Không Thể Chia Xa

Chương 3: Anh Trì?



Edit: Khánh Vân

Beta: Hoa Tuyết

Hôm qua vừa tâm sự chuyện bạn trai cùng Hứa Giai Giai, vậy mà ngay sáng hôm nay đã có đàn ông tìm đến hẹn với cô.

Kiều Vãn mới dạy xong tiết 1 thì có một người đàn ông bước từ ngoài vào.

Anh ta trông rất cao, dáng người không tệ, ăn mặc đơn giản tùy ý, tuổi tác xấp xỉ cô. Da anh ta hơi ngả màu lúa mì, khí chất tự tin cởi mở, quanh người thoang thoảng hương nước hoa nam, điển hình của một thanh niên mới về nước.

Kiều Vãn láng máng nhớ rằng người đàn ông này hình như là thanh mai trúc mã của Âu Huệ. Sau khi vào phòng học, anh ta ngồi xuống chiếc ghế của phụ huynh, nhìn về phía Kiều Vãn nở nụ cười.

“Chào em, anh là Dương Bách.” Người đàn ông buông một câu tự giới thiêu bản thân.

Phòng học của Âu Huệ ở bên cạnh vẫn còn vang tiếng đàn, Kiều Vãn liếc thấy sang, rồi nói với Dương Bách: “Cô Âu vẫn còn chưa hết tiết dạy.”

“Anh biết. Anh tới tìm em.” Dương Bách nói.

Kiều Vãn có hơi bất ngờ, Dương Bách quả thật thẳng thắn như khí chất của anh ta vậy. Anh ta cười nhìn Kiều Vãn nói rõ mục đích đến: “Anh muốn mời em một bữa cơm có được không?.”

Một người đàn ông bỏ qua người quen của mình mà mời một người phụ nữ khác đi ăn, có nghĩ là có dụng ý. Kiều Vãn hơi ngạc nhiên, rồi ngầm hiểu gật đầu, nói: “Anh muốn tâm sự chuyện về cô Âu sao?”

“Chỉ muốn trò chuyện về em.” Dương Bách nói, “Anh thích em, nên muốn được làm quen với em.”

Kiều Vãn: “…”

Dương Bách trực tiếp thổ lộ khiến Kiều Vãn không kịp chuẩn bị, cô với anh ta mới chỉ gặp mặt một lần, cũng không hiểu sao anh ta lại thích cô. Kiều Vãn hoảng hốt nhìn về phía người vừa gặp đã yêu mình – Dương Bách, đồng thời lấy lại tỉnh táo hỏi rõ ý của anh ta.

“Vậy nên, anh muốn hẹn hò cùng tôi?”

Dương Bách gật đầu nói: “Đúng vậy, nếu như em cũng thích anh.”

Kiều Vãn một lần nữa trình bày hoàn cảnh của mình: “Nhưng tôi có một đứa con trai.”

“Con của em không muốn em yêu đương sao?” Dương Bách hỏi.

Mắt Kiều Vãn chớp mấy cái: “Vậy thì không có.” Sau đó cô cười một tiếng, nói: “Thật ra không nhiều đàn ông thích phụ nữa đã có con, họ nó thường nói là vướng bận.”

Kiều Vãn từng trải qua 4 năm làm mẹ đơn thân nên hiểu rõ đường tình duyên của một bà mẹ đơn thân gian nan thế nào.

“Anh không để ý chuyện này.” Dương Bách nói. Anh ta lớn lên ở nước ngoài nên đối với vấn đề này có cái nhìn rất cởi mở.

Cũng vì vậy mà Kiều Vãn cảm thấy Dương Bách quả thật là một sự lựa chọn tốt. Anh ta không ngại chuyện cô có con riêng, hơn nữa điều kiện của anh ta cũng không hề tệ.

Kiều Vãn không phải kiểu người vì con cái mà hi sinh chuyện tình cảm riêng, cô cũng vừa mới bước sang tuổi 23, rất cần tình yêu và sự che chở.

