Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 333



Kết hôn! Anh dám không?

CHƯƠNG 333: CON HOANG!

Cả thành phố T đều biết chuyện người phụ nữ này bị báo thù một cách thảm thiết, còn ai muốn đến gần bà ấy nữa?

Tô Nương đã từng là người đẹp như hoa, khuynh thành thoát tục, nhưng cuối cùng vẫn không chống lại được vũ khí vô hình nhưng lại tàn khốc của thế giới này – tin đồn.

Trong bệnh viện, gường bệnh của bà chưa từng có người đến thăm, thậm chí bà còn phải đem bán những thứ đồ đã nhận một cách bất đắc dĩ từ tay ‘ân khách’, để trả tiền bệnh viện, miễn cưỡng sống qua ngày! Cuộc sống khó khăn khiến người ta thổn thức không nguôi…

Mang thai à?

Lúc bác sĩ nói tin này cho Tô Nương biết, tinh thần Tô Nương gần như sụp đổ đến nơi, thậm chí lúc ấy bà còn nhìn thấy vẻ mặt khinh bỉ và xem thường của bác sĩ và y tá. Ánh mắt và thái độ nhức mắt khiến cho bà suýt phát điên! Bà vươn tay ôm bụng mình, hít thở thật sâu…

Dáng vẻ dơ dáy của đám ăn mày đó vẫn còn trôi nổi trong đầu óc của bà, còn có hình ảnh bọn hắn chảy nước miếng xông đến người bàn, và mùi hôi thối lâu ngày không tắm gội ấy…tất cả tất cả mọi thứ đều in dấu vào tận xương cốt bà, bà muốn quên đi, muốn từ bỏ, muốn không đụng đến nữa, nhưng bây giờ bà đau đến hít thở không thông, giống miệng vết thương của bà bị xé toạc ra, rồi xát muối vào vậy!

Bàn tay nhỏ nhắn của bà ôm chặt lấy bụng, gần như muốn đấm mạnh vào bụng mình trong vô thức. Bác sĩ và y tá xung quanh ngẩn ra một lúc rồi lập tức giữ chặt lấy bà.

“Buông tôi ra, buông tôi ra, tôi phải giết chết đứa con hoang này! Cái đứa con hoang này!” Tô Nương điên cuồng gào rú, gần như đã điên mất rồi: “Cái đứa con hoang này không thể sống được, không thể sống được! Con hoang!”

Một câu mỗi chữ, đều đau đến xé ruột gan.

Trong lòng bà, đây là đứa con đầu tiên bà mang, mà đứa trẻ này, cũng là Ân Thiên Thiên sau này.

“Con hoang! Con hoang! Buông tôi ra, buông tôi ra!” Tô Nương nổi điên, khiến cho không ít người vất vả, bác sĩ buộc phải tiêm thuốc an thần cho bà ta, khiến cho bà ta nhanh chóng trở nên yên tĩnh.

“Tô Nương này thật là, bản thân mình đã thành thế này rồi mà còn làm liên lụy đến chúng ta?”

“Cô có thấy gì không, gần đây có người kẻ đầu đường xó chợ loanh quanh bệnh viện lắm.”

“Sao mà không biết được, chắc là đến tìm cô ta chứ gì!”

“Nhưng không thể không thừa nhận, cô ta đẹp thật đấy.”

Y tá ung ung làm việc trước giường Tô Nương, thuận tiện tán chuyện phiếm với nhau, mỗi câu mỗi chữ đều toát ra vẻ khinh bỉ và xem thường! Trong mắt bọn họ, Tô Nương nên đi chết chứ không nên tiếp tục sống trên đời này!”

Một người phụ nữ bị vô số tên ăn mày làm nhục trước mặt đám đông, bây giờ còn mang thai nữa?

Đây vốn là một trò cười, không phải thế hay sao?

Không ai hiểu cho bà, không ai thương xót bà, thậm chí không có ai cất tiếng an ủi bà.

