Kế Hoạch Chạy Trốn Cùng Bạn Thân

Chương 4



“Người khác thì không được nhưng Gia phu nhân của ngươi và lương phi của bản vương thì không phải là người thường.” Phó Ngôn An quay đầu nhìn hắn: “Điểm này ngươi rất rõ ràng không phải sao?”

Phó Hàm Thâm đương nhiên rõ ràng.

Hắn đã sớm phát hiện ra Gia phu nhân của mình không phải là người bình thường.

Suy nghĩ của cô ấy thiên mã hành không, không phù hợp với thế giới này.

Hơn nữa, cô ấy và người tỷ muội tốt Lương Hỉ của cô ấy luôn thích đến Trích Tinh Lâu uống trà trò chuyện.

Nhưng họ không biết, Trích Tinh Lâu là của hắn.

Mỗi câu họ nói đều có người ghi chép lại rồi đưa cho hắn xem.

Dù sao thì, hai người nữ nhân này xuất hiện quá khéo.

Thân phận của bọn hắn lại cực kỳ nhạy cảm, từ nhỏ được dạy bảo nên bọn hắn sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác.

Vì vậy, lúc đầu, Phó Hàm Thâm và Phó Ngôn An đã nghi ngờ ý đồ của các cô.

Nhưng sau khi quan sát hai người họ một thời gian.

Phó Hàm Thâm phát hiện ra rằng, hai người này có phần vượt quá nhận thức của hắn.

Một người, làm sao có thể trước mặt và sau lưng lại là hai bộ mặt?

Hơn nữa, cái gọi là công lược, hệ thống mà họ thường xuyên nhắc đến là gì?

Phó Hàm Thâm bắt đầu cảm thấy mơ hồ.

Bắt đầu cảm thấy kiến thức mà mình tiếp xúc được vẫn còn quá ít.

Phó Ngôn An cũng vậy.

Càng tò mò, càng muốn tìm hiểu cho ra nhẽ.

Vì vậy, cuộc quan sát này dần dần kéo dài đến năm năm.

Trong năm năm này, đã xảy ra rất nhiều biến cố.

Lớn nhất chính là, họ đã yêu hai người nữ nhân kỳ lạ này.

Phó Hàm Thâm cũng từng suy đoán về tiến độ công lược mà họ nói.

Sau khi phát hiện ra họ đặc biệt coi trọng cái gọi là “Giá trị tình yêu.” đó, lần đầu tiên hai người nếm trải được mùi vị đau lòng.

Bởi vì bọn hắn nhận ra rằng, Lương Hỉ và Từ Gia nguyện ý ở lại bên họ, chỉ vì tình yêu của họ.

Một khi họ đạt được mục đích, họ sẽ không ngần ngại rời xa họ.

Nhưng dù đau lòng chua xót đến mấy, cũng chỉ có thể kìm nén trong lòng.

Thậm chí, để ích kỷ giữ Từ Gia lại, Phó Hàm Thâm thậm chí còn cố tình đi tìm bí dược, chỉ để kiểm soát tình yêu của mình dành cho cô ấy.

Nói ra thì thật buồn cười.

Phó Hàm Thâm dần dần lấy lại tinh thần, hắn nhìn gò đất nhỏ trước mặt, tự giễu cười.

Sau đó ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, bắt đầu đào mộ.

Hắn hy vọng đây là trò đùa của Từ Gia, hắn chưa bao giờ mong đợi một người có thể trêu chọc hắn như vậy.

Phó Ngôn An cũng không chịu thua kém, cũng ngồi xổm xuống đào.

Đào được một lúc, hắn thấy thứ che mắt mình vướng víu, liền giật xuống.

Lúc này tầm nhìn rõ ràng hơn nhiều.

Phó Hàm Thâm cười khẩy: “Hoàng thúc để giữ lại người nữ nhân giống hệt Lương Hỉ kia, mà giả vờ mù sao?”

“Vết thương của ngươi cũng đã lành từ lâu rồi đi?” Phó Ngôn An liếc hắn.

Hai người hì hục đào nửa đêm.

Khi trời vừa hửng sáng, hai người đã đào được hai chiếc quan tài rỗng.

