Không Cần Hoàn Hảo

Chương 12: Quan tâm



Giờ giải lao, trong lúc các bạn học nói chuyện đùa giỡn thì Nguyễn Lam Ân mang theo giấy bút rời khỏi chỗ ngồi. Cậu đi xuống cuối lớp kéo bàn ghế bên cạnh đến gần bàn học của Cao Bách Dương, bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh như bạn cùng bàn.

Rất có tinh thần học tập, cậu đề nghị: “Bạn học, có thể nói cách làm câu 49 với tôi không?”

Câu này thuộc nhóm câu rất khó, dành cho những học sinh chuyên Toán, thầy cũng không miễn cưỡng bọn họ nhồi nhét kiến thức nên không cho giải trên lớp. Ai có hứng thú thì có thể tìm thầy trao đổi thêm.

Hành động của cậu khá đột ngột, những bạn học ban đầu có suy nghĩ cậu đến gây khó dễ sau khi nghe cậu nói xong thì trong đầu hiện lên nhiều dấu ba chấm nối liền.

Chính bản thân Cao Bách Dương cũng không nghĩ đến cậu đột nhiên sẽ đến nói một câu thế này. Hắn nhìn cái bàn cách bàn hắn một đốt ngón tay, hơi không biết phản ứng làm sao.

Nguyễn Lam Ân tự cho bản thân hiểu được băn khoăn của hắn, nói tiếp: “Nếu không muốn giải thích cả bài cũng không sao, cậu viết lời giải, chỗ nào tôi thật sự không nghĩ ra sẽ hỏi cậu sau. Như vậy được không?”

Qua vài giây, nam sinh mới trầm thấp đáp một tiếng: “Được.”

Nguyễn Lam Ân vui vẻ đưa giấy nháp qua cho hắn.

Cao Bách Dương giải bài, cậu ngồi bên cạnh luôn chăm chú theo dõi, có một chút mất tập trung với nét chữ hữu lực của hắn. Mỗi nét bút đều dứt khoát, toát lên sự mạnh mẽ ở phái mạnh. Chữ của cậu không được như vậy, do lúc nhỏ cậu luyện chữ nên nét chữ có phần mềm mại hơn, tùy tiện viết nháp cũng mang theo thói quen không thể sửa. Nhưng nhìn giấy nháp của hắn… thật sự không thể nhìn thẳng. Khác biệt một trời một vực này cũng quá đáng quá đi.

Ngoài nét chữ còn có bàn tay của hắn, bây giờ cậu mới có cơ hội nhìn kỹ bàn tay của hắn. Khớp xương hiện lên rõ hơn những người khác nhiều, tay hắn rất gầy. Đốt ngón tay thon dài.

Cao Bách Dương đã sớm tự lập, rất nhiều việc hắn đã tự mình làm từ khi còn nhỏ. Nhìn tay hắn gầy, toàn là xương mà tưởng yếu đuối dễ gãy là sai lầm lớn, sức lực của hắn rất lớn, mỗi ngày chạy tới chạy lui trong quán bưng món ăn cho khách không biết bao nhiêu lần.

Không chỉ có Nguyễn Lam Ân có lúc mất tập chung, cả Cao Bách Dương giải đề cũng không bình tĩnh như thường ngày.

Dù trong lúc làm kiểm tra hắn cũng không đến mức này, không phải vì có người bên cạnh quan sát mà có lẽ là vì người bên cạnh là cậu. Tay viết lời giải chậm rãi hơn một chút, tuyệt đối không phải muốn kéo dài thời gian.

Lúc này, hắn bắt được một mùi hương khác lạ. Nó rất nhạt, rất mỏng manh, giống như chỉ cần làm ra động tác lớn thì nó sẽ lập tức tan biến không còn dấu vết.

Là nước hoa?

Hình như là… từ trên người người bên cạnh?

Hương thơm quá nhạt, hắn không phân biệt được nó là gì, cũng không chắc chắn, có thể là hắn gặp ảo giác.

Toàn bộ lời giải được viết ra giấy, Cao Bách Dương đẩy qua cho cậu. Nguyễn Lam Ân ngẫm nghĩ từ trên xuống dưới, dừng lại một chút, cậu chỉ hắn một chỗ, hỏi hắn tính thế nào ra được kết luận này. Hắn dùng năm bảy chữ để giải thích cho cậu. Thế mà cậu lại thật sự hiểu được mới lợi hại.

Đây là cách giao tiếp của học bá sao? Những người khác nghĩ.

