Khi Tận Thế Giáng Lâm

Chương 84



Thế nhưng bù lại, nếu gặp nguy hiểm, chiếc áo đó có thể tạm thời trở thành một chiếc khiên chắn bảo vệ chủ nhân không bị thương. Ngoài ra, bởi vì rất to, vậy nên nó còn có thể trở thành chăn hoặc nệm nếu như muốn tiết kiệm tiền mua chăn nệm.

Hoặc nó cũng có thể trở thành túi ngủ lúc đi làm nhiệm vụ phải nghỉ ngơi ở bên ngoài. Mặc dù vẻ ngoài của áo khoác có thể có rất nhiều thiếu sót, thế nhưng tính thực dụng của nó đã bù đắp lại tất cả.

Sau đó lại qua khoảng 10 ngày nữa, thì cửa hàng gia công cành liễu biến dị cũng đã hoàn thành yêu cầu, gọi người trong nhóm Chung Khải đến nghiệm thu và trả nốt số tiền thuê người gia công còn lại.

Nhiệt độ ngày càng giảm xuống, mặc dù đã qua âm độ cũng chưa có dấu hiệu muốn dừng lại. Thế nhưng tuyết lại rơi không nhiều lắm, rơi hết cả đêm cũng chỉ dày khoảng 3 đến 4 cm. Dù vậy, bởi vì thời tiết thấp thường, vậy nên bây giờ chỉ chẳng có mấy người nhận nhiệm vụ ra khỏi căn cứ quá lâu.
Đội của Chung Khải cũng vậy, bọn họ chỉ nhận mấy nhiệm vụ linh tinh như dọn dẹp dị thú bên ngoài căn cứ, đi đi về về trong ngày. Nhận nhiệm vụ như thế cũng nhân tiện tích trữ đồ ăn cho mùa đông luôn.

Thế nhưng khi nhiệt độ chạm mốc -17°C, thì Chung Khải đã cho dừng mọi hoạt động lại, để mọi người ở lại trong nhà tránh ra khỏi cửa. Cho dù là là ở thành phố N cũng chưa bao giờ có nhiệt độ dưới -10°C cả.

Mặc dù dị năng giả có khả năng chịu đựng cao hơn người thường, thế nhưng bọn họ vẫn biết lạnh, phải có thời gian thích ứng mới được. Chứ không phải đùng một cái ném người ta vào trong hầm băng.

Cũng may, sau khi nhiệt độ đạt mức thấp nhất là -17°C thì lại từ từ tăng lên thành -13°C rồi cứ giữ nguyên như vậy. Mặc dù vẫn lạnh khiến cho người ta tê tái cả người, thế nhưng ít nhất vẫn có thể chịu đựng được.
Sau khi nhiệt độ giảm xuống 10°C, Chung Khải đã chuyển người già và trẻ nhỏ đến mấy căn nhà tập trung có lò sưởi bên trong. Ngoài ra còn có cả dị năng giả hệ hỏa ở bên trong kiểm soát nhiệt độ, vậy nên không có sự việc đáng tiếc nào xảy ra.

Thế nhưng ở những nơi khác trong căn cứ thì không được may mắn như vậy, đã có rất nhiều người thường chết đi vì giá lạnh rồi. Chỉ trong chốc lát mà căn cứ Xuân Tích đã trở nên tiêu điều hơn rất nhiều.

Sau khi dừng việc nhận nhiệm vụ ra ngoài sử lý dị thú, bọn họ chỉ quanh quẩn ở trong nhà. Thời tiết quá lạnh, Sử Nhã sợ hai tên nhóc nhà mình bị đông lạnh hỏng người, vậy nên nhất quyết không chịu cho bọn họ ra khỏi nhà nữa.

Cuộc sống thường nhật yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy không quen.

Đã hơn một tháng sau khi bọn họ trở lại căn cứ Xuân Tích, và cũng chỉ còn lại chút thời gian nữa là đến lúc cuộc biến đổi khí hậu địa chất trên toàn cầu diễn ra. Cho dù biết căn cứ Xuân Tích sẽ bị ảnh hưởng ít nhất trong số các căn cứ, thế nhưng Chung Khải vẫn vô cùng lo lắng.
Bởi vì hắn không biết mực độ ảnh hưởng đó như thế nào. Đã có rất nhiều căn cứ trực tiếp bị xoá sổ sau khi cuộc đại biến đổi diễn ra, nếu như căn cứ Xuân Tích cũng chỉ là bị ảnh hưởng nặng nhưng chưa đến mức bị xoá sổ thôi thì sao.

Dù sao, mức độ ảnh hưởng ít đó cũng là so sánh với những căn cứ khác, chứ không phải là ít so với suy nghĩ của con người. Vậy nên Chung Khải mới lo nghĩ không ngừng như vậy.

Đoạn thời gian trước, dị thú đã náo loạn cả lên rồi, chúng không ngừng chạy tán loạn và tấn công những thứ xuất hiện trước mặt chúng. Điều đó đã đủ chứng minh thảm họa sắp xảy ra. Dù sao, thú vật cũng có cảm giác tốt hơn con người rất nhiều.

Có điều, những thứ có thể chuẩn bị hắn đều đã chuẩn bị xong hết rồi. Việc còn lại chỉ là chờ đợi thảm họa xảy ra thôi. Thế nhưng trái với dự đoán của Chung Khải, mọi thứ vẫn cứ diễn ra như bình thường.
Khoảng 1 tháng sau đó, nhiệt độ lạnh lẽo của mùa đông thay đổi lên xuống mấy lần rồi từ từ tăng lên -3 độ. Có điều Chung Khải vẫn không để mọi người ra ngoài làm nhiệm vụ.

Thêm mấy ngày nữa, Sử Nhã đột nhiên trở nên bất an lạ thường. Cô bắt đầu lo lắng một cách mất khống chế, chỉ muốn trốn vào một nơi nào đó rồi tránh xa mọi nguy hiểm. Đôi lúc cô còn không thể kiểm soát hành vi của mình nữa.

Thậm chí còn muốn đánh ngất Chung Khải và hai cậu con trai rồi tha đi cùng mình. Cho dù Chung Khải có trấn an cô thế nào cũng không được. Ngay cả bản thân Sử Nhã cũng không hiểu mình muốn gì.

Mặc dù cô sợ hãi đến mức muốn trốn đi, thế nhưng lại không hề biết là nên trốn đi đâu, giống như là nơi nào cũng nguy hiểm không thể trốn được. Mà cũng có lúc cảm thấy như nơi này là an toàn nhất rồi, không cần trốn đi đâu nữa.