Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Thiên Địa Sát Thần)

Chương 393: Tiến Vào Ma Vực



Dần dần Hồ Tộc cũng đã lấy được phong độ, bằng một quả bật cao đánh đầu, tiền đạo Hồ Tộc đã đánh đầu tung lưới Xà Tộc.

“ Vào....tỉ số là một đều.”

“ Hồ Tộc vô địch.”

Không ít các Hồ Tộc hò hét điên cuồng, trận đấu gay cấn mở màn sau đó tiếp tục diễn ra, Hồ Tộc tốc độ nhanh nhẹn hơn đã chiếm ưu thế và dành chiến thẳng với tỉ số 3-1, Xà Tộc rời sân với trạng thái ảm đạm, còn Hồ Tộc mười một cầu thủ nhận lấy hào quang của kẻ chiến thắng.

“ Trận đấu thứ hai giữa Hầu Tộc và Ngạc Ngư Tộc bắt đầu.”

Mười một con khỉ ra sân, đội hình cùng một màu lông vàng rất nổi bật, còn đội hình của Ngạc Ngư tộc cũng không yếu thế, mười một con cá sấu màu xanh xám ra sân, con nào con nấy to gấp đôi Hầu tộc bên kia.

“ Toét.”

Tiếng còi trận đấu vang lên, Hầu tộc dẫn bóng, Trần Quốc Hưng ngồi trên đài cao phải gật gù, Hầu tộc này tương tự với nhân hình của nhân loại, khả năng kiểm soát bóng cùng các kĩ thuật chuyền đỡ rất bài bản và quy tắc, qua háng liên tục Ngạc tộc tiền đạo Hầu tộc đối mặt mới thủ môn Ngạc tộc rồi tung chân sút mạnh, quả bóng hóa thành một đạo quang mang bắn thẳng tới khung thành Ngạc tộc.

Thủ môn bên phía Ngạc tộc thân thể to lớn chắn một nửa cái khung thành dơ hai chân trước lên vồ lấy quả bóng, cả thân thê to lớn lùi về phía sau.

“ Không vàoooooo.”

Quả bóng đã bị thủ môn Ngạc tộc bắt lấy, sau đó thủ môn Ngạc tộc phát bóng lên.

“ Vèoooo.”

Quả bóng như được gắn tên lửa phía sau bay thẳng tới khung thành của Hầu tộc, thủ môn Hầu tộc lớ ngớ vồ hụt vậy là tỉ số nghiêng về đội Ngạc tộc...qua những vòng loại tứ kết, có hai đội lọt vào trận trung kết, một là Giao tộc một là Hô tộc.

Trần Quốc Hưng ở trên đài cao đứng dậy vỗ tay nói.

“ Hai đội xuất sắc nhất tiến vào vòng chung kết giải siêu cầu Yêu Tộc, xin mới hai đội ra sân.”

“ Giao tộc vô địch...”

“ Hổ tộc vô địch...”

Những tiếng cổ vũ bên ngoài càng kịch liệt, đã có những cổ động viên quá khích trợn mắt nhìn nhau, so kè to tiếng, nhưng cũng chẳng có yêu thú nào cả gan làm loạn. Mười một cầu thủ của Giao tộc ra sân trong tiếng gieo hò nồng nhiệt, ở trên đài cao hai cường giả Giao tộc cùng Hổ tộc nhìn nhau bằng ánh mắt hầm hừ, cả hai tộc bên trong Yêu Tộc cũng là nhóm Yêu Tộc đứng đầu, tộc yêu của hai bên cũng va chạm không ít lần, lần này lại có cơ hội so kè với nhau, tộc nào chiến thắng nhất định sẽ ngẩng mặt hơn tộc còn lại, cộng thêm đạt được phần thưởng lớn từ Trần Chân Nhân thần bí, cả hai tộc đều thèm dỏ dãi.

“ Giao tộc đá hết mình cho ta.”

“ Hổ tộc nhất định phải thắng.”

Trần Quốc Hưng cười cười hứng thú, cái này đúng điệu được gọi là long tranh hổ đấu, trận đấu này xứng đáng được coi là một trận đấu siêu kinh điển, qua những vòng trước cả hai đội đã tích lũy được kinh nghiệm, cũng như chiến thuật riêng cho đội mình, chứ không phải cứ lao lên mà đá bừa như trước, Hổ tộc đá tấn công dồn dập, còn Giao tộc đá lối phòng ngự phản công, cả hai dây dưa với nhau trên sân, cuối cùng cơ hội đã tới với Hổ tộc, hậu vệ Giao tộc đột nhiên bị chuột rút nên chạy cản bước bị chậm, tiền đạo Hổ tộc nắm cơ hội bứt qua hàng hậu vệ, đối diện với thủ môn Giao tộc, hất bóng lên cao tiền vệ Hổ tộc lộn người tung một cú vô lê đẹp mắt bóng xé rách không thành Giao tộc trước ánh mắt bất lực của thủ môn Giao tộc.

“ Vàooooooo.”

“ Hổ tộc vô địch.”

Những tiếng gào kinh động, Hổ tộc ăn mừng như điên, trên đài cao Hổ Yêu vẻ mặt đắc ý nhìn vẻ mặt Giao Yêu đã đen hơn đít nồi, hờ hứng nói.

“ Giao tộc không có tuổi.”

