Không Được Nói

Chương 21: Manticore (14)



Gian dối

Edit: Rea

—————

Phương pháp trừng phạt Tề Đan của Tô Yểu không khác gì những thủ đoạn quen dùng của cô ta, đơn giản là tìm một vài học sinh vây quanh cô, đánh cô, hoặc là tạo chút phiền toái cho cô.

Bài tập về nhà của Tề Đan thường xuyên không cánh mà bay, trên bàn thường sẽ xuất hiện một vài con sâu kỳ lạ, cô muốn kể khổ với anh trai mình nhưng lại bị đám người kia nói rằng đây đã được Tề Tái ngầm đồng ý.

Tề Đan hỏi Tề Tái: "Tại sao vậy?"

Tề Tái rất muốn bảo vệ em gái mình, nhưng trên cổ cậu ta buộc gông xiềng nên chỉ có thể lặp đi lặp lại như một con rô bốt được lập trình sẵn những lời chờ một chút thôi, nhịn một chút nữa. Cậu ta không chỉ theo đuôi Tề Đan một lần, thấy vết sẹo trên người cô càng ngày càng nhiều nhưng lại không dám tiến lên.

Tề Đan bị người ta ấn đầu xuống nước, quần áo trên người cũng bị xé toạc đến rơi rớt tan tác, nhưng cậu ta chỉ có thể nhanh chóng đưa cho cô một bộ quần áo khác, hoặc một túi đồ ăn sau khi mọi chuyện đã xong xuôi.

Tề Đan chán ghét anh mình đến cực điểm.

Vì thế cô bắt đầu tìm kiếm sự giúp đỡ từ người khác.

Vẻ ngoài của Tề Đan rất xinh đẹp, là cái loại xinh đẹp được khen từ nhỏ đến lớn, cho nên cô rất rõ ràng điều này. Trong lớp vừa lúc có một nam sinh là thành viên trong hội học sinh, khoảng thời gian trước vừa mới tỏ tình với cô nhưng cô vẫn luôn làm giá không đáp lại, bây giờ lại có ích.

Nam sinh biết gần đây hầu như toàn trường đều lên án công khai Tề Đan nên căn bản không dám qua lại với cô, vì vậy Tề Đan đã hẹn cậu ta đến sân thể dục rồi hôn cậu ta.

"Cậu ta nói sẽ giúp tôi." Tề Đan rất mệt mỏi ngồi trong phòng thẩm vấn, nhích nhích thân mình, "Nhưng cậu ta gạt tôi."

Trong hai tuần, Tề Đan chịu bắt nạt chỉ tăng chứ không giảm, cô còn thường phải đón ý hùa theo nam sinh kia để cố gắng giành lấy sự thương hại dù chỉ là nhỏ nhất, nhưng cậu ta đã không làm vậy.

Vào cái ngày cùng bọn Tần Nghiên đến nhà ăn, lúc cô trở về thì nhận được tờ giấy của cậu ta.

Cậu ta hẹn cô thứ bảy đi khách sạn.

Tờ giấy trong tay Tề Đan mở ra rồi lại gấp lại, gấp lại rồi mở ra, cuối cùng là cho cậu ta một cái ký hiệu "OK".

Ngày mai chính là thứ bảy.

Tề Đan nói xong vành mắt đỏ lên, cô cắn mạnh môi dưới khống chế cảm xúc một hồi rồi ngẩng đầu lên hỏi Tần Nghiên: "Tại sao lại là tôi?"

Cô biết điều kiện gia đình của mình không tốt nên cũng rất nỗ lực kiếm học bổng cho học sinh nghèo; cô biết mình phải có quan hệ tốt với tất cả bạn học nên chưa từng từ chối người khác bao giờ; cô cũng biết bản thân mình không có ưu thế gì ngoại trừ thành tích tốt cả, nên cô càng nỗ lực học tập hơn nữa.

Cô vẫn luôn làm một đứa trẻ ngoan, nhưng lại phải chịu những thứ tai bay vạ gió này.

