Không Thể Chạm Đến - Thúy Vy

Chương 19



"Cô đúng là giỏi thật, xem như là cô đã rù quến được tôi."

Đàm Dật Trì bế cô ra khỏi phòng tắm, anh đặt cô trên chiếc giường lớn, chốc lát đã đè lên người cô.

"Cô giả vờ ngây thơ, giả vờ thanh cao hay lắm mà, sao giờ không giả vờ tiếp đi? Hửm?" Anh cắn vào vành tay cô, bàn tay chạm vào chiếc eo nhỏ nhắn của cô, từ từ di chuyển xuống phía dưới.

"Không... không được!" Cô run rẩy nắm lấy bàn tay anh, không cho phép anh tiếp tục.

"Không được?"

"Xoạc!"

Anh vừa dứt lời thì chiếc váy của cô đã bị xé rách, để lộ ra nội y màu hồng phấn dễ thương, rõ ràng là không khiêu gợi nhưng lại quyến rũ một cách kì lạ.

Anh kéo dây áo ngực của cô xuống, hôn lên bờ vai trắng nõn nà, cắn vào gương quay xanh xinh đẹp.

"Cô không thể dùng nước hoa nhỉ?" Anh nhếch môi cười, chơi đùa với lọn tóc của cô: "Nhưng mà tôi rất thích."
"Ưm, đừng... đừng nhìn!" Cô đẩy anh ra, vội vàng dùng tay che đi những chỗ nhạy cảm, không muốn anh nhìn thấy.

Anh khẽ hừ một tiếng, mạnh bạo kéo hai tay cô lêи đỉиɦ đầu, nhẹ nhàng hôn lên đầu môi cô: "Tôi cứ thích nhìn đấy, thì sao?"

"Chú... chú thật biếи ŧɦái! Tôi... tôi muốn về nhà." Đôi mắt cô rưng rưng, cơ thể run rẩy không có chút sức lực nào, bất lực nhìn anh.

"Tôi? Biếи ŧɦái? Có lẽ cũng chỉ có cô mới nhìn thấy được mặt này của tôi." Anh cúi người xuống, hôn lên bờ môi đỏ mọng ấy, đồng thời chạm tay vào nơi nhạy cảm của Tĩnh Ngữ.

Tĩnh Ngữ giật mình cắn vào môi anh, anh cau mày, mất kiên nhẫn cởi dây áo choàng tắm, quăng xuống đất, đổ lộ "khẩu súng" đã lên đạn, chỉ chờ được bắn ra ngoài.

Tĩnh Ngữ đỏ mặt, cô chưa từng nhìn thấy "vũ khí" của đàn ông, ngượng ngùng quay mặt đi, tim đập nhanh đến mức mất kiểm soát, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, cô muốn chạy trốn.
"Sao hả? Hối hận rồi?" Anh nắm lấy bàn tay cô, cưỡng ép để cô chạm vào "vũ khí" của mình, điên rồ nở nụ cười da^ʍ tà: "Nhưng thật đáng tiếc, nếu hôm nay cô không thoả mãn được nó, vậy thì đừng hòng rời khỏi đây."

Anh lột sạch đồ của cô quăng xuống sàn, sau đó nheo mắt nhìn cơ thể nhỏ nhắn, gầy gò của cô, có chút không hài lòng: "Cơ thể này không thuận mắt tí nào, nhưng vẫn có thể dùng tạm."

"Không... không muốn..." Cô giãy dụa, sợ hãi lùi về sau, cô không ngờ rằng anh lại là một người hung bạo đến vậy, còn muốn dùng thứ vừa dài vừa to đó đâm vào bên trong cô.

Đàm Dật Trì không thể chờ đợi thêm nữa, anh kéo lấy cổ chân cô về phía mình, đè lên người cô, bàn tay thô kệch nhẹ nhàng sờ bên ngoài miệng hang nhỏ.

"Ướt thật đó, từ nãy đến giờ cô vẫn luôn chảy nước nhỉ? Thật sự không muốn?"
"Ưʍ... đừng, đừng nhìn, đừng chạm vào! Cô hét lên, run rẩy bật khóc, cô muốn vùng ra nhưng lại không thể thoát khỏi bàn tay anh. Hiện tại, cô cảm thấy anh còn đáng sợ hơn cả những tên cặn bã kia, thật ghê tởm.