Trận chiến tiếp tục, Hổ tộc có một bàn thắng liền chuyển từ thế tấn công sang phòng ngự, Giao tộc bị thua một bàn liền chuyển thành thế tấn công ồ ạt, cũng chẳng bao lâu Hổ tộc hậu vệ phạm lỗi với tiền đạo Giao tộc trong vòng cấm địa, Giao tộc được hưởng một quả phạt mười một mét, một hậu vệ Giao tộc được giao trọng trách đã phạt, đứng trước quả bóng Giao tộc hít một hơi sâu rồi vung đuôi thật mạnh, Hổ tộc thủ môn nhào người qua một bên nhưng lại không phải hướng quả bóng bay tới mà là hướng ngược lại.

“ Vàoooooo...tỉ số là một đều.”

“ Giao tộc...giao tộc....”

Trên đài Giao Yêu mặt cười không ngoác được mồn nhìn Hổ Yêu.

“ Cũng không có gì.”

Trận đấu căng thẳng diễn ra, sau đó cũng không có bên nào ghi bàn thêm, cả hai đội tiến hành đá phạt luân lưu.

“ Sút...vào...”

“Hổ tộc.”

“ Giao tộc.”

Năm quả sút của Hổ tộc đều thành công, đến lượt sút cuối cùng của Giao tộc, thủ môn Hổ tộc phát uy đẩy được quả bóng bay ra ngoài.

“ Hổ Tộc Vô Địch.”

Những tiếng kêu sung sướng vang lên, Hổ tộc mưòi một cầu thủ nhảy lên trong sung sướng, còn Giao tộc mặt đầu nước mắt, chỉ thiếu chút nữa Giao tộc đã chạm tới vinh quang...

Trần Quốc Hưng khẽ thở nhẹ hài lòng gật đầu, cũng là sự cố gắng nhưng đôi khi vận may lại là thứ quyết định sự thành công. Trần Quốc Hưng trao giải cho các đội, mấy thứ này đều là bảo vật hắn lấy được ở bên trong hai cái nhẫn trữ vật của Trường Giả Tiên Tôn, cũng chỉ có một sự vụn vặt tồn tại, còn bảo vật chắc đã bị Trường Giả Tiên Tôn nướng hết rồi, nhưng đồ vật của Tiên Giới cũng không phải thứ ở Hạ Giới có thể so sánh.

Sau đó các tộc cũng tiến vào Mộ Tiên Sơn thăm dò tìm bảo vật, Trần Quốc Hưng cũng tìm cho mình vài con yêu thú tiến vào Mộ Tiên Sơn, cũng chẳng ai dám có ý kiến, ai bảo nắm đấm của hắn ở đây là lớn nhất cơ chứ.

Một tháng sau Mộ Tiên Sơn đóng lại, Trần Quốc Hưng cũng lấy được một ít đồ tốt rồi cũng rời đi, lần này Trần Quốc Hưng hướng tới Ma Vực nhìn một chút, hắn cũng muốn xem xong Ma Vực rồi hướng tới Đông Hải, hắn không tin ở bên ngoài biển lớn kia không có những đại lục khác, chắc chắn Nam Châu cũng chỉ là một đại lục mà thôi, còn chuyện phi thăng hiện tại còn chưa thể.

Nhìn một mảnh sơn phong xám xịt cũng những trận gió xoáy cuốn đầy tro bụi đằng trước, Trần Quốc Hưng hơi nhăn mặt, nơi này giống như cảnh tượng tiêu điều hoang vắng của một khu vực bị thứ gì đó ăn mòn vậy, không hề có một sự sống nào phía trước, Trần Quốc Hưng nghi ngờ Ma Vực này có thứ bảo vật nào đó ở dưới đất cũng nên, vì cái gì lại nhiều Ma Khí như vậy, khí tức cuồng bạo, huyết tinh, tức giận...đủ loại tồn tại ở trong này, nếu người bình thường hít phải dù chỉ là một ít không khí ở nơi này đều sẽ điên điên chập chập, ảnh hưởng tới thần trí, Trần Quốc Hưng tuy không sợ nhưng cũng phong bế lại bản thân, hít khí độc nhiều ngáo ra đấy thì khổ.

Rồi Trần Quốc Hưng tế ra một chiếc phi thuyền trở theo đám Cơ Như Uyên bay thẳng vào trong Ma Vực, hai ngày trôi qua dốt cuộc Trần Quốc Hưng cũng gặp hai con yêu hầu đang đánh nhau, kì quái Trần Quốc Hưng lại không cảm nhận được sinh mệnh của cả hai con yêu thú, hai con yêu hầu mắt đỏ cả người tỏa ra khí đen, cứ như dã thú lao vào nhau cắn xé, rồi một con chết dưới tay con còn lại, con còn sống xé thịt con đã chết ăn một cách điên cuồng, rồi con yêu hầu ngẩng phắt dậy dùng đôi mắt đỏ như máu nhìn tới đám Trần Quốc Hưng rồi há miệng gào lên rồi bật thẳng tới.

Trần Quốc Hưng lạnh nhạt dơ một tay chỉ về phía yêu hầu.

“ Chiu.”

Một tia lôi điện bắn ra xuyên thủng đầu yêu hầu, khói đen từ từ tiêu tán để lộ ra thân thể một con yêu hầu khô đét đã không biết chết được bao lâu, Trần Quốc Hưng hơi cau mày, cái Ma Vực này quỷ dị hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.

"Bạn thích thể loại lĩnh chủ. Nhưng chán ngán với main hồ biến ra bá đạo binh chủng, chỉ tay cái là thần cấp kiến trúc....

Hãy đến với Hy Tuyệt Truyện 8: Thần Chiến

Nơi đây chỉ có làm mới có ăn. Cũng là một quyển chiến tranh nhiệt huyết nơi vạn tộc san sát. Văn minh như sao cùng nhau va chạm cùng nhau tỏa sáng.

Ngoài ra còn sẽ có chút ít sinh tồn, hài nước cùng chút xíu cơm tró. "