Giữa chừng bạn học nam bị cậu chiếm chỗ trở về lớp, thấy bàn bị dời thì hơi ngơ ngác một chút. Nguyễn Lam Ân thấy cậu ta, nói xin lỗi: “Xin lỗi, tôi có bài Toán muốn hỏi cậu ấy nên mượn chỗ cậu ngồi một chút.”

Nói rồi cậu định đứng lên trả chỗ nhưng cậu ta xua tay, nói: “Không sao, tôi lấy đồ rồi đi ngay, nếu lớp trưởng cần cứ ngồi thoải mái, không cần ngại.”

Cậu ta sau khi lấy đồ xong thì lại chạy ra khỏi lớp.

Lâm Quốc Huy thấy thế đề nghị: “Lớp trưởng, lần sau cậu nói một tiếng, tôi nhường chỗ cho cậu, không cần mất công kéo bàn qua.”



“Không phải chứ? Cậu còn nghĩ có lần sau?” Có người đùa một câu.

“Hả? Ý của tôi không phải vậy…”

“Được rồi, lần sau tôi xem chiếm chỗ của cậu.” Nguyễn Lam Ân buồn cười nói.

Bài này cậu xem cũng hiểu hết rồi, không làm phiền hắn nữa, kéo bàn về chỗ cũ rồi về chỗ ngồi của mình.

Đến khi sửa xong đề Vật Lý, số đề Cao Bách Dương và Nguyễn Lam Ân làm đúng giống nhau. Điều này chứng minh năng lực của Cao Bách Dương chỉ có hơn chứ không kém cậu.

Vị trí hạng nhất khối chưa chắc vẫn thuộc về chủ cũ.

Trong khóa học của cậu, vị trí thứ nhất vẫn luôn thuộc về cậu. Đó là niềm kiêu hãnh của người ngoài, còn trong nhà thì đã quá quen với thành tích của cậu. Bình thường không đề cao thành tích nhưng đôi khi lại lấy anh họ của cậu ra so sánh, nếu anh họ nhỏ hơn vài tuổi học cùng khóa với cậu thì cậu không thể có được hạng nhất rồi. Mỗi lần như thế cậu cũng chỉ cười cho qua chuyện, trò đùa dai này từ nhỏ đến lớn cậu đã quá quen rồi.

Nếu thực sự có người ngoài đoạt vị trí này, không biết cha mẹ của cậu sẽ có biểu tình gì đây? Nguyễn Lam Ân vẫn còn có tâm tư suy đoán thái độ của người nhà khi biết tin.

Trong giờ nghỉ trưa, Nguyễn Lam Ân đi theo Đỗ Đức Huy và Mai Trúc Khả đi đến tiệm trà sữa đối diện trường mua nước. Nguyễn Lam Ân không thích trà sữa lắm nhưng Mai Trúc Khả mở lời muốn uống nên cậu cũng đi theo. Đỗ Đức Huy cũng giống như vậy. Ba người cùng sống trong tiểu khu nên quan hệ tốt hơn những người khác cũng bình thường.

“Lam Ân, cậu uống gì?” Mai Trúc Khả hỏi.

Cậu nhìn bảng menu bên ngoài tiệm, nói: “Mua giùm tôi một trà tắc đi.”

“Được, vậy hai cậu chờ ở đây nhé.” Nói rồi cậu ta vui vẻ đi đến quầy gọi đồ uống cho ba người.

Đỗ Đức Huy khoanh tay trước ngực đứng bên cạnh, thấy Mai Trúc Khả đã vào trong thì mở lời nói với cậu: “Hình như cậu rất quan tâm Cao Bách Dương kia.”

“Có sao?” Nguyễn Lam Ân không xác định hỏi lại.

“Tôi cảm thấy cậu có nhiều điểm quan tâm cậu ấy, có vẻ như kiên nhẫn hơn. Còn có, dường như cậu không quan tâm đến ai được hạng nhất hả? Còn tỏ ra thưởng thức bài làm của cậu ấy.” Đỗ Đức Huy nêu ra suy nghĩ của mình, ánh mắt thi thoảng ngó vào trong tiệm trà sữa.

Nguyễn Lam Ân nhìn dòng người qua lại trên đường, không trả lời ngay.

Trời hôm nay khá mát mẻ, nhiều người bận rộn công việc qua lại trên đường, trước cổng trường học có vài nhân viên giao hàng đến giao nước hoặc bánh ngọt cho học sinh trong trường. Khách vào tiệm trà sữa này cũng kha khá, kinh doanh khá tốt trong thành phố phồn hoa này.

Hai người có vẻ như là một cặp tình nhân từ trong tiệm đi ngang qua chỗ cậu.