"Nhà tôi trọng nam khinh nữ, có tức giận gì cũng đều đổ lên đầu tôi. Từ nhỏ là tôi đã bị đánh rồi... Trước kia anh trai còn vô cùng bảo vệ tôi, chỉ cần thấy trên người tôi bị thương một chút thôi thì sẽ cãi nhau với ba mẹ liền, sau đó ba mẹ tôi học khôn ra rồi, chờ anh tôi không có ở nhà mới lại đánh tôi." Tề Đan kéo cổ áo mình, bên trong vết thương cũ mới đều lộ ra, hoàn toàn nhìn không ra thân thể của cô gái mười mấy tuổi đầu, "Sau đó tôi cũng học khôn, che hết mấy vết sẹo đi, anh tôi nhìn không thấy thì sẽ không cãi nhau với ba mẹ nữa, tôi cũng có thể bớt bị đánh."

Tề Đan buông cánh tay xuống, nói tiếp: "Bây giờ tôi an phận học ở trường, vậy mà lại trở thành bao cát cho người khác."

Từ nhỏ ba mẹ cô đã nói cô sinh ra chính là cục nợ, hiện tại cô cũng hay nghĩ, có phải loại người như mình không nên tồn tại hay không.

"Không sao." Tần Nghiên nắm lấy đôi tay run rẩy của cô, đối mặt với cô, "Đều đã qua rồi."

"Tôi không cho qua được!" Giọng nói mềm mại của Tần Nghiên giống như một đốm lửa nhỏ, nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng nhưng lại dễ dàng châm ngòi thuốc nổ trong lòng cô, nước mắt đã nhịn thật lâu của Tề Đan bỗng nhiên rơi xuống, "Tôi không cho qua được... Đêm nào tôi cũng mơ thấy bọn họ cầm theo rìu và cưa đuổi theo mình, tôi cứ không ngừng chạy, sau đó tôi vấp phải thứ gì đó, rồi nhìn bọn họ chặt mình ra... Khi tôi tỉnh dậy phát hiện một ngày mới lại bắt đầu, bọn họ lại đang chờ tôi ra cửa... thì tôi chỉ muốn chết đi."

"Vậy còn Đặng Lệ Lệ thì sao?" Tần Nghiên chờ cô trút bỏ cảm xúc xong thì hỏi một câu như vậy, hắn thấy rõ ràng người Tề Đan cứng đờ một chút.

"Có chuyện gì với Lệ Lệ sao?"

"Đã chết rồi. Là do cô hại chết."

"Không thể nào... Tôi không làm gì cả..." Cảm xúc của Tề Đan lên lên xuống xuống, hiện tại đã tiến vào một loại trạng thái gần như sụp đổ, Tần Nghiên nhìn bộ dạng mèo khóc chuột của cô mà cảm thấy chán ghét, hắn chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói thêm một câu, "Là cô nói cho Tô Yểu biết."

Trong số các hồ sơ nằm rải rác trong phòng hội học sinh, có một cái vẽ dấu gạch chéo màu đỏ lớn nhất —— đó là Đặng Lệ Lệ.

Trên hồ sơ đánh dấu đoạn văn bản lớn bằng bút mực nhiều màu, ghi lại rõ ràng toàn bộ quá trình sự việc, thậm chí cuối cùng Tô Yểu còn viết một dòng chữ "Cho mấy người manh mối nha". Hai chữ "Manh mối" bị tô đậm, bên cạnh còn vẽ một cái mặt cười.

"Tô Yểu? Hội trưởng Hội Học Sinh sao?" Tề Đan khó hiểu, "Chuyện này liên quan gì đến cô ta?"

"Đến bây giờ mà còn ở giảo biện, chính cô cũng là một trong số đó." Tần Nghiên cười lạnh một tiếng, giúp cô ta kể lại, "Cô vốn dĩ muốn lấy lòng người trong hội học sinh để cậu ta giúp mình nói vài lời hay, thậm chí còn vì đạt được mục đích này mà không tiếc hy sinh trong sạch của mình, nhưng cô không ngờ tới chuyện này căn bản vô dụng. Vì thế cô bắt đầu thay đổi ý định, muốn đạt được cấp cao hơn."

"Cô tìm được Tô Yểu, nói cho cô ta biết Đặng Lệ Lệ đã đổi chỗ làm thêm và cầu xin cô ta buông tha cho mình." Tần Nghiên gõ gõ bàn, kéo sự chú ý của Tề Đan trở về, "Cô rất thông minh, cũng đủ ác độc, nhưng mà Tô Yểu tàn nhẫn hơn."

