Kết Hôn Ngoài Ý Muốn

Chương 4: Ngoại giao.



Editor: Sn

1.

Chiếc răng sắc nhọn cắn vào da thịt, hương rượu nồng nàn lan tỏa, nhiệt độ sau gáy bắt đầu nóng lên, pheromone vị rượu vang xâm nhập mạnh mẽ, cố gắng che lấp đi mùi hoa dành dành vốn có.

Tay Rockefeller chống lên bàn, cảm giác châm chích dữ dội và sự xuất hiện của pheromone Alpha khác khiến hai tay anh tự động nắm chặt thành nắm đấm, cảm giác bực bội xuất hiện rõ rệt, anh vô thức cắn môi, cố gắng kìm nén không để cơ bắp căng ra.

Đầu ngón tay trắng nhợt bám lấy mép bàn, Yarlin dường như cắn càng sâu hơn, lòng bàn tay ấn xuống đầu Rockefeller, hương hoa dành dành thanh tao thoang thoảng, quyến rũ lạ thường, tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng, không thể nào kìm nén được, khiến người ta muốn khám phá và thăm dò sâu hơn.

Rockefeller hơi nghiêng mặt, đường quai hàm của Yarlin hiện rõ trước mắt, lạnh lùng mà tao nhã, làm cho Rockefeller như vô tình nuốt nước bọt xuống cổ họng.

Một Alpha đang đánh dấu anh. – wattpad: pod1803

Nhận thức được điều này khiến Rockefeller đột ngột bóp chặt lấy cằm Yarlin, từng chút một ép buộc đối phương phải ngẩng đầu lên, nhả răng ra khỏi gáy anh.

"Sao vậy?" Lưỡi Yarlin liếm dọc theo vòm miệng, khóe miệng từ từ nhếch lên, "Chẳng phải cậu yêu cầu sao?"

Rockefeller cảm thấy miệng lưỡi mình hơi khô, nụ cười của Yarlin làm anh nhớ đến một tác phẩm điêu khắc trong bảo tàng nghệ thuật, mỗi đường nét đều tinh xảo hoàn hảo nhưng lại luôn thể hiện sự kiêu ngạo bẩm sinh của người nghệ sĩ.

Thật làm cho người khác phải chán ghét mà, Rockefeller nghĩ, anh duỗi ngón tay ra miết lên đôi môi của Yarlin sau đó vuốt dần xuống cằm, dừng lại ở ngay hầu kết của hắn, không nặng không nhẹ mà ấn xuống một cái.

Yarlin nhìn vào đôi mắt xanh biếc trong veo, sáng ngời của Rockefeller, lúc này lại đắm chìm si mê vào cần cổ của hắn.

Khó có thể nói đây có phải là một ham muốn chinh phục không.

Cho nên Yarlin không ngăn cản anh, ngược lại còn khẽ cười một tiếng, cởi thêm hai cúc áo bên trên, Hương thơm nồng nàn của rượu vang lan tỏa, hơi thở của Rockefeller lập tức trở nên nóng hổi, anh bóp lấy sau cổ của Yarlin, buộc hắn phải cúi đầu xuống, sau đó không hề do dự lập tức cắn ngay khối thịt mềm.

Vị ngọt ngào và đậm đà của rượu vang lan tỏa trên đầu lưỡi, hương thơm tinh tế và nồng nàn lướt qua khoang miệng, khiến người ta không thể cưỡng lại.

Rockefeller cố gắng đẩy pheromone của mình vào tuyến thể, mong muốn nuốt chửng toàn bộ pheromone của Yarlin.

Một cuộc chiến ngầm đang diễn ra trong im lặng, hai luồng pheromone hoàn toàn khác nhau va chạm và tiêu hao dữ dội, nhưng cuối cùng hòa quyện vào không khí loãng, không thể tìm ra kết quả.

Nhưng họ không muốn một cuộc cắn xé không có kết quả.