Chỉ là, đối với tình yêu sét đánh mà Dương Bách dành cho mình, Kiều Vãn vẫn còn có chút mông lung. Không phải cô tự ti về bản thân, nhưng lý trí nói cho cô biết mình cũng không phải quá xinh đẹp, cũng không biết vì sao Dương Bách thích cô.

Có điều chưa cần bàn đến những điều này vội, vì hiện tại cô chỉ muốn tiến thêm một bước, kết bạn cùng Dương Bách. Cô cũng chưa thích anh ta, nên trước tiên có thể thử qua lại xem sao.

Thấy Dương Bách vẫn đang chờ câu trả lời của mình, Kiều Vãn bèn nhìn anh rồi gật đầu, hỏi: “Vậy chúng ta ăn ở đâu?”

Lịch dạy của Âu Huệ khá dày đặc, tiết sau cách tiết trước vừa vặn 20 phút để nghỉ ngơi. Đúng lúc Kiều Vãn cùng không có tiết học, cô ta bèn đi sang phòng học của Kiều Vãn.

Vừa bước vào cửa, Âu Huệ đã ngửi được mùi hương quen thuộc, sắc mặt cô trầm xuống, nhưng chưa kịp hỏi gì, Kiều Vãn đã nhìn thấy cô ta sang đây, bèn cười nói:

“Dương Bách vừa đến đây đấy.”

Âu Huệ nhướn mày nhìn Kiều Vãn lúc này đang xem nhạc phổ, không hề né tránh khi nói đến Dương Bách, mà lại còn giải thích nguyên nhân anh ta đến gặp cô.

“Anh ấy muốn mời mình ăn tối.” Kiều Vãn nói.

“Anh ấy thích cậu.” Âu Huệ nói.

Âu Huệ vừa dứt lời, Kiều Vãn liền ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn cô ta, rồi cười nói: “Cậu biết à?”

Âu Huệ ngồi trên ghế giáo viên cười nhẹ rồi bình tĩnh nói: “Đúng vậy, anh ấy đã nói với mình, mình vốn định nói cho cậu rồi,  không ngờ anh ấy lại tự đến đây.”

Kiều Vãn không bất ngờ lắm, cô nghĩ dù sao hai người họ cũng là thanh mai trúc mã, vậy nên chắc chắn đã tâm sự với nhau chuyện này từ trước. Cô gật đầu cười không nói gì.

“Còn cậu thì sao?” Âu Huệ hỏi.

Ý Âu Huệ là cô có tình cảm với Dương Bách không. Kiều Vãn gấp cuốn nhạc phổ lại, quay đầu nhìn Âu Huệ.

“Mình cũng không biết nữa, nhưng mình không từ chối, mà rất vui lòng làm quen cùng anh ấy. Tình cảm có thể bồi dưỡng từ từ, anh ấy là một đối tượng rất tốt, hơn nữa còn không ngại chuyện mình có con trai.”

Sau khi nghe Kiều Vãn nói ra suy nghĩ của mình, Âu Huệ cắn chặt răng, sau đó cười một tiếng: “Đúng vậy, anh ấy từ nhỏ đã lớn lên ở nước ngoài, nên không quá để ý chuyện này.”

Kiều Vãn nói đùa: “Nếu vậy hai bọn mình xứng quá còn gì.”

Âu Huệ thu lại nụ cười.

Sau khi buông câu nói đùa, Kiều Vãn lại tiếp tục cúi đầu nhìn nhạc phổ, Âu Huệ ngồi đó im lặng một hồi rồi lên tiếng hỏi: “Cậu và anh ấy hẹn nhau ăn cơm vào tối nay sao?”

“Đúng vậy, tối nay mình không có lớp.” Kiều Vãn nói.

“Ở đâu vậy?” Âu Huệ hỏi.

“Nhà hàng tây Eder.” Kiều Vãn nói: “Dương Bách bảo đã dẫn cậu đến đây ăn rồi, ở đó có món gì đặc biệt ngon không?”

“Bò bít tết.” Âu Huệ nói.

“Ra là thế, vậy tối nay mình nhất định phải thử mới được.”

