Kế Hoạch Tự Cứu

Chương 1



1

Năm em trai em gái chào đời, tôi bảy tuổi.

Trong căn phòng không lớn đầy kín người, bọn họ đều khen bố mẹ tôi tốt số, sinh được một đôi long phượng, trai gái song toàn.

Tôi chờ ngoài cửa, ngón tay túm chặt vạt áo, nhút nhát nhìn vào bên trong.

Cho đến khi bên trong truyền đến tiếng khóc, còn có tiếng gào thét có phần bực bội của mẹ tôi vang lên: “Trương Vân, mau vào đây bế em mày đi thay bỉm, tiện thể cầm chổi đến quét rác dưới đất đi.”

Tôi cầm chổi, cúi đầu đi vào trong phòng quét rác đi, sau đó bế em gái đang quấy khóc ra ngoài.

Tôi nghe những người kia ở trong phòng nói: “Ôi trời, Vân Vân nhà hai người đúng là ngoan ngoãn quá, tuổi còn nhỏ đã biết quét nhà, chăm sóc em trai em gái rồi.”

“Đúng thế, nhỏ tuổi như vậy đã ngoan ngoãn như thế, cũng không biết sau này là thằng nhóc nhà nào cưới được cô bé ngoan ngoãn như thế này đây.”

Có lẽ là mẹ tôi cảm thấy rạng rỡ mặt mũi, cười thành tiếng: “Đúng đó, Tiểu Vân nhà bọn tôi ngoan ngoãn hơn bọn nhỏ thông thường nhiều lắm ấy, việc nhà gì cũng đều biết làm…”

Tôi im lặng bế em gái ra khỏi phòng.

Đương nhiên là tôi ngoan ngoãn rồi, bởi vì từ khi bắt đầu biết chuyện, lời mà bố mẹ nói với tôi nhiều nhất chính là: “Con phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu như con không ngoan ngoãn thì sẽ không có ai thích con.”

2

Tôi là đứa con đầu tiên của bố mẹ, ngay từ lúc bắt đầu sinh ra tôi đã được định sẵn phải làm chị gái.

Bắt đầu từ khi biết chuyện, tôi đã có thể làm phần lớn việc nhà rồi, quét nhà, rửa bát, giặt quần áo, đây đều là những việc tôi phải làm mỗi ngày.

Mỗi ngày sau khi tan học về nhà, việc đầu tiên phải làm chính là quét nhà, rửa bát, sau khi làm xong mới có thể bắt đầu làm bài tập.

Mẹ thường xuyên nói với tôi: “Con gái thì phải biết làm việc nhà, sau này đàn ông theo đuổi con mới nhiều, tiền sính lễ mới nhiều, sau này con sẽ hiểu thôi, bố mẹ cho con làm nhiều như vậy đều là vì tốt cho con.”

Tôi nghe không hiểu những lời này là có ý gì, tôi chỉ biết, nếu như tôi không làm việc nhà thì bố mẹ tôi sẽ mắng tôi, còn không cho tôi ăn cơm.

Sau khi mẹ mang thai, bố và bà nội liền bắt đầu dạy tôi nên chăm em bé như thế nào.

Bọn họ nói với tôi nên ôm em bé như thế nào em bé mới thoải mái, nên thay bỉm cho bọn nó như thế nào, ru bọn nó ngủ ra sao.

Mỗi lần tôi xảy ra một chút sai sót nhỏ, bố tôi sẽ mắng tôi tại sao lại ngu như vậy.

Bà nội sẽ không mắng tôi, bà sẽ chỉ nhéo cánh tay tôi, nói là để tôi ghi nhớ, sẽ không phạm sai sót tương tự nữa.

Thế nên, trên cánh tay của tôi có rất nhiều vết xanh tím.

Khi em trai và em gái ra đời, đúng lúc tôi được nghỉ hè, thế nên ngoại trừ thời gian mẹ cho bú, em gái đều là do tôi trông.

Còn mẹ và bà nội thì một lòng hướng về em trai.

Tôi sức yếu, không thể bế mãi em gái như bà nội và mẹ, thế lên phần lớn thời gian em gái đều được để trong nôi.