Họ nhìn chiếc quan tài này mà bình tĩnh đến mức bất ngờ.

Lâu sau, Phó Hàm Thâm đột nhiên cười: “Quả nhiên là như vậy.”

10.

Tôi nghi ngờ Phó Hàm Thâm để mắt đến tôi.

Ôi không, hắn chính là để mắt đến tôi!

Rõ ràng trước đây đối với tôi không thèm để ý, kết quả mấy ngày nay ngày nào cũng bắt tôi đến chỗ hắn.

Cũng chẳng làm gì, chỉ bắt tôi lau bàn, quét nhà, rồi thì làm người mẫu vẽ tranh cho hắn.

Một hai giờ không cho nhúc nhích.

Mà tôi luôn cảm thấy ánh mắt Phó Hàm Thâm dán chặt vào người tôi, như hình với bóng.

Tôi hiện tại là em vợ hắn mà!

Hắn vậy mà muốn tán tỉnh tôi?

Tôi càng nghĩ càng tức.

Liên đới cũng quên mất thân phận của mình, không cho hắn sắc mặt tốt.

Phó Hàm Thâm đang vẽ tranh khựng tay lại, không ngẩng đầu lên nói: “Từ Trân, ngươi vừa mới lườm cô sao?”

“Làm sao có thể chứ điện hạ.” Tôi cười toe toét: “Ta không có trợn mắt, ta là đang cười.”

“Được rồi, đừng cười nữa.” Hắn buông bút: “Cười còn khó coi hơn khóc.”

Tôi: “…”

Hắn hứng thú thưởng thức tác phẩm mới của mình.

Tôi tìm cơ hội chuồn ra ngoài.

Tôi ở phủ thái tử đi tới đi lui, muốn tìm chút thú vui, tìm mãi cũng không thấy.

Trước đây đã nói rồi, đợi Phó Hàm Thâm và Phó Ngôn An khỏi hẳn thì tôi và Lương Hỉ sẽ lại lên đường đi phiêu bạt.

Dù sao thì nhiệm vụ công lược tôi và Lương Hỉ đã bỏ bê rồi, đoạn tiến độ công lược đột nhiên xuất hiện trước đó cũng không bù đắp được gì cho chúng tôi.

Nhưng không biết sao hai người họ, vết thương cứ tái đi tái lại, không khỏi được!

Tôi đang nghĩ lung tung, đột nhiên nghe thấy tiếng chim cu gáy từ ngoài tường vọng vào.

Đây là ám hiệu liên lạc mà tôi và Lương Hỉ đã hẹn!

Tôi vội chui ra khỏi cống.

Lương Hỉ thấy tôi, hùng hổ xông tới.

Cô ấy giơ tay lên, tôi vội ôm đầu: “Làm gì vậy, vừa gặp đã đánh tớ!”

“Ai đánh cậu?” Lương Hỉ túm lấy cổ tay tôi: “Cậu đi theo tớ, tớ có chuyện nói với cậu.”

Bên bờ sông vắng vẻ, tôi kinh ngạc thốt lên: “Cái gì? Cậu nói Phó Ngôn An giả mù?!”

“Đúng vậy.” Lương Hỉ rất chắc chắn: “Tớ thấy hắn nửa đêm ra ngoài luyện bắn tên, trăm phát trăm trúng, mắt còn tinh hơn cả mắt đại bàng.”

“Thì ra người mù từ đầu đến cuối là tớ!”

Tôi vỗ ngực cô ấy: “Đừng giận đừng giận, giận hỏng người thì chẳng ai thay đâu.”

Vỗ mãi vỗ mãi, tôi đột nhiên khựng lại: “Hắn giả mù làm gì? Để giữ cậu lại? Hắn biết cậu là ai rồi sao?!”

Lương Hỉ lặng lẽ nhìn tôi: “Cậu đừng quan tâm tớ nữa, cậu lo cho bản thân mình đi.”

“Hả?”

“Cậu đoán xem, vết thương của Phó Hàm Thâm có phải cũng là giả không?”

11.

Đối với nghi vấn mà Lương Hỉ đưa ra, tôi quyết định tự mình kiểm chứng.

Kể từ khi thân phận phu nhân của tôi được xác thực, những cái gọi là “Thế thân.” trước đây được nuôi trong phủ thái tử đều bị đuổi đi hết.

