Không Có Tiền Ly Hôn

Chương 101: Ngoại truyện 1



Hiệp hội bảo vệ Thỏ khổng lồ vũ trụ từ khi được Tổng thống sáng lập, trải qua vài tháng vận hành tới nay, đã nghiễm nhiên trở thành một tổ chức công ích có địa vị siêu nhiên.

Bản thân hội trưởng đương nhiệm Chung Yến không chỉ là một nhân vật truyền kỳ được người yêu mến, chồng của y – Adrian Yate còn là thống soái cầm trong tay có quyền chấp chưởng toàn quân đội Liên Bang, hơn nữa còn có quan hệ cá nhân rất sâu đậm với tổng thống đương nhiệm – ông Vahl Cayman. Nghe nói ngày ấy khi tổ chức này tuyên bố thành lập, trên cộng đồng ảo, phàm là người có mặt mũi đều nhao nhao đăng bài chúc mừng. Số lượng nhiều, lĩnh vực liên quan cũng rộng, căn bản không có cách nào thống kê hết. Vì ảnh tuyên truyền là ảnh hoạt họa thỏ, cực kỳ không thích hợp với các vị tay to mặt lớn này mà ngày hôm ấy rất nhiều người đều bị các fan khiếp sợ chất vấn hỏi có phải bị trộm mất nick không.

Adrian lúc ấy vẫn còn đang hôn mê, tuy không tận mắt chứng kiến sự rầm rộ khi ấy, nhưng độ hot của trang chủ hiện nay thì hắn vẫn thấy được.

Chung Yến thành lập tổ chức công ích này với mục đích chính là phổ cập khoa học và bả vệ loài Thỏ khổng lồ vũ trụ. Mặc dù Liên Bang đã có xây dựng Sở nghiên cứu Thỏ khổng lồ vũ trụ, nhưng hình ảnh và tư liệu của sở nghiên cứu trước nay vẫn còn là nội dung được giữ bí mật, công dân rất khó để có thể tiếp xúc được.

Hiệp hội bảo vệ Thỏ khổng lồ vũ trụ lại hoàn toàn khác biệt, tổ chức này đi theo con đường thân dân, sẽ định kỳ thay đổi hình ảnh, video và bài viết phổ cập khoa học về Thỏ khổng lồ vũ trụ trên trang chủ; mỗi ngày khu bình luận đều bị các quần chúng nghiện thỏ khắp Liên Bang chen cho chật ních.

Đại sứ hình tượng vinh dự chính là do Thỏ khổng lồ vũ trụ nhà Hội trưởng và Thống soái đảm nhiệm. Nhờ có… lông con thỏ truyền kỳ này mà vào thời khắc mấu chốt, ngài Thống soái có thể thay đổi được cục diện. Chính vì vậy mà sau khi hiệp hội được thành lập, chính phủ Liên Bang mới đã cố ý trao tặng nó cái danh đại sứ hình tượng vinh dự.

Chung Yến vốn còn cho đây chẳng qua chỉ là trò đùa để hâm nóng nhiệt độ, cười đồng ý rồi cũng bỏ quên sau đầu, không ngờ rằng kết thúc tuần trăng mật với Adrian trở về lại nhận được một tin tức sấm đánh giữa trời quang.

“Quay tuyên truyền?! Con thỏ kia nhà tôi sao?”

Y đang cùng Adrian uống trà chiều ở sau nhà, nghe vậy bị dọa cho xém thì rơi mất cái cốc trong tay, may mà Adrian nhanh tay kịp bắt được nên cặp cốc tình nhân của hai người mới được bảo toàn.

“Đúng vậy đó hội trưởng, đó không phải đại sứ hình tượng của chúng ta sao?” Thanh niên phụ trách tuyên truyền đầu bên kia nói, “Ảnh tuyên truyền cứ mãi để hình hoạt họa thì cũng không hay cho lắm, mấy bên hợp tác đều đã uyển chuyển nói mấy lần rồi. Anh xem chúng ta có nên dùng ảnh của đại sứ hình tượng để thay thế không? Đại sứ hình tượng còn có thân phận đặc biệt nữa, cực kỳ phù hợp luôn!”