"Khóc rồi? Vậy để tôi dỗ dành cô có được không?" Anh đè cô xuống, hôn lên bờ môi mềm mại của cô, sau đó gặm lấy nhũ hoa, liếʍ mυ"ŧ một cách ngon lành, bên dưới, ngoan tay cũng bắt đầu cho vào bên trong một cách dễ dàng.

"Ưʍ... đừng, mau bỏ ra đi! Xin chú đấy, cảm giác lạ quá!" Cô xấu hổ che mặt, không hiểu sao... cô lại muốn thêm nữa, mặc dù là do tác dụng của thuốc nhưng cô vẫn cảm thấy bản thân thật đê tiện.

"Lạ? Có phải thích hơn những người khác không?" Anh liên tục cho ngón ta ra vào, chơi đùa lỗ nhỏ của cô

"Để tôi đoán xem, chỗ này của cô, đã bị bao nhiêu thằng đâm vào rồi. Một? Hay là hai?" Anh vừa nói vừa cho thêm một ngón tay vào, lại một ngón tay nữa: "Hay là ba vậy? Không lẽ nhiều hơn? Hơn?"

"Ưʍ... đau... đau quá! Không muốn, hức... đừng mà! Chú lấy ra đi mà!" Cô nức nở, vùng vẫy muốn đẩy anh ra nhưng sức lực của cô cũng chỉ như mèo cào, không làm gì được anh.

Chợt, Đàm Dật Trì thật sự trút ngón tay ra, còn liếʍ láp chất nhày trên ngón tay trước mặt cô.

Tĩnh Ngữ thật sự không dám nhìn, cô nhanh chóng bò đi, cô muốn rời khỏi nơi này.

Đàm Dật Trì không vội, anh nheo mắt nhìn cô, sau đó hung tợn vươn tay ra bóp cổ cô, đè cô xuống, nhấc chân cô lên đặt lên vai mình, đột ngột cho thứ đó cạ bên ngoài "miệng nhỏ" đang rỉ nước không ngừng, từ từ tiến vào trong.

"Đệt! Cô siết chặt như vậy làm gì? Muốn kẹp chết tôi à?" Anh gầm lên, bực tức nổi đoá.

Tĩnh Ngữ run run, cổ họng vang lên tiếng nấc nghẹn, đôi mắt đỏ hoe: "Chú mau lấy ra đi! Xin chú đấy! Tôi không muốn làm chuyện này cùng chú!"

Cơn thịnh nộ của anh nhanh chóng bị dáng vẻ mềm yếu của cô dập tắt, bất lực tặc lưỡi: "Nghe lời chú, thả lỏng một chút! Ngoan, chú thương! Nào! Há miệng!"

Cô mím chặt môi, không dám tin vào lờ anh nói nữa, ra sức lắc đầu.

Chợt, anh bóp lấy cằm cô, cưỡng hôn cô, dùng nụ hôn dịu dàng của mình dẫn dụ cô, mê hoặc cô.

Mùi đàn hương thoang thoảng trên người anh làm cho cô lơ là cảnh giác, cứ vậy mà phối hợp cùng anh, mặc dù còn rất vụng về.

Ngay lúc đó, Đàm Dật Trì chậm rãi tiến sâu vào bên trong, cho vào sâu hết sức có thể khiến cô đau đớn siết chặt vào ga giường, nước mắt tự động tràn ra bên ngoài không kiểm soát được.

"Ư... đau... đau quá! Sẽ rách mất, đừng mà! Tôi không muốn, tôi sợ! Chú... chú tha cho tôi đi được không?" Cô hoảng loạn cầu xin anh mà ngay cả bản thân cũng không biết mình đang nói gì.

Anh không vội cử động mà dịu dàng dỗ dành cô, lau nước mắt cho cô dù bản thân không muốn lắm, mục đích cũng chỉ để thoả mãn nhu cầu tìиɧ ɖu͙© bấy lâu nay.

