cơ thể người kiếp trước có tương tự nhau không nên hắn cũng chẳng suy nghĩ vấn đề kích cỡ nữa, chỉ cần có người săn được con thú quen thuộc nào đó là hắn sẽ biết ngay tỉ lệ kích thước cơ thể người ra sao thôi. Hắn cũng đang rất hối hận vì trước tới giờ hắn chẳng thèm quan tâm mấy đến những thứ cơ bản này.

Ngày hôm nay có vẻ như không phải ngày may mắn đối với hắn, lục tục đã có hơn 20 người trưởng thành trở về nhưng hầu như đều xách theo một đùm lá bọc các loại hoa quả rau rừng, hầu như hắn chẳng thể nhận nổi loại hoa quả nào trong đó.

Tuy ngày bé là con nhà nông, nhưng ngoài các cây củ quả đặc trưng của miền bắc VN ra thì hắn cũng không biết nhiều các loại hoa quả dại trong rừng. Một số hoa quả trong rừng gần nhà mà hắn thường thấy trước kia chính là quả sim, quả chu ca, quả của hoa mẫu đơn có thể các vùng miền khác có thể có tên gọi khác, nhưng trước giờ hắn chưa bao giờ có ý định tìm hiểu điều đó. Đa phần các loại quả rừng đều rất nhỏ chứ không to như những thứ hắn đang nhìn thấy ở đây.

Hắn tin trên cõi đời này có những người toàn năng, học gì nhớ đấy nhưng đấy không phải hắn. Thế nên, ngoài chuyên môn hắn sẽ không để tâm nhiều đến các loại tri thức khác mà hắn không hứng thú. Ông trời thật quá bất công, để cho hắn được đầu thai với đầy đủ trí nhớ nhưng không cho hắn cơ hội để thể hiện tài năng. Cái hắn cần bây giờ là một cái máy tính kết nối mạng. Chỉ cần như vậy thôi là hắn có thể tỏa sáng rồi. Ước mơ nhỏ bé có vẻ như khá xa vời.

Hiện tại mọi người đã chất đống các đồ mà mình thu thập được trong ngày ở một khoảng trống gần bếp lửa rồi lại đứng chờ những người tiếp theo trở về.
Mọi chuyện tưởng chừng như chẳng có gì thay đổi, có vẻ như hôm nay sẽ lại là một ngày ăn chay với mọi người thì đội cuối cùng đi kiếm thức ăn trở về. Đây là đội do những người đàn ông trưởng thành bao gồm cả tù trưởng, thủ lĩnh bộ lạc trong đó, sau khi tù trưởng leo lên cửa hang động, lập tức quay người lại kéo một sợi dây rừng đã buộc vào ngang hông lên, có vẻ như có gì đó rất nặng.

Một con vật lông xám tai dài, hai chân sau khá to, hai chân trước nhỏ và ngắn được kéo lên. Sau cái nhìn đầu tiên, có vẻ như đây là một con canguru, chả nhẽ mình không phải ở châu á mà đang ở châu úc? Canguru là một loài động vật phổ biến đặc trưng của châu úc, một loài thú có túi nổi tiếng, có lẽ chẳng mấy người trưởng thành không nhận biết con vật này.

Thông thường canguru cũng là loài có tốc độ rất nhanh, không hiểu mọi người đã săn được nó bằng cách nào và ở đâu, theo hắn nhớ, địa bàn sống ưa thích của Canguru không phải là trong rừng rậm, hay ngoài khu rừng trước cửa hang còn có đồng cỏ ở vị trí khuất tầm nhìn. Bầu trời của hắn hiện tại không hơn con ếch dưới đáy giếng là mấy. Sau khi kéo con thú săn được lên, tù trưởng rất nhanh quay lại và xách con mồi về phía đống lửa.

Nhìn kĩ lại một lần, hắn bỗng trợn to mắt. Đây nào phải canguru gì? Hoàn toàn là một con thỏ xám với kích thước khổng lồ. to như một con Canguru trưởng thành, nhưng ko sai, đây tuyệt đối là một con thỏ. Lần này không bị sốc thông tin nữa, hắn rất nhanh chấp nhận sự thật, và sắp xếp lại suy nghĩ của mình, ở cửa hang khi hắn đang phân thần suy nghĩ không chú ý đến, một người đàn ông khác cũng đang kéo con mồi của mình lên, trên tay người này chảy đầy máu, bắp tay bị vật gì đó chọc thủng, nhiều lỗ lên đến tận bắp trên, nhưng có vẻ vết thương không ảnh hưởng đến cơ xương, nhìn cách hành động của người này chẳng có vẻ gì là đang bị thương nếu không phải máu thi thoảng vẫn rỉ ra từ mấy lỗ nhỏ, chẳng ai nghĩ đó là máu của hắn.

Vài giây sau, con mồi cũng được kéo lên, một con rết. Khi hắn quay lại nhìn thì người đàn ông kia đã xách con rết tới gần đống lửa rồi.