Tay Rockefeller cố sức siết chặt lấy vai Yarlin, răng nanh càng khảm sâu vào trong da thịt hắn, như muốn ấn Yarlin xuống mặt bàn.

Không một chút do dự nào, Yarlin cầm lấy ly rượu, lưu loát hất thẳng vào Rockefeller ở phía trên, màu đỏ sẫm thoang thoảng mùi rượu nho loang lổ trên chiếc áo sơ mi trắng tinh, chảy xuống mép bàn.

Sau khi buông Yarlin ra, Rockefeller giơ tay lau vết rượu vang còn sót lại trên má: "Có cần thiết phải tàn nhẫn như vậy không hửm?"

Yarlin nhìn anh bằng ánh mắt sâu thẳm, rồi đưa tay vuốt ve gáy mình. Dấu răng của Rockefeller hằn sâu, khi hắn ấn nhẹ đầu ngón tay vào sẽ cảm thấy nhói đau.

"Ban đầu tôi định đấm thẳng vào mặt cậu." Yarlin lạnh lùng nói, "Hay là cậu thích kiểu này hơn nhỉ?"

"Ta không ưa bạo lực," Rockefeller liếm ngón tay dính rượu, "Cảm giác lúc nãy thế nào?"

Yarlin bỗng bật cười, Rockefeller nhìn ngỡ ngàng, chỉ thấy vị chủ tịch này nhìn anh với đôi mắt xanh biếc đầy vẻ châm biếm, chậm rãi cảm thán:"Không ngờ hoàng tử của chúng ta lại là một Alpha cần sự khẳng định từ người khác, tôi có chút đồng cảm với người bạn đời tương lai của điện hạ rồi đấy."

Biểu cảm của Rockefeller đột ngột thay đổi: "Yarlin, ý anh là gì —"

"Không có gì cả," Yarlin khoanh tay, khẽ vỗ tay lên cánh tay, "Tất nhiên, tôi cũng không phải là người keo kiệt, không thể đáp ứng được mong muốn nhỏ nhoi này của điện hạ."

"Để không tổn thương lòng tự trọng cao quý của điện hạ, tôi quyết định nói một cách tế nhị."

Yarlin khom người về phía trước, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt: "Cậu đánh dấu cực kỳ tệ."

Nói xong, Yarlin cầm lấy ly rượu vang còn lại trên bàn, bỏ lại Rockefeller với vẻ mặt không thể tin nổi đứng sững tại chỗ.

Không suy nghĩ nhiều, Rockefeller đi vòng qua bàn, chặn ngay trước mặt Yarlin, khuôn mặt u ám như thể sắp tung nắm đấm vào người Yarlin bất cứ lúc nào.

Yarlin khẽ nhếch môi cười một cách thoải mái, ung dung chờ đợi động thái của Rockefeller.

Bầu không khí căng thẳng tột độ, bỗng dưng, nét mặt Rockefeller thay đổi, anh xoa cằm bằng một tay, như thể đang nghĩ ra điều gì đó: "Vì anh đã đánh giá ta, có qua có lại, ta cũng nên đánh giá anh mới phải."

Ánh mắt Yarlin thêm vài phần cảnh giác và dò xét, Rockefeller không nói ra lời nào ác ý, ngược lại còn cười rạng rỡ, hài lòng dang tay: "Ta cảm thấy biểu hiện vừa rồi của anh cực kỳ tốt đấy."

Anh ta nháy mắt trái một cách trêu chọc, giọng nói đầy ẩn ý: "Đặc biệt là khi anh ngoan ngoãn để ta đánh dấu, không hề phản kháng gì cả."

Ánh mắt Yarlin u tối như mặt hồ sâu thẳm, lạnh lẽo và nguy hiểm, khiến bầu không khí xung quanh trở nên nặng nề.

Lần này, người không hề hay biết là Rockefeller, anh mỉm cười nhìn phản ứng của Yarlin, khoanh tay thoải mái nhường đường, còn làm một động tác mời.