Hậu quả của việc giao dịch với ma quỷ chính là bản thân cũng sẽ biến thành ma quỷ.

Thật ra câu chuyện rất đơn giản, Tô Yểu rất thích cậu phục vụ ở quán cà phê kia, nhưng cậu ấy lại thích Đặng Lệ Lệ không có mấy nổi bật. Tô Yểu lười tự mình động thủ, nên trực tiếp tìm người ngăn cản Đặng Lệ Lệ đi làm, nhưng không ngờ Đặng Lệ Lệ lại rất bướng bỉnh, mặc kệ là bị đánh hay là thiếu chút nữa bị cường bạo thì đều gió mặc gió, mưa mặc mưa mà đúng giờ đến quán cà phê báo danh. Tô Yểu thì vẫn luôn tìm người thay đổi cách tìm cô gây phiền toái, chuyện sau đó thì Tề Tái đã nói qua.

Nhưng Tề Tái không biết chính là, chủ quán cà phê thấy Đặng Lệ Lệ kiên định chịu làm, gia đình cũng thật sự khó khăn nên đã giới thiệu công việc riêng cho cô, nói tiền lương ở đó gấp ba lần quán cà phê, chỉ là hoàn cảnh có hơi loạn một chút. Đặng Lệ Lệ cần tiền gấp nên căn bản không để bụng đến hoàn cảnh làm việc, cùng ngày đó liền từ chức thay đổi công việc luôn, cũng nhân tiện thoát khỏi dây dưa của hội học sinh.

Sau đó mục tiêu của hội học sinh trở thành Tề Đan.

Tuy rằng ngày thường Đặng Lệ Lệ độc lai độc vãng, nhưng sau khi thay đổi công việc cũng cần phải có ai đó để chia sẻ niềm vui của mình một chút, vì vậy cô đã nói với Tề Đan —— nhưng cô hoàn toàn không ngờ tới trong lời chúc phúc bình tĩnh ấy của Tề Đan lại ẩn giấu dao nhỏ.

"Cô hỏi tôi tại sao lại là cô. Vậy thì tại sao lại là Đặng Lệ Lệ?" Tần Nghiên thở dài, "Cô ấy mới là người oan ức nhất."

Đơn thuần giống như một tờ giấy trắng, nhưng lại bị vô số đôi tay nhuộm đen vò nhăn rồi xé rách.

"Tôi cũng chỉ do bất đắc dĩ mà thôi..." Tề Đan từ bỏ ngụy biện, nhìn chằm chằm mũi chân của mình rơi nước mắt, nức nở muốn nói nhưng lại không biết nên nói gì.

Tần Nghiên cũng không muốn tốn thời gian với cô nên trực tiếp mở cửa ra: "Đi gặp anh mình đi, cậu ta rất lo lắng cho cô."

Ngụy Hoài Minh nhốt mình trong phòng lưu trữ nghiên cứu từng chữ một hồ sơ của "Tam Giác Vàng", nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Nếu sự thật đúng như bọn họ suy đoán thì năm đó sát thủ liên hoàn cũng không thực sự quy án, như vậy những thông tin về gã được ghi trong hồ sơ gần như đều không có giá trị gì.

Những người bị hại cũng không giống nhau, nam nữ già trẻ đều có, quan hệ xã hội của mười sáu người bị hại hoàn toàn không có móc nối với nhau. Hơn nữa hung thủ không có bất cứ đặc điểm nào khác ngoài thủ pháp phanh thây và vứt xác, căn bản nhìn không ra tiêu chuẩn chọn lựa nạn nhân của gã.

Ngụy Hoài Minh đang đau đầu thì tiếng chuông điện thoại vang lên, anh nhanh chóng bắt máy.

"Ngụy đội, bao thứ hai..."

"Biết rồi." Ngụy Hoài Minh buông điện thoại xuống, tay cầm hồ sơ chậm rãi siết chặt.

Tần Nghiên thẩm vấn Tề Đan xong thì lại gọi một người phụ nữ khác tiến vào.

Người phụ nữ này là người đã báo án, cô ta nói mình vốn dĩ ở quán bar câu được anh đẹp trai và đang muốn ra ngoài vui vẻ, kết quả là thấy bao thi thể nên sợ tới mức trực tiếp ngất đi luôn.