Để đề phòng Tô Nương tự sát, bệnh viện chỉ đành tiêm thuốc an thần cho bà trong khoảng thời gian dài, còn những người phụ nữ lúc trước không có khả năng đối phó với Tô Nương, bây giờ lại liên tục ghé đến vào khoảng thời gian này, giở trò quỷ quái.

“Tô Nương, không phải cô thích đàn ông lắm à? Mấy tên đàn ông ấy có làm cô thấy thỏa mãn chưa? Có muốn thêm một lần nữa không?”

“Hừ, mang thai đứa con hoang trong bụng, cô còn không biết ba của nó là ai chứ gì? Biết đâu là con của một trong đám ăn mày ấy đấy!”

“Đứa trẻ này thật đáng thương, sao mà lại đầu thai vào trong bụng cô chứ!

“Lần này tôi xuống xem xem Tô Nương cô sẽ sống tiếp thế nào!”

“Cô độc chiếm chồng tôi, tôi muốn khiến cô không được chết yên!”

Mỗi một người phụ nữ bước chân vào phòng bệnh đều có vẻ đắc ý và tức giận, bọn họ ép bệnh viện tiêm thuốc an thần cho bà, không cần quan tâm đến sức khỏe của cái thai, cũng không quan tâm xem Tô Nương muốn hay là không, cho đến khi cái thai to đến mức không thể bỏ được mới thôi. Tô Nương lớn bụng, sống những ngày tháng như địa ngục trong bệnh viện!

Ân Bách Phú xuất hiện vào thời điểm này, ông ta dẫn vợ mình đi khám bệnh, lúc ấy người phụ nữ đoản mệnh đó cũng mang thai lớn như Tô Nương vậy, lúc Tô Nương nổi danh khắp thành phố T, Ân Bách Phú cũng từng gặp bà ta, người phụ nữ với chiếc váy trắng ấy luôn hiện lên trong đầu ông ta.

Lần đầu tiên gặp mặt, Ân Bách Phú đã được xã hội gột rửa, thậm chí ông ta đã dan díu với Lý Mẫn, sinh ra Ân Thiên Tuấn từ lâu, chỉ có điều ông ta thương người vợ trước không hề hay biết gì mà thôi, thậm chí còn ngốc nghếch chuẩn bị rất nhiều đồ cho con gái của mình, nhưng không ngờ rằng lại không thể dùng đến đến được.

Lúc gặp lại, Tô Nương nằm một mình trong phòng chịu, chịu đựng nỗi giày xé trong nội tâm, có điều bà vẫn còn trong tuổi xuân thì, bà ta vẫn xinh đẹp như xưa, cho dù không thoa phấn thì bà ta vẫn xinh đẹp hút hồn, bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình mà bà ta mặc trên người chỉ làm tôn nên nét đẹp của Tô Nương mà thôi. Làn da trắng trẻo vô tình bị hở ra, lúc ấy vì không có Lý Mẫn ở đây, vợ trước lại đang mang thai nên Ân Bách Phú gần như đã động lòng.

Trên một vài phương diện, chắc chắn phụ nữ là nhóm người yếu đuối nhất trong thế giới.

Khi làm sai, người đàn ông chỉ cần tẩy trắng thành công là được, nhưng phụ nữ lại không thể, cho dù bây giờ Tô Nương chỉ lặng lẽ sống trong bệnh viện, chịu đựng sự giày vò từ đứa trẻ trong bụng, nhưng vẫn có một đám người bàn tán hăng say về bà, thậm chí còn có người đến bệnh viện tìm bà, xem xem người mặt mũi của người phụ nữ bị vô số tên ăn mày cưỡng hiếp ấy ra làm sao…

Vô số lời gièm pha, vô số sự ác ý và đả kích, Tô Nương đều lặng lẽ chịu đựng, chỉ đến khi biết được cô cả nhà họ Ân bị bệnh tim, không tìm được nguồn tim phù hợp, trong lòng bà ta mới cảm thấy được an ủi một chút.

