Khi Đối Thủ Trở Thành Chồng Tôi

Chương 11



11.

Anh nói cái gì vậy?

Tôi ngẩng đầu lên khó tin, máu trong người dường như đông cứng lại, đầu óc cũng hết hoạt động.

“Có còn nhớ buổi tối hôm tốt nghiệp cấp ba không?” Cố Kim Nghiễn trầm tĩnh nói: “Em quên mang chìa khóa, chỉ đành ở nhờ nhà anh một đêm.”

Tôi gật đầu một cái, mặt hơi đỏ lên, nói: “Không phải anh hỏi em lên đại học muốn làm gì nhất hay sao, hôm đó muốn chọc anh tức lên nên đành nói là muốn tìm bạn trai.”

Ánh mắt anh vẫn chăm chú nhìn tôi không chớp, khóe môi khẽ cong: “Anh thật sự tin, cho nên anh bắt đầu hoảng sợ.”



“Dựa vào nụ hôn hôm đó, anh chịu đựng bảy năm nay.”

“Em sẽ không biết, thật ra mỗi lần anh tỏ ra quái gở với em, đều là mượn hành động ngây thơ đó để nói cho em biết tâm ý của anh, bởi vì trừ cách này ra, anh không biết phải làm thế nào mới có thể chiếm được một chỗ trống trong lòng em.”

“Cho tới hôm nay, anh mới có đủ dũng khí.”

“Lâm Mạn, anh không muốn cùng em gây gổ mãi như thế nữa, anh cũng không muốn tình cảm của mình cứ phải trốn tránh ẩn giấu trong những câu cãi vã hay sự giận dữ nữa, có thể cho anh một danh phận chính thức được không, được làm bạn trai em?”

Đối diện với đôi mắt thẳng thắng lại vô cùng nóng bỏng đó khiến tôi sinh ra một cảm giác xúc động đến mức bật khóc.

Những bất an thấp thỏm của anh đó, làm sao tôi không trăn trở được chứ khi mà quanh anh lúc nào cũng có thể xuất hiện người khác.

Ngực tôi chua xót, không nhịn được cúi người áp lên đôi môi mềm mại ấm áp của anh.

“Vậy thì bắt đầu lại.”

Đêm đó, đoạn clip Cố Kim Nghiễn tỏ tình đã trèo lên hot search bằng tốc độ ánh sáng, rating chương trình cũng đạt mức kỷ lục.

Nhìn đủ loại comment trong lúc phát sóng, tôi không khỏi chọc anh:



“Vậy là lúc anh gặp Tiết San San mà bị em trông thấy, rốt cuộc là đang làm gì?”

Anh xoay người lấy di động ra, cho tôi xem một con gấu bông đang nằm ở nhà anh.

Lý do năm đó anh giảng bài cho cô ta thực ra chỉ vì nhiệm vụ giáo viên giao. Thấy sắp tới sinh nhật tôi, anh muốn mua tặng cho tôi một cái gì đó nhưng bởi vì không hiểu sở thích của nữ sinh cho lắm nên mới nhờ cô ta giúp đỡ một chút.

Không ngờ ngày hôm sau bị tôi bắt gặp rồi làm cãi nhau một trận long trời lở đất, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe vì khóc của tôi, anh đột nhiên không còn dũng khí để bày tỏ.

Nói xong anh cười tự giễu: “Nếu như anh biết sau ngày ấy không còn cơ hội, anh nhất định sẽ không đợi em chủ động quay đầu lại mà sẽ đuổi theo, nói với em câu xin lỗi.”

Tôi hơi sửng sốt.

Khi đó, chúng ta đều là tuổi trẻ non nớt.

Rõ ràng là có quan tâm nhau nhưng chung quy lại thì cái tôi mỗi đứa quá lớn, không muốn bỏ đi niềm kiêu hãnh của bản thân để mạnh dạn bày tỏ cho nhau.

Lúc quay trở lại bàn, tôi mới hiểu tại sao anh lại sợ tôi trông thấy điện thoại di động của anh.

— Hóa ra, hình nền điện thoại là tấm hình cũ của tôi.

Công bằng mà nói, hình nền màn hình khóa của tôi cũng là ảnh selfie của anh.

Hết thảy những hiểu lầm đều được sáng tỏ, tôi chuẩn bị nằm xuống ngủ.

Cố Kim Nghiễn đột nhiên ngồi dậy, biểu cảm trên mặt có chút buồn:”Vậy thì.. Tại sao em lại chặn anh?”

Tôi ngẩn người, một lúc sau mới che mặt xấu hổ nói cho anh nghe, bởi vì tôi nghe Tiết San San trong hôm phỏng vấn khen kỹ thuật hôn của anh tốt lắm, nên tôi ghen.

“Đừng nghe cô ta nói nhảm.” Anh lo lắng ôm chặt tôi vào ngực, mạnh mẽ hôn tôi cuồng nhiệt: “Anh hôn chỉ một lần là qua, cô ta cũng không có cơ hội trải nghiệm.”