Em gái vừa khóc, tôi sẽ bế em gái lên dỗ một lúc, sau đó lại đặt vào trong nôi.

Mỗi lần như vậy, bà nội sẽ thường ghét bỏ mà nhìn tôi, nâng giọng nói: “Cũng không biết làm cái gì ăn, mỗi ngày ăn nhiều như vậy, đến một đứa nhỏ vừa mới sinh cũng không bế được, đúng là vô dụng.”

Tôi thường xuyên bị đói bởi vì làm việc nhà không tốt, thế nên trông tôi còn gầy gò hơn người cùng tuổi.

Nhưng tôi không dám cãi lại, bởi vì bà nội nhéo thực sự rất đau.

3

Năm tôi mười tuổi, em trai em gái ba tuổi.

Em trai rất nghịch ngợm, luôn thích tay đấm chân đá với tôi, dùng lời của bà nội để nói là em trai hoạt bát hiếu động, đây là chuyện tốt.

Em gái rất yên tĩnh, nhưng nó sẽ lén lút bôi bẩn quyển sổ của tôi, sẽ xé rách vở bài tập của tôi, còn sẽ ném hỏng bút của tôi.

Điều này còn khiến tôi khó chịu hơn là đánh tôi, mấy lần tôi suýt tức đến phát khóc, tôi muốn dạy bảo em gái, nhưng mẹ lại chắn trước mặt tôi.

Bà ấy nói: “Em gái mày có phải là cố ý đâu, nó còn nhỏ, nó có thể biết cái gì? Chỉ có thể trách bản thân mày không cất mấy thứ kia đi.”

Sau đó tất cả đồ đạc của tôi đều sẽ được thu gọn để vào chỗ cao hơn, nhưng em gái lại biết đứng lên ghế để lấy xuống.

Có một lần nó đứng không vững, ngã từ trên ghế xuống, nó khóc rất to.

Sau khi mẹ đi vào cửa, nhìn thấy em gái ngã trên mặt đất và văn phòng phẩm tán loạn trên đất, cái gì bà ấy cũng không hỏi liền cho tôi một cái tát.

Bà ấy chất vấn tôi: “Mày cất đồ lên cao như vậy làm cái gì? Rõ ràng mày biết em gái mày thích chơi mấy thứ đó của mày, mày còn để lên cao như vậy, là cố ý muốn để em gái mày ngã chết sao?”

Cái tát đó rất đau, nước mắt của tôi lập tức tuôn ra ngoài.

Nghe thấy lời nói của mẹ, trong lòng tôi không kìm được mà tủi thân: “Rõ ràng là mẹ nói bảo con cất gọn đồ đạc của bản thân…”

Bà nội dẫn em gái vẫn đang gào khóc ra bên ngoài, mẹ chỉ tay mắng tôi: “Mày còn dám cãi lời tao chứ gì? Tao chỉ bảo mày cất gọn đồ đạc, không bảo mày để ở chỗ cao như vậy, hôm nay không cho mày ăn cơm, ở trong phòng kiểm điểm bản thân thật kỹ cho tao!”

Bịch một tiếng cánh cửa đóng lại, cơ thể tôi không chịu được mà run lên một cái, nhìn về phía cửa mà thở hổn hển, tủi thân bị tức giận thay thế, có một giây phút như vậy, tôi thật sự rất muốn chết, cũng rất muốn khiến bọn họ đi chết.

Nhưng vừa nghĩ đến bạn học nói với tôi thế giới ngoài kia đẹp đến nhường nào, tôi liền tạm thời đè suy nghĩ này xuống.

Tôi phải dựa vào sự cố gắng của bản thân, từng bước từng bước ra khỏi nơi này, thoát khỏi gia đình này, sau đó rời xa bọn họ.

4

Suy nghĩ này vẫn luôn ở trong đầu tôi đến năm mười ba tuổi, bởi vì một giấc mơ mà vỡ nát.

Tối hôm đó, tôi mơ thấy tương lai của bản thân.

Tôi mơ thấy tôi thi đỗ trường cấp ba trong thành phố, nhưng bố mẹ lại muốn để tôi thôi học, đi làm nuôi em trai em gái.