Tất cả sự khốn khổ bà gặp phải đều bắt nguồn từ dung mạo của mình, cũng bắt nguồn từ sự tham lam của đàn ông.

Chín quá hóa nẫu, cũng có thể dành để chỉ bà chăng.

Lúc Ân Bách Phú bước chân vào phòng bệnh, cơ thể của Tô Nương run rẩy trong vô thức!

Bây giờ chỉ cần nhìn thấy đàn ông là bà không khỏi thấy sợ hãi, bà rất sợ họ sẽ đến gần mình.

Bà đứng nguyên tại chỗ nhìn Ân Bách Phú, gương mặt trắng bệch, muốn khắc sâu hình ảnh của ông ta vào trong đầu.

Hầu kết của ông ta trượt xuống, người đàn ông đã ráng nhịn hết sức có thể làm sao nhịn tiếp được nữa, ông ta trở tay khóa cửa lại, rồi đi về phía Tô Nương, thậm chí còn thì thầm: “Có phải hương vị của thai phụ thì khác đúng không?”

Nghe thấy thế, thậm chí khả năng nói chuyện của Tô Nương cũng bị cướp đi mất!

Ám ảnh tâm lý hết sức nghiêm trọng, lúc ấy Tô Nương đã mang bầu tám tháng, không thể nào trốn thoát khỏi Ân Bách Phú cho nổi, bà chịu đựng sự đòi hỏi của ông ta trong sự nhục nhã, lắng nghe những lời lẽ dơ bẩn của ông ta! Tất thảy mọi thứ đều tuôn vào đầu Tô Nương như sóng biển cuồn cuộn, tất thảy áp lực khiến cho bà gần như hít thở không thông, gần như đã mất đi khả năng khóc lóc, chỉ biết chịu đựng mọi thứ một cách tê dại mà thôi.

Bà khẽ ngẩng đầu lên, thậm chí còn có thể nhìn thấy bọn họ đang xầm xì to nhỏ ngoài khung cửa sổ.

Tô Nương mím môi, tinh thần Tô Nương suy sụp, thậm chí bà còn không muốn tiếp tục sống nữa, đột nhiên bà bật cười, hai hàng nước mắt vẫn tuôn rơi!

Ân Bách Phú trẻ trung, ham muốn dồi dào không hề biết tiết chế, ông ta nhanh chóng làm cho Tô Nương bị chảy máu. Sau khi nhận ra điều ấy, Ân Bách Phú vội vàng bỏ trốn, nhưng không hề để ý thấy vợ của mình đứng sau lưng hai cô y tá xầm xì với nhau bên ngoài song cửa sổ. Bị đả kích bởi cảnh tượng này, hai người phụ nữ mang thai tám tháng đều có hiện tượng chảy máu!

Vốn dĩ sức khỏe người vợ trước của Ân Bách Phú đã không tốt, đả kích lần này đã lấy sinh mạng của bà ấy, chỉ để lại một đứa con gái cho Ân Bách Phú mà thôi. Chuyện này nhanh chóng lan truyền khắp bệnh viện, Ân Bách Phú tức giận không muốn thừa nhận, khi ấy sự nghiệp của ông ta vừa mới khởi sắc, làm sao có thể chịu nổi đả kích này? Ân Bách Phú bất đắc dĩ, đối xử với cô con gái của người vợ trước rất tốt, lời đồn mới dần dần lắng xuống.

Chẳng qua Tô Nương chỉ may mắn hơn người vợ ấy một chút mà thôi. Hôm đó đứa trẻ của bà ấy đã được giữ lại, nhưng lâm vào trạng thái nguy hiểm, mấy ngày sau, Tô Nương lại bị đẩy vào phòng phẫu thuật một lần nữa, lần này chỉ đành lấy đứa trẻ ra khỏi bụng bà một cách bất đắc dĩ, đứu trẻ cất tiếng, nghe có vẻ hết sức yếu ớt, Tô Nương mím môi siết chặt nắm tay của mình!