Cậu dời tầm mắt, đáp: “Chuyện xếp hạng, tôi vốn không có để ý, bài thi điểm cao là do tôi làm đúng theo năng lực chứ tôi không có cố ý tranh hạng gì cả. Còn chuyện quan tâm hay kiên nhẫn gì đó, chắc là vì người mới đi, các cậu dù sao cũng đã quen biết ít nhất là một năm, còn cậu ấy chỉ mới đến. Chiếu cố hơn cũng bình thường mà, phải không?”

“Cậu nói thì cũng có lý.” Đỗ Đức Huy hiểu, nhưng vẫn cảm thấy không giống với cậu mà hắn biết.

“Tớ về rồi đây, trà tắc của Lam Ân này.” Mai Trúc Khả mang nước uống ra, đưa cốc trà tắc cho cậu. Sau đó cậu ta cầm một cốc khác cho Đỗ Đức Huy, cười nói: “Của cậu, trà ô lông đào chanh dây năm phần ngọt đúng không?”

“Đúng vậy, cảm ơn.” Hắn chậm chạp nhận cốc nước từ tay cậu.

“Cậu bao giờ khách sáo vậy? Mà hai người đang nói gì thế?”



Đỗ Đức Huy: “Không có gì, hỏi về bài kiểm tra thôi.”

Đến cuối tuần các môn đều đã kiểm tra xong, bài văn cần nhiều thời gian để chấm hơn nên kết quả sẽ được công bố vào tuần sau.

Khi bảng điểm được dán lên, kết quả nằm trong dự đoán của Nguyễn Lam Ân.

Lớp phó học tập vừa dán bảng điểm lên đã bị đám người như làn sóng đánh ra xa, chen lấn đến trước bảng thông báo để xem điểm số.

Cả lớp liền phát ra những âm thanh kỳ lạ, tiếng kêu quỷ khóc thần sầu. Có người buồn cho thành tích bản thân, có người ngưỡng mộ điểm của người khác, có người hoang mang với vị trí nhất khối đã đổi người.

“Trời ơi! Đây là cái gì? Tôi bị hoa mắt có phải không?”

“Không! Cậu không hoa mắt! Lịch sử lớp chúng ta đã xảy ra một sự kiện kinh thiên động địa!”

“Điều mà tôi lo lắng thành sự thật rồi, đối thủ của lớp trưởng cuối cùng cũng xuất hiện rồi!”

“Lam Ân! Lam Ân! Cậu mau xem đi!” Bạn cùng bàn của cậu chụp phiếu điểm về cho cậu xem.

Nguyễn Lam Ân nhận di động, xem người đứng đầu bảng xếp hạng.

Tổng điểm sáu môn, 57 điểm.

Tên của Cao Bách Dương ngay ngắn nằm ở vị trí hạng nhất.

Phía bên dưới, cậu đã bị đẩy xuống hạng hai. Điểm số cách biệt không bao nhiêu, chỉ 0.6 điểm đã đủ tạo ra khoảng cách.

Khóe môi Nguyễn Lam Ân khẽ cong lên, Trịnh Khương Duy đột nhiên rụt người lại nói: “Lớp trưởng, cậu có giận cá cũng đừng chém thớt, dọa người vô tội a.”

Nụ cười nhẹ của cậu chuyển thành cười bất đắc dĩ, trả di động lại cho cậu ta, nói: “Tôi sẽ để ý chuyện này sao?”

“Các cậu đừng đồn thổi tôi thành giáo bá bắt nạt người khác chứ.” Cậu hắng giọng thu hút sự chú ý của những bạn học đang mồm năm miệng miệng bàn tán: “Cứ như tôi là hôn quân ác bá chèn ép người tài vậy, có người thành tích tốt hơn tôi cũng đâu phải là chuyện gì không thể chấp nhận được. Tục ngữ có câu: núi này cao còn có núi khác cao hơn. Không phải sao?”

“Nói như vậy cũng đúng, nhưng mà cậu chính là ánh sáng học thần trong lòng chúng tôi, giờ đột nhiên bị cướp mất, thật sự có chút mới lạ.”

“Không được, tôi còn chưa giành được hạng nhất từ tay cậu, giờ xuất hiện thêm một Cao Bách Dương, chẳng phải tôi không thể ngốc đầu lên nổi rồi sao?”

“Lương Hoán Thanh, gần đây cậu đập đá* phải không? Năm nay cậu gặp ảo giác hơi nhiều rồi đó.”

“Hahah! Nói có lý lắm!”

“Hahaha!”

*Đập đá là gì chắc mọi người đều hiểu ha.

•Hết chương 12•