Không Muốn Làm Ngoại Thất Tướng Quân Lại Tặng Kiếm

Chương 2: 2




“Ở chỗ này đã quen chưa?”Giọng nói này cực kỳ dễ nghe, khàn khàn, trầm thấp, nhưng lại có chút lạnh lùng.

Thật là trêu chọc tâm can Hạ Cẩn!“Đa tạ tướng quân thu lưu, Cẩn Nhi cảm thấy không sao.

” Hạ Cẩn cúi đầu, lần đầu gặp mặt, nàng buồn bã trở thành Avatar.

Hiện tại, chung quanh đều là đám binh lính, còn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng.

Mặc dù nam nhân trước mặt không hề tỏ ra kinh ngạc, nhưng Hạ Cẩn vẫn nhìn thấy khóe miệng hắn hơi nhếch lên.

Nàng cảm thấy cạn lời rồi! Hạ Cẩn chỉ muốn tìm một cái lỗ dưới đất mà chui vào, ngón chân trong đôi giày bông của nàng đã bắt đầu chọc vào.

“Vì sao chỉ có hai người các ngươi, những người khác đâu?” Sơn trang vốn dĩ có người canh giữ ở đây, hẳn là không chỉ có hai người.


"Bọn họ không muốn nhận Cẩn Nhi làm chủ nhân của mình, cho nên đều đã rời đi.

" Hạ Cẩn thành thật trả lời.

Lận Tử Nghệ nhìn nữ tử trước mắt với ánh mắt phức tạp, cũng trách chàng không an bài tốt, nơi này người hầu ban đầu đều là của chủ nhân trước lưu lại, khế ước bán mình cũng không ở nơi này, sẽ không quá mức trung thành.

Nếu hắn đã đáp ứng thu lưu nàng, thì sẽ không đối với nàng không quan tâm, đương nhiên sẽ có trách nhiệm.

“Ngày mai ngươi đi trấn trên mua nha hoàn trở về hầu hạ, khế ước bán mình ngươi cầm, bọn họ liền sẽ không chạy trốn.

”Hạ Cẩn ánh mắt lập loè, đi mua nha hoàn trở về, không có tiền ăn cơm, sau đó lại thêm một Avatar tới chịu khổ sao!"Bạc có đủ không?" Lận Tử Nghệ hỏi.

“Mọi thứ trong nhà đều bị lấy đi, không có tiền, cũng không có thức ăn, ta và Trương ma ma sống bằng cách ăn nấm… ta nghĩ ngày mai sẽ ra ngoài săn bắt, làm một ít đồ ăn để bán trên đường.

”Nàng quả thực có kế hoạch này, dù sao kiếp trước nàng cũng là Trù Thần, dựa vào tay nghề của mình để chế biến các món ăn, điều đó không có gì sai cả!Lận Tử Nghệ ánh mắt phức tạp, hắn trầm mặc trong chốc lát, nhẹ giọng nói: “Nếu ta đã thu lưu ngươi, nhất định sẽ không thiếu đồ ăn cho ngươi, bạc này người cầm đi, chờ trở về tướng quân phủ, lại sai người đưa một ít cho ngươi!”Lận Tử Nghệ đem một túi tiền đưa cho nàng, Hạ Cẩn dùng hai tay đỡ lấy, túi tiền nặng trĩu làm tay nàng hạ xuống, hai tay dùng sức nắm chặt sau đó gắt gao che ở trong ngực.

Lận Tử Nghệ ra sân, cùng binh lính rời đi, tiếng vó ngựa càng lúc càng xa! ! ! !.

.

Đám người Lận Tử Nghệ cưỡi ngựa rời khỏi Liễu Cư, đêm nay có trăng, bọn họ thường xuyên luyện tập vào ban đêm, cho nên cưỡi ngựa ban đêm đi lại cũng không khó khăn gì.


Mộ Cổ thận trọng nhìn Lận Tử Nghệ, hắn vừa đi ra, sắc mặt chủ tử hắn âm trầm, rõ ràng là đang tức giận, như đang nghĩ đến điều gì đó.

Nữ nhân của mình bị người hầu ức hiếp, bị cướp đồ ăn, đồ uống, còn phải ăn nấm dại, tâm tình ai có thể tốt cho được?Chẳng qua, điều khiến Mộ Cổ cảm thấy kinh ngạc chính là chủ tử thực sự quan tâm đến một nữ nhân như vậy, đây chắc chắn là sự đối xử đặc biệt a!Mộ Cổ đi theo chủ tử mười năm, chưa bao giờ thấy chủ tử của mình nghiêm túc nhìn một nữ nhân như vậy.

