Khẩu AK Ta Bá Chủ Thế Giới Song Song Cổ Đại

Chương 90: Cuộc họp bàn



Trận chiến Lưu cầu đã kết thúc, khi tin nhắn được báo về bởi những đặc công trốn trên rừng núi tại căn cứ cuối cùng của Lưu Cầu là đảo Okinawa. Họ trên núi dùng ống nhòm quan sát toàn bộ trận chiến, cũng như dùng máy quay cũng như máy chụp ảnh mà Bân cung cấp để Lưu lại thông tin những khoảng khắc lịch sử này. Đồng thời họ cũng dùng nó để quay chụp lại khuôn mặt những tên chỉ huy trận chiến này để lấy thông tin tình báo cũng như nhận dạng sau này nếu chúng có xâm Lược lại Giao Châu hoặc trở thành 1 phương thế lực cát cứ.

Bây giờ trước mắt hắn phải đối phó với nhà Tùy cái đã còn Lí Nhị hay Lí Thế Dân thì kệ mẹ ông ta, giờ này chắc ông ta đang đọc sách thánh hiền hoặc đang làm cấp dưới cho Vân Định Hưng. Bân lúc này hắn đang nhận được những tin nhắn của những con người đi sống ở nơi nguy hiểm gửi về, hắn thấy thông tin này thực sự quý giá. Nó cho thấy cuộc chiến cũng như thiệt hại về hải quân của nhà Tùy, bởi vì chỉ có chết và thiệt hại nặng lứa hải quân đầy kinh nghiệm này mới khiến cho trận chiến hủy diệt 50 vạn thủy quân nhà Tùy với Cao Câu Ly sau này, đánh dấu việc kéo sụp nhà Tùy.

Lúc này sau mấy ngày ăn chơi mừng công, công việc Đại Tùy, triều đường đại Tùy đã làm việc 1 cách bận rộn theo những gì vốn có của 1 đế quốc đất rộng người đông lắm việc, lắm thế lực cát cứ mang danh thế tộc. Hiện Trần lãng và 1 số bộ tướng của mình đang quỳ trước bàn làm việc của Tùy dạng đế, quỳ rất sâu, còn Tùy dạng đế thì đi đi lại lại để tiêu hóa số thông tin mà Trần Lãng cung cấp. Mới đầu Dương Quảng còn chửi đám này té tát như chó vì hồ ngôn loạn ngữ dùng cách nối thổi phồng để lấp liếm cho việc chậm trễ tiêu diệt Lưu Cầu khiến cho binh lính chết nhiều. Tuy nhiên, khi ko chỉ bọn tướng lĩnh chỉ nói để nhẹ tội mà ngay cả đám mà ngay cả đội quân lẫn tù binh cũng khai báo rằng đúng sự thật như vậy.

Sự thật về 1 con tàu to như mả bố thằng ăn mày, về những con tàu phát ra tiếng sấm, khạc ra lửa bắn những quả cầu tròn bằng đá hoặc kim loại phá hủy mọi tàu bè từ khoảng cách cực kì xa mà ko 1 cái cung nỏ hay máy bắn đá nào có thể với tới. Chưa kể thông qua tù nhân và nô lệ bắt về thì xác thực rằng có 1 thương đoàn đã tới Lưu Cầu từ cuối năm ngoái giao dịch 1 lượng lớn vũ khí cho Lưu Cầu, Khiến cho Lưu Cầu ko những có vũ khí tốt hơn quân Tùy mà còn có số lượng cung nỏ cực kì khổng lồ.

Thương đoàn ấy có tên Hoa Mai Vàng. Đúng vậy Bân đã thay tên thương đoàn mình đến là Hoa Mai Vàng để giữ bí mật, khi gặp Kiệt Thích hắn có nói tên thương đoàn mình là Hoa Ban Đỏ. Nhưng khi về nhà trọ thì sau 1 đêm suy nghĩ, hắn đi gặp Kiệt Thích nói rằng :

-Hoa Ban Đỏ là tên chúng tôi đi buôn bán với cao Câu Ly, khi giao dịch với ngài chúng tôi sẽ lấy tên Hoa Mai Vàng để các cơ sở làm ăn của chúng tôi ko bị ảnh hưởng trên đất đại Tùy, đồng thời cũng như giữ bí mật nguồn hàng của các ngài nếu như bị Nhà Tùy dòm ngó.