Một bất ngờ sẽ khiến con người ta giật mình, hưng phấn, kích thích hoặc một số biểu hiện phản ứng của thần kinh trung ương, nhưng nếu nhiều bất ngờ đến cùng lúc, não bộ sẽ làm quen và không còn phản ứng mãnh liệt nữa.

Con người là loài động vật thích ứng với hoàn cảnh rất nhanh, chưa nói đến hắn còn là một người đầu thai tiểu thuyết tu tiên đã nghe qua không biết bao nhiêu mà kể vài cái vớ vẩn này sao có thể làm cho hắn sợ được. Thế rồi hắn nhìn thấy con rết to bằng bắp đùi người đàn ông trưởng thành và nếu dựng đứng lên còn cao hơn tù trưởng, người cao nhất bộ lạc một đoạn.

Não bộ của hắn bây giờ đang cấp tốc ráp các thông tin lại để đưa ra cho hắn một kết luận, liệu hắn còn ở trên trái đất hay không, vì những gì hắn nhìn thấy ngày hôm nay đã vô cùng lạ lẫm, trái với những kiến thức thông thường của hắn trước đây.

Ngoài hai con mồi to ngoại cỡ, đám đàn ông trở về cũng mang theo một số loại hoa quả trái cây và rau rừng, nhìn có vẻ chất lượng tốt hơn hẳn so với phần lớn hoa quả mà đám phụ nữ và trẻ con mang về trước đó, có lẽ họ đi xa hơn để săn bắt động vật, nhưng nếu gặp phải hoa quả gì cũng sẽ thu hoạch mang về.

Khi tất cả mọi người đã trở lại, một vài người đàn ông bắt đầu kéo một sợi dây khá to lên, 1 lúc sau, một cành cây to được kéo vào lấp kín cửa động. đúng là một cái cửa thiên nhiên, không dễ bị ngạt khí và cũng không dễ bị tấn công bất ngờ.

Sau đó, ai vào việc đấy, người thì nướng một vài loại rau, người thì lột da thỏ, mỗi người một việc. Trong khi chờ đợi, hắn bắt đầu suy nghĩ.

Hiện tại có hai khả năng có thể xảy ra.

Khả năng thứ nhất, xác suất thấp và không còn logic. Đấy là hắn vẫn còn trên trái đất, chỉ là đầu thai vào một bộ lạc người tí hon nào đấy thôi. Con chim sáng hắn trông thấy là một giống đại bàng lớn, nên nó mới có kích thước to bất thường như vậy. Kích thước cơ thể của bộ lạc này về cơ bản là cao 20cm, so với mức tương đương của loài rết to nhất hắn từng thấy.

Nhưng có quá nhiều thứ không phù hợp với giả thiết này. Vì nếu như thế thì con thỏ xám kia lại là chuyện gì? có giống thỏ nào trưởng thành chỉ cao tầm 20cm sao? Nếu chấp nhận giả thiết con thỏ chỉ cao 20 cm thì cơ thể bề ngang của nó cũng không thể chỉ như vậy. Nó sẽ là một lực sĩ khổng lồ đối với người tí hon.

Cái này không hề phù hợp logic. Bộ lạc này mà cao 20cm thì cánh rừng cây ngoài kia lại là chuyện gì xảy ra. Buổi sáng khi hắn đi ra ngoài, hắn xác nhận đó là rừng cây gỗ chứ không phải là một đám cỏ lau. Nếu xét theo tỉ lệ chiều cao đó, rừng cây gỗ lẽ ra phải cao gấp 200 lần chiều cao một người trưởng thành.

Nó sẽ giống như một người bình thường với một tòa nhà cỡ 60 đến 70 tầng. Không phù hợp với những gì hắn thấy. Rừng cây rất cao nhưng không quá bất hợp lí như vậy. Như vậy giả thiết này đã bị loại bỏ. Khả năng hắn còn ở trái đất là gần như bằng không.

Chỉ còn khả năng thứ 2, hắn không còn trên trái đất nữa rồi.

Vậy hắn đang ở đâu? Chỗ nào có thể có con rết to dài hơn con người, con chim to hơn con rồng châu âu trong những bộ phim thần thoại.

Rất nhiều suy nghĩ thoáng qua trong đầu. Thế giới song song, hồng hoang đại lục... đủ thứ tả pí lù nhảy ra trong óc hắn. Muốn xác nhận được hắn cần có nhiều dữ liệu hơn, nhưng có thể khẳng định đến 99,99% là hắn đã không còn ở trên địa cầu thân thương nữa.

Theo hắn suy diễn, thời gian chỉ là một khái niệm trừu tượng mang tính chất cột mốc, thế nên dù có những chiều không gian khác nhau, thì mốc thời gian đều là tương đồng. Vậy đây là một thế giới có cùng mốc thời gian với trái đất nhưng lại có các loài động thực vật khác hẳn. Mọi thứ đều có vẻ to lớn hơn.