Tần Nghiên nhìn người phụ nữ ngồi đối diện mình, thuận tay lấy đi điếu thuốc trong tay cô ta: "Ở đây cấm hút thuốc."

Người phụ nữ liếc mắt nhìn hắn, không sao cả mà nhún nhún vai, không kiên nhẫn mở miệng: "Tôi cũng không phạm pháp, anh giữ tôi lại làm gì?"

"Làm theo phép thôi." Tần Nghiên bị mùi nước hoa rẻ tiền trên người cô ta hun quá mức rồi, hắn cũng không muốn ở cùng phòng với cô ta nên đi thẳng vào vấn đề: "Đêm qua phát hiện, tại sao hôm nay mới báo án?"

"Cảnh sát các anh buổi tối lại không đi làm." Cô ta chậc một tiếng, "Đi làm muộn hơn ai hết, tan tầm cũng sớm hơn người ta, đơn vị nhà nước các anh không phải đều như vậy sao?"

Tần Nghiên lười giải thích với cô ta, hỏi tiếp: "Vậy cô đã gọi một đám người đến thưởng thức?"

Người phụ nữ nghe thấy lời này thì nhíu mày, giọng nói thé lên: "Các anh nói chuyện không có đạo lý à? Tôi bị điên hay gì mà gọi một đám người tới thưởng thức thi thể? Cmn tôi chạm vào thôi là đã sợ rồi, vừa mở ra thấy một cái là trực tiếp bị dọa ngất luôn, còn có tâm tình mà gọi người tới xem sao?"

"Cho nên sau khi mở ra thì để nguyên như vậy, không di chuyển nó đi?"

"Chắc vậy." Người phụ nữ suy nghĩ một chút nhưng cũng không chắc lắm, "Sau đó bọn họ làm gì tôi cũng không biết, dù sao thì tôi cũng bị dọa ngất rồi...Thế nào tôi cũng không quay lại xem thứ kia đâu, quá xui xẻo."

Sau khi Tần Nghiên hỏi thêm vài câu thì đại khái biết được tuy là người phụ nữ này làm việc ở quán bar kia, nhưng cái gì cũng không biết nên để cô ta đi luôn.

Thật ra, khi hắn lao ra từ cửa chính quán bar thì đã đoán được là loại tình huống này rồi, bề ngoài thoạt nhìn là một quán bar nhỏ trong sạch, nhưng trên thực tế thì mở vô số cửa bí mật, tiến hành những giao dịch ngầm.

Nhưng không ai hiểu được những giao dịch này ngoại trừ những khách hàng đặc biệt và người phục vụ riêng ra.

Quán cà phê và quán bar đều đã được kiểm tra qua một lần, chủ quán cà phê tỏ vẻ cũng không biết đến sự tồn tại của cửa ẩn, mà quán bar ngầm cũng đã trống không, thậm chí các loại cửa bí mật cũng bị khóa chặt —— bỏ chạy hết toàn bộ.

Tốc độ ra tay nhanh đến mức khiến người ta không khỏi sinh ra hứng thú với thân phận của chủ quán bar này.

Hiện tại "Cô nàng tuần lộc" còn đang bị giam có thể xem là người hiểu rõ toàn bộ sự việc nhất, nhưng miệng cô lại đầy lời nói dối, muốn lấy được thông tin hữu hiệu mà nói thì công sức bỏ ra cũng thật sự rất lớn.

Tần Nghiên vừa định đưa "Cô nàng tuần lộc" đến phòng thẩm vấn thì thấy Ngụy Hoài Minh từ trên lầu đi xuống.

Ngụy Hoài Minh sắc mặt u ám đến đáng sợ, tóc tai bù xù, bên trên còn cắm một cây bút, nhìn qua cứ như hung thần ác sát. Tần Nghiên bước tới giúp hắn gỡ bút trên tóc xuống, hỏi: "Thế nào rồi?"

"Phần còn lại của thi thể cũng đã xuất hiện rồi"

Tần Nghiên xoay người nhìn "Cô nàng tuần lộc", rồi lại nhìn Ngụy Hoài Minh, đem ý nghĩ muốn đi cùng anh nuốt xuống.

"Anh chú ý an toàn."

Hết chương 21.