Kiệt Thích đồng ý, vì hắn chả muốn có kẻ nào đó đào hết và tiêu diệt 1 vị bạn hàng cung cấp cho họ khối lượng cực lớn hàng hóa giá rẻ để họ nhanh chóng vũ trang toàn bộ quân đội cũng như người dân để chống lại kẻ xâm lược. Bây giờ quay lại với cuộc chất vấn của Dương QUảng và đám tướng lĩnh cũng như 1 số người thân cận về 1 nhân tố mới xuất hiện khiến quân Tùy thiệt hại nặng và phải chiến tranh lâu hơn so với dự kiến. Dương Quảng nói:

-Các ngươi nói là có 1 thương đoàn tên là Hoa Mai Vàng buôn bán 1 lượng lớn vũ khí chất lượng còn cao hơn chúng ta cho đám Lưu Cầu à.

Trần lãng nói:

-Bẩm Bệ hạ quả đúng như vậy. Chúng thần cũng đã tra hỏi tù binh đúng là có 1 thương đoàn tên Hoa mai vàng đã đến và cung cấp 1 lượng lớn vũ khí cho Lưu Cầu. Chưa kể theo thần điều tra thì việc cung cấp vũ khí này có cả Cao Câu Ly cũng tham gia, theo tù binh cung cấp cũng như vũ khí thì trên đấy cũng đã có những chuôi kiếm hay mũi tên có ký hiệu của Cao Câu ly với số lượng rất lớn.

Dương quảng tức giận nói:

-Lại là Cao Câu Ly, lại là Cao Câu Ly. Lại là lũ khốn này, chúng đã gây xung đột với chúng ta , chúng đã làm ta mất hết thể diện với chư hầu,mấy năm trước ta phát hiện ra Cao Câu Ly tiếp xúc với Khải Dân Khả Hãn của Đông Đột Quyết, một nước chư hầu của chúng ta, giờ chúng lại cung cấp vũ khí cho kẻ thù của ta.

-Bọn này ko diệt thì chúng ta ko yên ổn mà , Cao Câu Ly chắc chắn phải bị diệt, chắc chắn phải đánh cho tàn phế thì Đại Tùy mới bình yên, chỉ khi nào Giết chết được tên Dương Đại Nguyên này ta mới nâng cao gối mà ngủ được.

Hắn vừa nói vừa đi lại, tay còn lại đấm vào tay kia mặt cực kì tức giận, các cận thần nguyên lão và 1 số tướng lĩnh cũng trầm ngâm ko nói. Lúc này Vũ Văn Hoá Cập đứng ra nói:

-Bẩm bệ hạ! theo hạ thần thấy thì lần này đúng là Cao Câu Ly đã nhúng tay vào. Nhưng lạ một nỗi là tại sao bọn chúng lại biết chúng ta xuất quân đi đánh Lưu Cầu lúc nào mà tuồn vũ khí cho đám này. Theo như Trần Lãng tướng quân nói thì họ buôn bán cho Lưu Cầu từ cuối năm ngoái , trước khi chúng ta có lệnh xuất quân chinh phạt Lưu Cầu. Chuyện này rất lạ.

Dương Huyền Cảm cũng đi ra nói:

-Bẩm bệ hạ, điều này chứng tỏ thông tin đã bị lộ ra từ trước rồi, vì chúng ta đã lên kế hoạch này lâu rồi. Có vẻ Đám thám tử của Cao Câu Ly đã đánh hơi được nên mới buôn vũ khí khổng lồ cho chúng ta như thế.

Dương Tôn đứng ra nói:

-Đúng vậy thưa bệ hạ. Theo ngu ý của vi thần thì khả năng cao cái thương hội Hoa mai vàng kia cũng là của Cao Câu Ly mà ra.

Khuất Đột Thông đứng ra nói:

-Bẩm bệ hạ hay là chúng ta đánh sang Cao Câu Ly lúc này. Chúng vừa rồi cung cấp 1 lượng lớn vũ khí cho Lưu Cầu nên hiện giờ vũ khí của bọn chúng có thể còn có chút thiếu, giờ chúng chả khác nào lão già tay ko nhưng có bọc vàng lớn. Chúng ta đánh chúng lúc này là quá hợp lí.