Trước kia cũng có người đưa nữ tử cho chủ tử làm ngoại thất, nhưng là mỗi lần đều là thu lưu một đoạn thời gian, rồi tìm cái lý do liền đuổi đi.

Chưa từng giống như hôm nay, cấp bạc không nói, còn đem quân lương để lại một ít cho nàng, hơn nữa cũng không cần tiễn.

Mộ Cổ cảm thấy, chủ tử khẳng định là động tâm, đây là tiết tấu cây vạn tuế muốn nở hoa a!Lão thái quân nếu biết, nhất định sẽ vui vẻ vô cùng!Hắn nào biết, Lận Tử Nghệ chỉ là chột dạ đem sự tình quên cô nương nhà người ta để hết sức đền bù mà thôi!Mộ Cổ đã bắt đầu ảo tưởng, sau khi trở về chủ tử liền đem Hạ cô nương theo, sau đó nâng lên thành chính thất, sau đó tướng quân phủ đại hỉ lâm môn, ba năm ôm hai!Chủ nhân có gia thất, ban đêm không thể ở bên ngoài được nữa, liền sẽ không trắng đêm huấn luyện binh lính, tra tấn bọn họ khổ không tả xiết!Đội quân Hắc Hổ của họ có danh tiếng vang dội, được gọi là Đội quân Bất khả chiến bại, nhưng cũng còn được gọi là Đội quân độc thân.

Tại sao lại độc thân?Bởi vì tướng quân thích trắng đêm luyện binh a! Huấn luyện nghiêm khắc đến mức bọn lính đều không có cơ hội tìm lão bà!Giờ phút này, không chỉ Mộ Cổ, đám lính khác cũng kích động đến rơi lệ!Bọn họ phảng phất như thấy được mùa xuân, thấy được sẽ có một ngày ban đêm có thể về nhà, có thời gian ôm thê nhi hạnh phúc trên giường ấm!Sau ba ngày, vùng da bị xanh do ăn nấm lam trân châu đã trở lại bình thường.

Hạ Cẩn nhìn mình trong gương, nàng có một đôi mắt xanh trong veo duyên dáng, như thể sinh ra đã có sức hấp dẫn, chiếc mũi nhỏ, đôi môi đỏ mọng, mái tóc đen mượt như lụa, làn da trắng nõn.

Thật là một mỹ nhân a!Hạ Cẩn gãi đầu xấu hổ khi nhớ lại cuộc gặp đầu tiên với kim chủ tiện nghi kia hai ngày trước.

Mặc kệ nói như thế nào, chính mình ở cổ đại cũng đã có hũ vàng đầu tiên để làm giàu!Có một nơi tên là Vọng Khê trấn cách Liễu Cư ba dặm về phía tây, Hạ Cẩn quyết định đi đến đó xem có thể thuê một cửa tiệm mở tiệm cơm hay không.


À, đúng rồi, còn cần nha hoàn, trong viện này chỉ có nàng và Trương ma ma, quá vắng vẻ, Hạ Cẩn thích náo nhiệt.

Tới Vọng Khê trấn, Hạ Cẩn đi vòng quanh, có hai con đường đan chéo nhau, trên đường bày đầy các loại đồ tinh xảo, còn có y quán, tiệm cầm đồ, tiệm quần áo, nhà trọ, quán rượu và trang sức, có rất nhiều người bán hàng rong gánh hàng, các loại châu chấu thủ công, chiếu tre, các loại đồ tinh xảo! Hôm nay là ngày họp chợ nên trên đường có rất nhiều người qua lại, Hạ Cẩn chú ý thấy phía trước có một đám người đang xem cái gì đó, liền chen qua.

Thích xem náo nhiệt, bất kể triều đại, tuổi tác, quốc gia hay giống loài, đây dường như là một đặc tính chung a!Hạ Cẩn cũng không ngoại lệ, vừa đi ngang qua liền nhìn thấy một cô nương bẩn thỉu, nhìn chừng mười hai, mười ba tuổi, đang quỳ dưới đất, quấn bao bố, dùng than củi viết bốn chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên mặt đất “bán mình chôn cha”.

Một nhóm côn đồ tiến tới thu phí bảo kê, đạp vỡ than củi, nắm đầu tóc thiếu nữ, thiếu nữ xin tha, trong lúc giằng co quần áo của nàng bị xé toạc, mọi người xung quanh chỉ trỏ nhưng không có ai tiến lên.

Hạ Cẩn nhịn không được, từ trong đám người bước ra.

“Dừng tay!”.