Là Thỏ khổng lồ vũ trụ mà tổng thống tiền nhiệm kiêm hội trưởng hiệp hội đương nhiệm và thống soái – người cứu vớt sinh vật toàn nhân loại nuôi trong nhà, còn được chính phủ tự mình trao danh hiệu đại sứ hình tượng vinh dự, đúng thật là không có gì thích hợp hơn. Thế nhưng mà…

Chung Yến ngơ ngác ngẩng đầu, một đám lông trắng muốt đang lơ lửng treo cách mấy mét trên đầu họ. Bóng râm phủ xuống vừa vặn ôm trọn hai người, thay họ che đi ánh nắng chiều gay gắt. Lúc này đây là giữa hè, trảng cỏ ở sân sau không có chỗ che chắn, Adrian mỗi ngày đều phải loay hoay lôi dù lớn cồng kềnh ra để che nắng, thành ra trà chiều còn chưa kịp uống người đã ra trước một lớp mồ hôi. Về sau hắn nghĩ ra một cách, đó chính là dỗ cho thỏ bự nhà mình bay lên trời tạo thành bóng râm cho bọn họ.

Như Adrian nói, nuôi thỏ ngàn ngày, dùng thỏ nhất thời, để nó nằm trên bãi cỏ phơi nắng cùng bay lên cao vài mét phơi nắng không có gì khác biệt. Chung Yến ngẫm lại thấy cũng đúng, thế là ngầm thừa nhận cho thỏ ta đảm nhiệm chức trách làm dù che nắng vào buổi xế chiều.

Chung Yến lại cúi đầu nhìn cái bóng của con thỏ phủ xuống dưới bãi cỏ —— tròn.

Một con thỏ, cái bóng sao có thể là hình tròn!

Cúp điện thoại của phòng tuyên truyền, trà chiều Chung Yến cũng uống không trôi nữa, sầu muộn ngẩng đầu nhìn đám lông trên đầu.

“Sao vậy cục cưng?” Adrian cũng ngẩng đầu nhìn lên theo, quan tâm hỏi.

Chung Yến vô cùng hoang mang nói: “Sao nó lại mập như vậy được nhỉ? Rõ ràng là em đã cho ăn theo thực đơn tiêu chuẩn.”

Nhưng một chủ nhân khác trong nhà thì không cho ăn theo thực đơn.

“Mập sao?” Adrian không quá để ý nói, “Mập cũng không sao, mập một chút mới dễ nhìn.”

“Nhưng mà…” Chung Yến nói tới một nửa, bỗng nhiên dừng lại như nghĩ đến cái gì, nhìn về phía Adrian nói: “Anh thích mập một chút?”

Adrian đang định thuận miệng nói đúng, nhưng lại bỗng nhìn thoáng qua tách trà trong tay Chung Yến kia, cùng với cổ tay trắng noãn có khớp xương rõ ràng, mới hiểu ra Chung Yến đang hỏi cái gì.

Adrian nở nụ cười, hắn dướn người qua, gỡ chén trà từ trong tay Chung Yến xuống đặt lại lên bàn, khẽ dùng sức kéo người vào trong l0ng nguc mình.

Chung Yến thuận theo lực của Adrian mà ngồi dạng ch4n trên đùi hắn. Xúc cảm chẳng ra sao, cơ đùi căng cứng dẻo dai cấn cho y không mấy dễ chịu, nhưng Chung Yến vẫn đưa tay ôm lấy cổ Adrian. Ban ngày ban mặt, đỉnh đầu còn có một con thỏ vừa đầy một tuổi đang bay bay, động tác quá đỗi thân mật này khiến Chung Yến có hơi ngượng ngùng, y hỏi: “Làm gì vậy?”

Một tay Adrian vòng lấy eo y, cười giỡn nói: “Đang kiểm nghiệm một chút xem em dạo này có ăn cơm khỏe rèn luyện nhiều không. Ừm, ôm vào hình như có mập lên một chút, phải vậy chứ, anh lại càng thích mập hơn một chút.”

Chung Yến nghe vậy cũng cười: “Chỉ sợ không béo được thì phải làm sao?”

“Còn làm sao nữa? Vậy thì chỉ đành chịu đựng một chút thôi.” Adrian mỉm cười nói, ‘Ai bảo anh chỉ thích em chứ.”

Vì tư thế ngồi lúc này mà Chung Yến khó có khi cao hơn Adrian một chút, y cúi đầu hôn lấy khóe môi ngậm cười của Adrian. Hầu kết Adrian khẽ chuyển động lên xuống, đưa tay luồn vào mái tóc đen mềm mại của Chung Yến, sau đó cạy mở đôi môi y, chậm rãi làm sâu sắc nụ hôn này.

Đang khi hai người đang nhắm mắt hôn nhau, cả hai đồng thời cảm thấy trước mắt như sáng lên, giống như đột nhiên nóng lên.