Đàn ông!

Đàn ông!

Những người đàn ông được gọi là thanh cao ở thành phố T đã hại bà ra nông nỗi này!

Từng người một đẩy bà đến bước đường hôm nay, một kẻ là Mộc Long, một kẻ là Ân Bách Phú! Hai người họ là kẻ khiến bà hận thấu xương.

Trong buổi tối hôm đó, thành phố T đổ cơn mưa to, nhưng Tô Nương vẫn ôm đứa trẻ mới ra được, vừa làm kiểm tra xong đến trước cửa nhà họ Mộc. Mặc dù bây giờ đã vào đêm, mưa to gió lớn nhưng cả nhà họ Mộc đều bận rộn tối tăm mặt mày, bởi vì bệnh của cô chủ nhỏ vừa tái phát.

Bà ta cảm thấy gần như mình có thể nhìn thấy được sự tức giận phẫn nộ của Mộc Long, cũng có có thể nhìn thấy gương mặt âu sầu của từng người trong nhà họ Mộc, khóe miệng nhếch lên.

“Cút! Cút hết cho tôi!” Mộc Long tức tối gào lên, đuổi hết người làm ra khỏi nhà: “Nếu như không tìm được quả tim thích hợp thì đừng về đây nữa! Cút đi!”

Người hầu kẻ hạ lảo đảo chạy đi, Mộc Long vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Tô Nương cầm dù, ôm đứa trẻ đứng gần đó.

Tô Nương đã từng trải qua bao nhiêu đớn đau, chỉ có lúc này bà ta mới cảm thấy vui vẻ.

Bọn họ đã hủy hoại cuộc đời của bà, vậy thì bà sẽ hủy hoại từng người từng người một!

Gần như Mộc Long muốn xông lên bóp chết Tô Nương, nhưng Tô Nương chỉ lấy một tập tư liệu trên người đứa trẻ, nhẹ nhàng đặt xuống mặt đất ngay cửa nhà họ Mộc, rồi quay lưng bỏ đi ngay.

Nụ cười quỷ dị vẫn nở trên khóe môi bà ta!

Sau khi im lặng trong giây lát, rốt cuộc Mộc Long cũng bước sang cầm lên xem, chỉ nhìn thoáng qua thôi, ông ta đã cảm thấy hết sức mừng rỡ, bèn vội vàng đuổi theo bóng ngừoi đã mất dạng kia, cuối cùng chỉ đành quay về nhà.

“Yên Nhiên được cứu rồi, Yên Nhiên được cứu rồi!” Mộc Long giơ tờ giấy đã thấm ướt trong tay mình lên, lớn tiếng nói: “Các loại chỉ tiêu kiểm tra của đứa trẻ này đều giống với Yên Nhiên, nó có thể cho Yên Nhiên trái tim của mình!”

Một câu nói của ông ta đã khơi lên những ngọn sóng lớn trong nhà, ông cụ Mộc mừng rỡ cướp lấy tờ giấy: “Tốt quá! Tốt quá! Ông trời phù hộ cho nhà họ Mộc chúng ta! Tổ tiên phù hộ! Yên Nhiên được cứu rồi, được cứu rồi.”

Bà cụ Mộc và Tử Dương đều vui mừng đến bật khóc, vội vàng hỏi: “Đứa trẻ này là con cái nhà ai? Chết khi nào thế?”

Vô cùng lạnh lùng, hết sức vô tình!

Mộc Long thoáng do dự, nhẹ nhàng nói: “Đứa trẻ ấy là con của Tô Nương, nhìn nó rất khỏe!”

Câu nói của ông ta lại khiến cho nhà bọn họ rối loạn lần nữa.

Buồn cười!

Đường đường là cô cả nhà họ Mộc lại đi lấy trái tim của đứa con bọn ăn mày, không phải hạ nhục bọn họ à?

Nhất thời, cả nhà họ Mộc đều trầm ngâm.