Vũ Văn Thuật nói:

-Bẩm bệ hạ, dạo gần đây quân lương sung túc, năm trước được mùa lớn, quân phái đi dánh trận lần này cũng chỉ có vài vạn quân, trong khi trong nước cả trăm vạn hùng binh nên số thiệt hại vừa rồi với ta như trầy chút da lông.

-Chưa kể lần này nước ta về muối có sự biến chuyển lớn khi có lượng muối lớn từ Vương Gia Lĩnh nam nhập từ hải ngoại về khiến cho vấn nạn thiếu muối chúng ta đã giảm nhiệt. Chỉ cần chúng ta yêu cầu Vương gia Lĩnh Nam cấp cho chúng ta lượng muối tốt ổn định thì chúng ta hoàn toàn có thể ko sợ đại quân thiếu muối như trước, chúng ta có dùng lượng lớn muối thì trong nước lượng muối cũng ko thiếu hụt mà gây bất bình trong dân chúng.

-Thần kiến nghị Lưu Cầu đã xong, bây giờ chúng ta nên rửa mối nhục từ thời Tiên đế mà đánh Cao Câu Ly.

Trương Hành bèn đứng ra phản đối:

-Bẩm bệ hạ thần kính xin người ko nên nghe theo Vũ Văn đại nhân mà tấn công Cao Câu Ly lúc này.

-Chúng ta vừa chiến tranh xong, lại quân lực khắp nơi xây dựng kinh đô mới, các loại thành trì, các loại công trình xây dựng khác, vốn dĩ sức dân đã căng hết mức rồi. Vàng bạc châu báu chúng ta cướp được từ Lưu Cầu sau khi làm các công trình và chi tiêu cho triều đình sợ rằng chẳng còn bao nhiêu.

- Kính xin bệ hạ ko nên đánh diệt Cao Câu Ly lúc này, nếu như đánh Cao Câu Ly mà chỉ đánh xung đột biên giới hoạc chiếm 1 số vị trí đất đai quan trọng biên giới thì thần hoàn toàn đồng ý. Nhưng nếu chúng ta muốn đánh tới tận kinh đô thì thứ cho thần nói thẳng là quốc khố ko theo kịp. Lương thực tuy thừa cung cấp do những năm này nhờ có hệ thống kênh mương đại công trình mà tình hình tưới tiêu hoa màu được làm tốt hơn, mấy năm nhờ có sự sáng suốt của bệ hạ nên ko có thiên tai gì lớn, Nhân dân được mùa mà no đủ,lương thực vận chuyển thông thuận đến các vùng thiếu nên Đại Tùy ngày càng hung mạnh.

- Nhưng thưa bệ hạ, quốc khố hiện tại phải chi rất nhiều, nếu như mà huy động 1 lượng lớn quân đội vì muốn đánh thẳng kinh đô Cao Câu Ly phải cỡ 40-50 vạn quân thì quốc khố thực sự ko gánh nổi, cho dù có thêm cả số lượng vàng bạc châu báu của Trần Lãng tướng quân mang về từ Lưu Cầu. nếu giờ muốn tăng ngân khố chỉ có cách là tăng thuế, mà tăng thuế thời điểm này thì chả khác nào ép dân chúng tạo phản cả.

Vũ Văn Thuật nói:

-Không đánh lúc này còn đợi đén lúc nào. Cao Câu Ly giờ ôm đống tiền nhưng vũ khí thiếu thốn, người của chúng ta báo về là chính Vua Cao Câu Ly đã hạ lệnh xuất vũ khí ở trong các kho dự trữ của chúng để bán cho Lưu Cầu. Người của chúng ta chính mắt nhìn thấy từng đoàn vũ khí lên thuyền chở đến Lưu Cầu, vũ khí của chính chắc cũng mất hơn 1 nửa của các kho dự trữ để mà bán cho Lưu Cầu. chưa kể bọn chúng sản xuất bao nhiêu bán hết cho Lưu Cầu rồi , lấy gì mà đấu lại với quân ta.