Âu Huệ ngồi 10 phút ở phòng của Kiều Vãn, sau khi Kiều Vãn đi dạy tiết tiếp theo thì cô ta mới rời đi. Cô ta trở lại phòng của mình, ngồi trên ghế, điều hòa trong phòng liên tục chạy, hơi lạnh phả đến khiến cả người Âu Huệ có chút cứng ngắt.

Cô ngồi một lúc, sau đó lấy điện thoại ra gọi. Đầu bên kia rất nhanh đã có người nhấc máy.

“Bác gái ạ?”

Không thể chia xa – Tây Phương Kinh Tế Học được edit bởi team Hoa Tuyết Sơn Trang và đăng tải duy nhất tại hoatuyethouse.wordpress.com. Kẻ sao chép trộm cắp truyện dưới mọi hình thức đều sẽ bị luật hoa quả quật cho nghèo bệnh triền miên. Hi.

Dương Bách đã đặt bàn xong xuôi tại Eder. Nơi đây được coi là nhà hàng cao cấp có giá đắt đỏ, đẳng cấp không thua gì SHO, đều không phải là nơi mà giai cấp trung lưu có thể đến tiêu pha, Kiều Vãn dĩ nhiên cũng không có dịp đến những chỗ như vậy.

Nhưng cũng may tối qua Kiều Vãn đã đến SHO, nên coi như có chút kiến thức về mấy chốn xa hoa trụy lạc này. Vậy nên cô cũng không hề lo sợ lúng túng khi có hẹn ở Eder.

Dương Bách là người hẹn nhưng Kiều Vãn còn đến sớm hơn anh ta, vị trí cũng đã được đặt trước, là bàn cạnh cửa sổ, xuyên qua tấm kính là có thể nhìn thấy cảnh đêm xa hoa của thành phố A.

Sau khi Kiều Vãn đến, nhân viên phục vụ mang tới hai ly nước, cô ngồi vào chỗ xem menu, chờ Dương Bách.

Qua cách ăn nói, trình độ, và cách chọn nơi hẹn hò của Dương Bách, có thể nhận thấy hoàn cảnh gia đình của anh ta không hề tầm thường. Người đàn ông có điều kiện như thế thì nhất định sẽ không có tự do trong vấn đề hôn nhân, Kiều Vãn chỉ nghĩ đến tư tưởng cởi mở của Dương Bách, mà lại bỏ sót suy nghĩ của cha mẹ và gia đình anh ta.

Cho đến khi mẹ của Dương Bách ngồi đối diện cô, hỏi cô có phải là Kiều Vãn không, cô mới có chút sửng sốt, sau đó ngồi ngay ngắn, lễ phép đáp lại:

“Con chào cô ạ.”

Trên người bà Dương mặc một bộ đồ màu trắng nhãn hiệu Chanel, lại thêm bộ trang sức trân châu càng giúp khí chất ưu nhã của bà nổi bật hơn. Bà trang điểm tinh xảo không tỳ vết, hơi nhếch cằm, đôi mắt rủ xuống nhìn về phía Kiều Vãn với chút dò xét mà cao ngạo.

Ngồi đối diện là cô gái trẻ ước chừng 20 tuổi, bà Dương đã từng gặp qua nhiều cô gái trẻ đẹp, với gu thẩm mỹ của bà, thì cô gái tên Kiều Vãn ngồi đối diện không được tính là đẹp.

Cô rất trắng, các nét trên mặt không có gì nổi bật, mắt không đủ to, mũi không cao, khuôn môi không đủ xinh đẹp. Bù lại gương mặt trái xoan có tỷ lệ đẹp, che khuất các khuyết điểm trên, mới giúp cô có khí chất xinh xắn sáng trong.

Tuy vậy cũng chỉ có chút ưu điểm thế thôi, còn những mặt khác không có gì đáng chú ý cả.

“Chuyện của cô và Dương Bách, tôi đã biết.” Bà Dương thu lại ánh mắt dò xét Kiều Vãn, rồi nói: “Tôi sẽ không đồng ý.”