"Đừng khóc, nếu đã gọi tôi là chú thì phải nghe lời tôi. Nào! Thả lỏng một chút! Chú sẽ nhẹ nhàng với cô!" Anh liếʍ láp vành tai cô, hôn lên mắt cô, còn điên cuồng để lại dấu vết trên người cô, cắn vào ngực cô.

"Hự! Khít quá! Sướиɠ chết mất!" Anh chậm rãi cử động thân dưới, kɧoáı ©ảʍ như muốn nuốt chửng lấy tây trí anh, khiến con mãnh thú trong cơ thể anh bị đánh thức, lời hứa dịu dàng lúc nãy e là cũng không thể thực hiện được.

"Ưʍ... đau... đau quá!"

"Sẽ không sao đâu, chốc nữa sẽ sướиɠ ngay thôi!" Anh đan chặt lấy tay cô, liên tục ra vào.

"Á... hức... ưʍ... đau... ức... chậm... chậm... á!"

"Cô mà còn rêи ɾỉ kiểu đó thì tôi không thể dừng lại được đâu. Phải rồi, đừng gọi tôi là chú nữa, nghe cứ cảm thấy tội lỗi, tôi tên Đàm Dật Trì, gọi Dật Trì xem nào!" Anh ghé bên tai cô, phả hơi nóng hổi vào tai cô, có thể nghe ra được anh đang rất cao hứng.

Tĩnh Ngữ nhắm nghiền hai mắt, môi mím chặt, một tiếng cũng không chịu gọi, thấy vậy anh liền cắn vào ngực cô: "Có gọi không?"

Tâm trí cô rối bời, không suy nghĩ được gì, sợ hãi há miệng gọi: "Dật... Dật Trì!"

"Ngoan lắm!" Anh thích thú hôn lên bờ môi cô, luồn chiếc lưỡi mềm vào trong, kéo chiếc lưỡi đang trốn tránh kia ra, cắn vào đầu lưỡi cô đến chảy máu.

Anh chép chép miệng, nở nụ cười biếи ŧɦái: "Ngon thật, đã lâu rồi không có cảm giác này. Nói cho tôi biết, cô yên gì?"

"Lưu... Lưu Tĩnh Ngữ... ức..."

"Tĩnh Ngữ?" Anh thì thầm tên cô, sau đó đột nhiên nắm lấy eo cô, thẳng lưng tiến vào bên trong, thúc mạnh vào nơi sâu nhất của cô: "Cô ra nhiều nước thật, bên dưới cứ..."

Anh nhìn xuống phía dưới, cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm, "thanh kiếm" của anh bị nhuốm một màu đỏ chói mắt, nó như thức tỉnh tâm hồn anh, đột nhiên lại cảm thấy chột dạ, cảm thấy bản thân có lỗi.

"Tôi cứ tưởng cô..." Anh lẩm bẩm gì đó mà chỉ có chính bản thân anh nghe thấy.

Chợt, anh cười bất lực, dùng tay vuốt ngược mái tóc ra sau, nhìn cô bằng nửa con mắt: "Dù sao cũng đã vậy rồi, cũng đâu có cách hồi trinh, sướиɠ trước rồi tính sau."

Anh điên cuồng đâm mạnh vào trong cô, tần suất còn nhanh hơn cả lúc nãy, cứ như một cái máy không biết ngơi nghỉ.

"Ưʍ... dừng... dừng lại! Chú... chú! Xin chú, hức... đau quá!"

"Đêm nay... cô đã thuộc về chú rồi, đừng mong chạy trốn."

Thứ của anh dường như to hơn rồi, nó lấp đầy lỗ nhỏ của cô, mang theo ham muốn tiến sâu vào nơi bí hiểm, tàn nhẫn khuấy động bên trong không muốn dừng lại.

"Không chịu được thì từ đầu đừng có ý nghĩ tiếp cận tôi, đúng là không biết lượng sức mình."

"Tôi... ưʍ... tôi không hiểu... chú... chú đang mói gì cả... ức..."

TruyenHD

TruyenHD

— QUẢNG CÁO —