-Bệ hạ, thần thiết nghĩ nên tấn công lúc này vì bọn chúng thiếu vũ khí, vũ khí của chúng hiện nay chỉ có thể đánh với chúng ta vài trận là hết. Chúng muốn bổ sung vũ khí hiện nay chắc cần vài năm, chúng ta ko đánh lúc này còn đánh lúc nào. Bọn chúng giáp , vũ khí, cung tên thiếu, ko có nó thì số vàng bạc kia có đánh lại thiết kĩ và mũi giáo của binh sĩ tinh nhuệ đại tùy.

-Còn lương thực thì TrUơng đại nhân ko cần phải lo lắng về chuyện đó, chúng ta chỉ cần lượng lương thực cho đại quân trong 1 tháng cho 50 vạn quân, còn lại bọn tôi tự lo được.

Trương Hành nói:

-Vũ Văn Tướng Quân , các ngài mở mồm là vài chục vạn đại quân. Ngài có biết tập hợp và trang bị đầy đủ cho số quân đấy mất bao nhiêu tiền bao nhiêu lương ko. Chỉ riêng các ngài hành quân đến biên giới đã là con số khổng lồ rồi, chưa kể còn là lương cho ngựa , bò, dân phu, thay vũ khí hỏng hpocs, mất mát cho chiến trường, tiền tuất, cứu chữa những người chết và bị thương dọc đường đi. Chỉ riêng khoản đó chưa đánh nhau mà số tiền bỏ ra đủ cho cả 1 huyện ăn cả tháng rồi. ngài nghĩ quốc khố không đáy à. Rồi thì dân phu lấy đâu ra, giờ mà đánh Cao Câu Ly thì ai sẽ là người cày cấy vụ mùa tiếp theo, vì giờ sắp vào mùa gieo trồng rồi, các ngài đây là ép dân tạo phản.

Dương Tôn đứng ra nói:

-Trương đại nhân có điều ko biết là các vùng biên giới của Cao Câu Ly Tuy Mạnh nhưng bọn chúng có tới 3 kho lương thực đủ cho 20 vạn đại quân ăn cả năm, nên nỗi lo lương thực viễn chinh ngài ko cồn phải lo. Chưa kể còn nô lệ và tù binh chúng ta bắt được thì nỗi lo dân phu giảm đi 1 phần, mấy thành trì của chúng khá giàu có, ko thiếu thế gia đại hộ thương nhân, chúng ta chỉ cần chiếm đến sông Áp lục thôi là chúng ta khỏi lo về những thứ ngài suy tính rồi.

Trương Hành:

-Nhưng Dương đại nhân ……

-THôi đi.

1 giọng nói thôi đi đầy uy mãnh của bậc đế vương khiến toàn trường câm nín, đó là giọng của Dưởng quảng khi mà hắn nghe đủ điếc tai những đại thần này cãi nhau. Nhưng được cái những vị này đều là năng thần cả đều cố gắng vì dân vì nước, khổ cái đại nghiệp của hắn cần phải đẩy nhanh làm thiên cổ nhất đế nhưng hắn ngày càng lớn tuổi trong khi công trình chiến tích vẫn còn phải nhiều thứ để làm. Phải nói thời nhà Tùy là triều đại khá lạ khi sụp đổ vì mạnh quá, cuộc chiến loạn do mâu thuẫn nội bộ khi Tùy dạng đế huy động sức dân quá mức . Sự sụp đổ nhà Tùy ko hề liên quan đến việc mất mùa đói kém vua ko quản việc nước dẫn đến gian thần, tham quan lộng hành. Ko hề có, thời đại nhà Tùy có toàn các năng thần, có tài trí , đức độ hơn người phục vụ cho cha con Tùy Dạng đế. Có 1 sự buồn cười là khi các triều đại phong kiến hay cộng hòa khi thành lập tại Trung Quốc thì nó đều dính dáng đến việc quốc khố trống rỗng, kho lương tụt đáy, dân chúng mất mùa đói kém, thiên tai triền miên. Tuy nhiên may mắn cho nhà Đường là trong mười mấy năm của Lí Thế dân lại được hưởng lợi từ kho lương thời nhà Tùy, kho lương đấy dùng mười mấy năm mới hết, khiến cho Nhà đường có nguyên liệu tạo nền móng vững chắc và bước vào thời thịnh thế sớm và kéo dài nhiều năm.