Yarlin cười khẩy, mở máy thông tin ra, gọi cho bác sĩ AI, quét một cái về phía Rockefeller.

Kết quả của "kỳ dịch cảm" hiện rõ mồn một trên màn hình ảo.

"Đúng là hoàng tử điện hạ của chúng ta có khác," Yarlin mỉm cười nhìn vẻ mặt ngớ ngẩn của Rockefeller, "cùng một sai lầm có thể mắc hai lần."

Khi Rockefeller định thần lại, Yarlin đã biến mất một lần nữa. – wattpad: pod1803

Liếc mắc, Rockefeller xoa bóp gáy đau nhức, lẩm bẩm: "Anh tưởng mình giỏi lắm sao, chẳng phải cũng nói bừa à, ai biết anh có phải đang trong kỳ dịch cảm không chứ, chỉ biết đổ lỗi cho ta thôi..."

2.

Chuyến thăm ngoại giao diễn ra nhanh chóng, dưới sự săn đón của giới truyền thông, Rockefeller và Yarlin thân mật bước lên cỗ máy bay khổng lồ, sau đó cùng nhau chìm vào chiếc ghế sofa riêng tư không ai chú ý.

"Tôi không hiểu," Yarlin rót một ly nước, cổ họng khô khốc cuối cùng cũng dễ chịu hơn, "Đây không phải là một hoạt động ngoại giao sao? Tại sao họ cứ hỏi về đời sống tình cảm của chúng ta?"

"Ha, nếu không thì những kẻ truyền thông đó lấy gì để kiếm sống?" Rockefeller mệt mỏi đưa tay ra, "Cho ta một ly."

Yarlin rót thêm một ly nước, đưa cho anh và cười nói: "Cậu cũng thật là lợi hại, ngay cả chuyện chúng ta đi du lịch tuần trăng mật ở Atlantis cậu cũng nghĩ ra được."

Rockefeller uống cạn hơn nửa ly nước, thở phào nhẹ nhõm, trả lại ly cho Yarlin và nói: "Tôi chưa bao giờ đến đó, là Misia nói với tôi rằng cảnh quan ở đó rất đẹp."

Sau đám cưới, Misia đã sớm cùng chồng đi du lịch tuần trăng mật, nếu không cũng sẽ không giao lại công việc ngoại giao lần này cho Rockefeller.

"Cái con người chỉ biết lười biếng đó, có chỗ nào giống phong thái của một thái tử đế quốc không!" Rockefeller khó chịu oán trách."

"Cậu cứ ném hết công việc sang cho cô ấy là xong mà." Yarlin nhắm mắt tựa vào ghế nằm, quyết định tranh thủ ngủ một lát trước khi đến nơi để bắt đầu thích nghi với lệch múi giờ.

Rockefeller bực bội giật tóc, hậm hực vồ lấy một chiếc gối ôm, bóp mạnh: "Ta lại chẳng có cớ gì."

"Vậy sao Misia lại có chứ?" - Giọng Yarlin dần trở nên bồng bềnh, thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng, đều đặn.

Rockefeller bỗng im lặng, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, tinh xảo trên ngón tay, sau một lúc lâu mới khẽ khàng lên tiếng: "Bởi vì cô ấy đã kết hôn rồi..."

3.

Đại hoàng tử Puri của Proles là người chịu trách nhiệm tiếp đón Rockefeller và Yarlin.

Vị quý ông Beta thanh lịch này đã tổ chức một bữa tiệc ngoại giao chu đáo để chào đón những vị khách quý từ phương xa.

Trong đại sảnh lấp lánh ánh đèn, từ bộ đồ ăn tinh xảo đến âm nhạc du dương, các vị khách nâng ly sâm panh, đi lại giữa không gian sang trọng, thưởng thức những món ăn ngon trong tiếng cười nói vui vẻ, phô diễn phong thái tao nhã và thú vị của mình.