Điều này có nghĩa là, mọi việc đều do một mình tôi làm!

Sáng sớm hôm đó, Phó Hàm Thâm lại gọi tôi đến làm người mẫu.

Tôi quan sát sắc mặt hắn.

Vẫn là bộ dạng nửa sống nửa chết.

Tôi chớp chớp mắt, lúc bưng nghiên mực đến trước án thư, tôi cố tình ngã mạnh về phía trước.

“A nha!”

Phó Hàm Thâm ra tay cực nhanh, trong nháy mắt đã di chuyển đến trước mặt tôi.

Hắn đưa tay ôm lấy eo tôi, kéo tôi về một cách vững vàng, tôi thuận thế ngã vào lòng hắn.

Sau đó… nhanh tay lẹ mắt kéo tung cổ áo hắn.

Ngực Phó Hàm Thâm đúng là có vết sẹo, nhưng đều đã lành gần hết rồi!

Hơn nữa cánh tay ôm tôi của hắn rất có lực, không hề yếu ớt.

Phó Hàm Thâm lập tức muốn lùi ra, nhưng tôi lại nắm chặt cổ áo hắn không buông.

Một tay khác đưa lên mặt hắn, dùng ngón tay cái mạnh mẽ lau môi hắn.

Tôi kinh hoàng nhìn lớp phấn trắng trên ngón tay cái.

Lại nhìn đôi môi vốn hồng hào của hắn.

“Phó Hàm Thâm, ngươi giả bệnh?!”

Trong lúc kinh ngạc, tôi thậm chí còn không để ý đến cách xưng hô.

“Điện hạ…” Quản gia lúc này đi vào từ bên ngoài, thấy tình hình trong phòng, mặt ông đỏ bừng, vội vàng quay lại: “Lão nô không có việc gì.”

Ông còn chu đáo đóng cửa lại cho chúng tôi.

Lúc này trong phòng yên tĩnh đến lạ thường.

Yên tĩnh đến mức tôi có thể nghe thấy tiếng thở của mình và Phó Hàm Thâm.

Bầu không khí cũng dần trở nên không ổn.

Tôi vội vàng lùi khỏi người hắn.

Nhưng Phó Hàm Thâm vẫn ôm chặt eo tôi, không buông ra, ngược lại còn dùng sức kéo tôi về.

“Vừa rồi ngươi mới gọi cô là gì?”

Hắn hỏi tôi.

Tôi có chút chột dạ: “Thái tử điện hạ.”

Phó Hàm Thâm nhìn tôi, đột nhiên cười: “Ngươi coi cô là kẻ ngốc sao?”

Tôi không nói gì nhưng Phó Hàm Thâm dường như không có ý định buông tha tôi.

Hắn cúi xuống, bá đạo hôn lên, mang theo chút ý tứ trả thù.

Giọng hắn khàn khàn.

“Cô đúng là giả bệnh lừa nàng, nhưng Từ Gia, chẳng phải nàng cũng lừa cô rất thảm sao?”

Khi hắn gọi tôi như vậy, tôi biết chuyện không ổn rồi.

Chắc chắn như vậy, tôi là Từ Gia, chẳng lẽ…

Tôi cẩn thận ngẩng đầu khỏi vòng tay hắn.

“Ngươi đi đào mộ rồi?”

“Nàng đoán xem.”

“Sao ngươi lại vô liêm sỉ như vậy?”

Phó Hàm Thâm: “… Nàng không có gì muốn nói sao? Từ Gia.”

Hắn nghiến răng nghiến lợi gọi tên tôi.

Có thể thấy, hắn thật sự tức giận rồi.

Cũng phải thôi, giả chết, quả thật là chuyện tôi làm không được tử tế.

Tôi mím môi, quyết định thành thật xin lỗi: “Thật xin lỗi.”

Phó Hàm Thâm sắp bị tôi chọc cười rồi.

Hắn từng bước ép tôi vào góc tường, cuối cùng giam cầm tôi vào một góc, dường như lúc này mới hài lòng.

“Nàng biết không? Sau khi phát hiện nàng lừa ta, ta thực sự rất muốn trừng phạt nàng.”