Trước kia, khi đọc những bộ tiểu thuyết tu tiên nói đến vấn đề các bảo vật có thể gia tốc thời gian, hắn rất khinh thường, thật là những câu chuyện ấu trĩ không có tính logic. Mặc dù thế nhưng hắn vẫn đọc rất hăng say và hâm mộ kì ngộ của nhân vật chính trong chuyện.

Giờ đây, khi kì ngộ của hắn đến rồi, hắn đầu thai với đầy đủ trí nhớ đấy, nhưng có vẻ như câu truyện của hắn không giống với những gì mà hắn đã mong ước.
Không thấy hệ thống trong đầu, chẳng có lão gia gia tùy thân, không có công pháp thượng cổ, cũng chẳng thấy có bảo vật pháp khí, pháp bảo hay cái gì liên quan đến huyền học, tu tiên, siêu năng lực.

Chẳng có cái gì hết, chỉ có trí nhớ của hắn với một bộ lạc nguyên thủy sống trong hang đá, sử dụng đồ đá, mặc da thú, lá cây, thậm chí nhiều người còn chẳng thèm mặc gì.

Hắn phải làm gì bây giờ? Ý tưởng về việc quay lại với nền văn minh nhân loại tan biến khiến hắn cảm thấy mất phương hướng. Tín niệm duy trì hắn lạc quan sinh hoạt vô lo vô nghĩ trong suốt khoảng thời gian từ lúc mới sinh đến nay đã tan vỡ. Để không bị khủng hoảng, hắn cần có một kế hoạch mới, một tín niệm mới, một hướng đi mới. Nếu không, có lẽ hắn sẽ là đầu thai giả đầu tiên bị bức điên.

Ổn định lại, nhiệm vụ mới lúc này là phải tìm hiểu thông tin, làm rõ ràng tình trạng bộ lạc, môi trường sống xung quanh và quan trọng nhất, đấy là con người hiện đang đứng ở đâu trong chuỗi thức ăn của hệ sinh thái này.

Nếu chỉ có vài loài săn mồi uy hiếp được khả năng phát triển của loài người, sẽ không khó để lấy lại vị trí trên đỉnh. Vũ khí tối thượng của con người là gì? không phải bom nguyên tử, không phải tên lửa hạt nhân mà là trí tuệ. Và hắn tin, với những kiến thức vượt thời đại trong đầu của hắn, ít nhất cũng khiến cuộc sống của hắn thoải mái hơn.

Để có thể phát triển rầm rộ, con người phải là động vật đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn trong cái hệ sinh thái này. Bước đầu tiên để làm việc đó là hắn phải nắm quyền kiểm soát hành động của bộ lạc này.

Điều này rất khó, vì hắn mới chỉ là một đứa trẻ con gần 9 tháng tuổi, tóc chưa mọc dài, răng chưa lên đủ, nhưng hắn không chờ được, hắn sợ sẽ muộn mất, hắn không có công pháp tu tiên, cũng không có bí kíp đạo gia, ở cái bộ lạc này bệnh tật có thể ập đến bất cứ lúc nào. Và hắn không thể khẳng định mình có thể vượt qua nếu nhiễm phải. Hắn chỉ là một chuyên gia công nghệ thông tin, hắn không phải bác sĩ, cũng chẳng có kiến thức gì về các loại thuốc hiện đại.

Thôi, tạm dừng suy nghĩ lại đã, đầu tiên phải hiểu bộ lạc này, hiểu cách hoạt động của nó rồi mới suy nghĩ cách nắm quyền điều khiển mọi người được.

Một kế hoạch tạo thần đang manh nha trong đầu hắn. Con người khi chưa có kiến thức khoa học sợ nhất cái gì? chính là các hiện tượng tự nhiên xảy ra một cách bất thường, không thể hiểu được. Hắn phải nghĩ xem hắn có thể biểu hiện ra cái gì để có thể trở thành thần của bộ lạc này. Làm sao cho tất cả mọi người đều không thể hiểu được hắn đang làm cái gì, và nó phải có ích cho bộ lạc.

Vấn đề lại đến, hắn mới gần 9 tháng tuổi, nói chuyện còn lọt hơi chưa rõ chữ, cũng chẳng thể đi ra ngoài hang động, khoảng không gian hoạt động của hắn rất hẹp. Phải làm gì bây giờ.

Trong lúc hắn đang suy tư làm sao để tròng một cái tín ngưỡng vào đầu của những người trong bộ lạc thì mọi người vẫn hăng say chuẩn bị bữa ăn tối, chẳng ai để ý đến một đứa trẻ con miệng còn hôi sữa đang trầm tư suy nghĩ cái gì. Hắn được ưu đãi cũng chỉ vì thể hiện ra tiềm năng sức mạnh vượt trội mà thôi. Nhưng cũng chỉ dừng ở đó, đường thành thần của hắn còn rất xa vời.


Đô thị sinh hoạt nhẹ nhàng, ấm áp, ba ba toàn tài, con gái 7 tuổi thông minh, hiểu chuyện, dễ thương, các mẹ nuôi có năng lương, tất cả có tại