Bọn họ cùng mở mắt ra xem xét, dở khóc dở cười phát hiện là thỏ bự trên đầu đã tỉnh ngủ bay đi, bóng râm che cả hai cũng vì thế mà chuyển dời đi mất. Ánh nắng hè chói chang lập tức chiếu thẳng lên người họ cùng với bàn trà chiều chuyên dụng mà Chung Yến vừa mua.

Chẳng ai hứng thú hôn nhau giữa trời nắng gắt, Chung Yến bước xuống khỏi người Adrian, nhìn thỏ bự mới tỉnh ngủ vui vẻ bay loạn khắp nơi. Trên chân nó có cài dây dắt thỏ chuyên dụng nối với mặt đất, cũng không sợ bay lạc, chỉ là… Chung Yến nhìn chằm chằm cái bóng hình tròn theo con thỏ bự di động khắp nơi, vô cùng đau đớn gõ gõ tay: “Giảm béo, phải bắt đầu giảm béo ngay lập tức! Nó như thế này làm sao thành đại sứ hình tượng cho Hiệp hội bảo vệ Thỏ khổng lồ vũ trụ được!”

“Mùa hè ở Navi gần như đều là nắng, béo một chút bóng râm mới lớn…” Adrian thầm nói.

Chung Yến cũng trừng hắn, nói: “Không để nó giảm béo, mấy tháng sau cả Liên Bang đều biết Thỏ khổng lồ vũ trụ nhà chúng ta mập thành hình tròn đó!”

Lúc hai người đang nói chuyện, Thỏ khổng lồ vũ trụ con đã chậm rãi đáp xuống đất, nó vui vẻ từ bên này sân nhảy tới vị trí của hai chủ nhân. Một sinh vật khổng lồ như vậy nhảy cà tưng về phía mình, người bình thường đã sớm bị dọa cho chạy trối chết, nhưng hai người Adrian lại đều không thèm chớp mắt lấy một chút.

Thỏ bự đi đến bên hai người, cúi đầu làm nũng, cọ cho cả hai đều dính một thân toàn là lông thỏ. Chung Yến yêu thương đưa tay vuốt lông thỏ tuyết trắng trước ngực nó  —— lông hơi nhiều, trực tiếp khiến tay Chung Yến lún vào một nửa, chẳng qua y đã tập mãi thành quen, không hề để ý tiếp tục thuận lông cho nó, nghị hoặc nói với Adrian: “Con thỏ này của nhà chúng ta lười đến mức muốn đòi mạng, bình thường dỗ nửa ngày cũng không động đậy chút nào, lúc này lại có vẻ hưng phấn quá? Còn nhảy nữa này, đúng là hiếm mà.”

Đây là bởi vì hôm nay Chung Yến nhận điện thoại của bộ phận tuyên truyền nên mới đi muộn. Bình thường bọn họ đều kết thúc trà chiều trước khi thỏ bự tỉnh lại, dù sao con thỏ cũng sẽ bay lung tung, không có bóng râm che, ánh nắng buổi chiều chiếu tới sẽ rất khó chịu. 

Bình thường đều là Chung Yến rời đi làm việc trước, Adrian sẽ ở lại thêm vài phút để dọn dẹp bàn ghế. Vậy nhưng Chung Yến không hề biết rằng, mỗi lần Adrian dọn dẹp, nếu đúng lúc Thỏ bự tỉnh thì sẽ chơi cùng nó thêm một hồi, chơi vui còn sẽ… cho ăn thêm một bữa.

Thật khiến lòng người giận sôi, khiến thỏ béo phì.

Vậy nên khi thỏ ta trông thấy Adrian thì rất là hưng phấn, vì nó hiểu rằng sẽ có thêm một bữa ăn.

“… Ai mà biết được chứ.” Adrian chột dạ nói, “Chắc là phơi nắng nên hưng phấn thôi.”

Thỏ con chờ đợi một lúc, thấy người bình thường đã sớm cho nó ăn lại không có ý định đi lấy đồ ăn, bèn càng thêm ra sức cúi đầu cọ cọ vào người hắn. May mà con thỏ quá lớn, hai người lại cùng đứng gần nó, căn bản không thể phân biệt rõ là đang cọ ai. Chung Yến chỉ cho là thỏ con đang làm nũng với hai người, không hề nhìn ra manh mối khác, cũng hoàn toàn không phát hiện kẻ đầu sỏ khiến Thỏ mập biến thành hình cầu chính đang ở ngay cạnh.

- Hết NT1-