Nhưng vướng thái độ cứng rắn của tôi và lời ong tiếng ve của người trong thôn, bố mẹ đồng ý để tôi đi học cấp ba rồi, nhưng mà bảo tôi viết giấy nợ, giới hạn trong vòng hai năm sau khi tôi đi làm nhất định phải trả hết tiền tôi đi học cấp ba.

Tôi đồng ý rồi, thuận lợi lên cấp ba, cuối cùng cũng như ý nguyện thi vào một trường đại học không tệ, đi đến thế giới bên ngoài.

Chắc chắn gia đình tôi sẽ không chịu bỏ tiền học phí cho tôi, thế nên tôi xin vay khoản vay cho học sinh, phí sinh hoạt thì dựa vào tiền làm thêm và học bổng.

Ở đại học, tôi nhận biết được một mặt khác của thế giới, kết bạn với nhiều người, học được rất nhiều thứ, nhưng tôi lại không thoát được em trai và em gái.

Bọn nó nghe lời của mẹ và bà nội, đến đòi phí sinh hoạt từ chỗ tôi, bảo tôi mua quần áo, mua điện thoại cho bọn nó, hỏi tôi cho tiền tiêu vặt.

Tôi từng từ chối, nhưng thứ đổi lấy lại là một cái tát của mẹ tôi.

Bà ấy nói: “Mày là chị, mày nên hiểu chuyện một chút, chăm sóc cho em trai em gái, với lại, bọn tao nuôi mày nhiều năm như vậy, bảo mày tiêu chút tiền cho em trai em gái thì làm sao? Đúng là thứ vắt cổ chày ra nước không bỏ ra một đồng.”

Tôi thỏa hiệp rồi, bởi vì tôi còn nợ bọn họ ơn sinh và ơn dưỡng.

Sau đó tôi tốt nghiệp đại học, bản thân làm ăn kiếm được chút tiền nhỏ, tôi trả nợ khoản vay học sinh và trả hết cho bọn họ cả gốc lẫn lãi tiền bố mẹ cho tôi vay, còn gửi nhiều thêm một chút tiền, coi như mua đứt ơn dưỡng dục mười mấy năm đó.

Trong mấy năm sau đó, tôi hoàn toàn cắt đứt liên lạc với bọn họ.

Cho đến năm tôi hai mươi chín tuổi, mẹ tôi đột nhiên tìm đến tôi, hỏi tôi có kết hôn hay chưa, có bạn trai hay chưa.

Tôi đó tôi bận rộn công việc, hoàn toàn không có thời gian yêu đương, thế nên tùy tiện trả lời mẹ tôi, sau đó đuổi bà ấy đi.

Nhưng mẹ tôi lại dây dưa không dứt, lại có thể bảo tôi bỏ tiền mua nhà kết hôn cho em trai, mua xe cho em gái.

Tôi không đồng ý, bởi vì khi gửi tiền cho bọn họ tôi đã từng nói, sau này không còn liên lạc nữa rồi.

Nhưng bà ấy lại lấy lí do bà nội sắp gần đất xa trời để lừa tôi về nhà, cùng với em trai và em gái đẩy tôi từ trên tầng cao nhất xuống.

5

Giật mình từ cơn ác mộng, tôi đột ngột ngồi dậy từ trên giường, tứ chi lẫn lục phủ ngũ tạng đều truyền đến cơn đau kịch liệt, trên trán tôi toàn là mồ hôi lạnh.

Tất cả mọi thứ chân thực như vậy, giống như tôi tự mình trải qua vậy.

Tôi ôm ngực, đáy mắt trong bóng tối lóe lên ánh sáng tối tăm, tràn đầy ác ý.

Tôi không muốn trải qua chuyện trong giấc mơ, vào giây phút đó tôi quyết định, thay vì chạy trốn, không bằng tôi hủy hoại bọn nó trước, cắt đứt tai họa về sau.

Nhưng mà trước đó, tôi phải kiểm chứng phải chăng tôi đã từng trải qua mọi việc như vậy hay không trước đã.

Ngày mai, là ngày sinh nhật sáu mươi tuổi của bà nội, ngày hôm đó xảy ra một chuyện khiến tôi ấn tượng rất sâu sắc.