Kiều Vãn: “…”

Chuyện của cô và Dương Bách còn chưa bắt đầu, mẹ anh ta không ủng hộ chuyện gì chứ?

“Cô à, có thể cô đã…” Kiều Vãn cười giải thích.

“Nghe nói cô đã có một con trai 4 tuổi rồi?” Bà Dương ngắt lời cô.

Nụ cười của Kiều Vãn vụt tắt, ngước mắt nhìn bà Dương. Vẻ mặt bà ta vẫn lạnh lùng kiêu căng, nhìn thẳng vào Kiều Vãn nói: “Cô năm nay mới 23 tuổi, có nghĩa là mới 19 tuổi cô đã sinh con rồi. Tạm thời không nói đến chuyện có con, gia đình chúng tôi là gia đình có nề nếp đoan chính, tuyệt đối sẽ không để xảy ra tình huống như vậy, cũng sẽ không chấp nhận loại con gái như vậy bước chân vào nhà, vậy nên cô hay từ bỏ cái suy nghĩ này trước khi chưa muộn đi.”

Bà Dương không còn gì để nói thêm với Kiều Vãn nữa, dứt lời liền lạnh lùng bình thản cầm túi xách của mình định rời đi. Kiều Vãn ngồi đối điện nhìn bà nói một câu:

“Câu từ bỏ hy vọng trước khi chưa muốn này cô nên nói với Dương Bách con trai cô, chứ không phải cháu.”

Bà Dương dừng lại, trong ánh mắt hiện lên vẻ không thể tin: “Cô nói gì?”

Kiều Vãn bình thản đáp lời: “Là con trai cô chủ động theo đuổi cháu, cháu còn chưa nhận lời đâu, và hiện tại cháu cũng không định nhận lời.”

“Cháu cũng không biết cô dạy dỗ con trai thế nào mà anh ấy lại thích loại con gái như cháu, loại mà cô không thể chấp nhận nổi.” Kiều Vãn nói: “Chẳng những không chấp nhận, cô còn can thiệp vào cuộc sống anh ấy, thậm chí mắng nhiếc người mà con trai cô thích. Cháu tuy gia giáo không nghiêm, nhưng sẽ không không bao giờ nuôi dạy con của mình như vậy.”

“Cô…” Bà Dương bị cô chọc tức đến mặt mày cau có, tiện tay cầm ngay cốc nước hất về phía Kiều Vãn.

Kiều Vãn biết tình huống này nhất định sẽ xuất hiện trong các cuộc cãi nhau của phụ nữ, nên lúc bà Dương cầm ly nước lên, cô cũng lập tức cầm lấy ly của cô. Cô không phải là người chỉ biết trốn tránh khi bị người khác công kích, mà sẽ đón nhân và phản kích lại.

Dù sao cô cũng không hề bận tâm đến việc bị hất nước, ngược lại một người coi trọng thể diện như bà Dương, bị hắt nước sẽ cảm thấy bị sỉ nhục hơn cô rất nhiều. Vả lại nếu hai người cùng hất, thì cũng không phải chỉ mỗi mình cô có lỗi.

Kiều Vãn cầm ly nước trên tay trực tiếp hất về phía bà Dương, cũng giương mắt nhìn ly nước của bà Dương dội về phía mình. Lúc cô đã sẵn sàng đón nhận ly nước đó hất tới thì một cái menu đã được chặn trước mặt cô.

“A..” Bà Dương mặt mày ướt nhẹp thất thanh kêu một tiếng.

Mà ly nước hất về phía Kiều Vãn hoàn toàn bị cái menu chặn lại, đến một giọt nước cũng không thể chạm tới mặt cô.

Kiều Vãn: “…”

Thôi xong, như vậy thì thành lỗi của mỗi cô rồi.

Rốt cuộc là  ai đã cầm menu chặn nước lại làm tình hình đảo lộn vậy?

Kiều Vãn ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đàn ông đứng bên cạnh bằng ánh mắt kinh ngạc:

“Anh Trì?”