Sau khi trao đổi danh thiếp lần nữa, Yarlin lặng lẽ lùi về phía chiếc bàn dài bày đầy thức ăn, nhanh tay lấy một vài món ăn chính thơm lừng, mỉm cười đi vòng qua những người nổi tiếng muốn trò chuyện, tìm một chiếc bàn nhỏ hẻo lánh nhất và bắt đầu ăn ngon miệng.

"Tiệc sắp kết thúc rồi mà anh mới bắt đầu ăn à?" – wattpad: pod1803

Giọng nói của Rockefeller vang lên ngay phía sau, Yarlin nhàn nhã ngẩng đầu lên nhìn, vị hoàng tử lẽ ra là nhân vật chính của bữa tiệc đang cầm một ly nước trái cây, bước đi nhẹ nhàng đến gần.

Yarlin nhai xong thức ăn trong miệng, "hừ" một tiếng: "Nước ép lê ư? Sao cậu không đi uống nước ô mai luôn nhỉ?"

Rockefeller đã gần như miễn dịch với sự mỉa mai kiểu này của Yarlin, anh chống một tay lên lưng ghế của Yarlin, lắc lắc ly nước ép trong tay: "Sao vậy, anh có ý kiến gì với nước ép lê hửm?"

"Không có," Yarlin thản nhiên tiếp tục thưởng thức thức ăn, "Cậu vui là được."

Rockefeller nhếch môi, vừa nhấp nháp nước trái cây, vừa hướng ánh mắt về phía Hoàng tử Puri phía xa.

"Vừa nãy anh với Hoàng tử Puri có vẻ nói chuyện rất vui ha." Rockefeller cúi đầu nhìn một lọn tóc mai của Yarlin từ sau tai phấp phới đến đuôi mắt, rồi lại được Yarlin vuốt ve.

Yarlin ăn tối xong, lau vết thức ăn dính trên môi, khoan khoái ngả người ra sau ghế, nhấp một ngụm rượu vang trắng.

"Vậy còn cách nào khác?" Yarlin kết thúc công việc, thả lỏng cơ thể, "Hay là phải đợi đến khi hoàng tử đắm chìm trong bữa tiệc mới tỉnh ngộ?"

Rockefeller cau mày: "Ý anh là tôi không hoàn thành nhiệm vụ ngoại giao à? Cuộc trò chuyện chính thức mới bắt đầu vào ngày mai, tối nay chỉ là một bữa tiệc thôi mà."

Yarlin nhắm hờ mắt, tận hưởng khoảnh khắc yên bình hiếm hoi, tầm nhìn lướt qua vành tai ẩn sau mái tóc xoăn màu vàng hoe của Rockefeller, nơi có hai lỗ xỏ khuyên tai nhỏ xíu.

Bỗng dưng, Yarlin đưa tay lên chạm vào tai Rockefeller, quan sát kỹ lưỡng: "Hình như tôi chưa bao giờ thấy cậu đeo khuyên tai nhỉ, cần tôi tặng cậu một đôi không?"

Cái chạm nhẹ nhàng thoang thoảng ấy khiến Rockefeller khẽ run rẩy, anh ta tát nhẹ vào tay Yarlin, giọng nói có chút bối rối: "Anh đang làm gì vậy?"

Yarlin cười khúc khích, tựa đầu thoải mái vào ghế, vừa vặn nhìn vào đôi mắt trong veo như tán lá mùa hè của Rockefeller.

Nâng cao ly rượu vang trắng, khẽ chạm vào ly nước trái cây của Rockefeller. Vành ly trong suốt va chạm nhau, phát ra tiếng trong trẻo, khơi dậy hai ba giọt rượu bám trên thành ly, lăn xuống một vệt mờ.

"Chúc mừng cậu đã có một đêm tuyệt vời." Yarlin đặt ly rượu lên môi, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.