“Ta biết vô số cách tra tấn người, nhưng ta không nỡ dùng với nàng.”

“Vì vậy ta chỉ có thể bắt nàng quét dọn lau bàn mỗi ngày, hoặc đứng phạt trước mặt ta, để nàng nhìn ta vẽ tranh.”

“Nhưng nhìn nàng đứng lâu đến đau lưng mỏi gối, ta lại thấy đau lòng.”

“Từ Gia, rốt cuộc nàng là yêu nữ từ đâu tới, mê hoặc ta thành ra thế này?”

Phó Hàm Thâm chất vấn tôi, đáy mắt còn hơi đỏ.

Tôi há to miệng định biện giải điều gì đó, nhưng lời đến bên miệng lại thấy nói gì cũng vô nghĩa.

Cuối cùng chỉ đành nhỏ giọng nói một câu: “Thật xin lỗi.”

Phó Hàm Thâm không nói gì, hắn đứng trước mặt tôi, nhíu mày.

Không biết hắn đang nghĩ gì.

Cuối cùng tôi nghe thấy hắn thở dài như đã cam chịu.

“Cô cũng thật tiện, nàng chỉ nhẹ nhàng xin lỗi hai câu, cô vậy mà liền muốn tha thứ cho nàng.”

Lòng tôi khẽ động, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì nghe hắn lại hỏi một câu:

“Cho nên, bây giờ nàng có thể thành thật với ta không, cái gì hệ thống, cái gì công lược, rốt cuộc là chuyện gì?”

12.

Tôi muốn thành thật, nhưng hệ thống không cho phép!

Tôi vừa động một chút ý niệm, trong cơ thể như có dòng điện chạy qua, đau nhói không chịu nổi, hai chân mềm nhũn suýt nữa quỳ xuống đất.

Phó Hàm Thâm đỡ lấy tôi, gần như lập tức nghĩ đến điều gì đó: “Không thể nói?”

Tôi nhịn đau gật đầu.

Phó Hàm Thâm: “Vậy thì không nói.

“Nàng nghe ta nói là được.”

Nửa canh giờ tiếp theo, tôi ngồi trên ghế, nghe Phó Hàm Thâm ở đối diện kể về quá trình chuyển biến trong lòng hắn.

Thật sự là chín quẹo mười tám rẽ, nghe đến mức tôi ngây ngẩn cả người.

Đặc biệt là khi nghe hắn nói Trích Tinh Lâu là của hắn, mà nhất cử nhất động của tôi và Lương Hỉ đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn, lòng tôi “Lộp bộp.” một cái.

Hóa ra, thân phận của tôi và Lương Hỉ đã bị lột trần từ lâu!

Hóa ra hai tôi vẫn luôn khỏa thân chạy lung tung!

Tôi còn tưởng rằng hai tôi đang đùa giỡn Phó Hàm Thâm và Phó Ngôn An trong lòng bàn tay…

Hóa ra, những kẻ hề lại chính là chúng tôi sao?!

Tôi mặt mày tái mét nhìn Phó Hàm Thâm thao thao bất tuyệt.

Khi hắn nói đến việc dùng bí dược để ngăn chúng tôi rời đi, tôi đưa tay Nhĩ Khang ngăn hắn nói tiếp.

Bởi vì tôi cần một lời giải thích chi tiết.

“Bí dược, bí dược gì, đáng sợ đến vậy?”

Mà lại có thể khống chế được hệ thống?!

Phó Hàm Thâm dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng tôi.

Hắn giải thích: “Không khống chế được cái hệ thống gì đó, chúng ta chỉ có thể khống chế chính mình.”

Vì vậy hắn đã tốn rất nhiều công sức để lấy được bí dược có tên là Vong Tình Thủy từ tay người Miêu.

Mỗi khi động tình, hắn sẽ vội vàng uống hai giọt.

Còn không thể uống nhiều, nếu không dễ quên cả những thứ không nên quên.

Dưới sự kiểm soát chặt chẽ liều lượng như vậy, hắn và Phó Ngôn An thực sự đã kiềm chế được tình yêu trong lòng.

Sau này khi tôi và Lương Hỉ giả chết, vì quá nhớ nhung, tình yêu trong lòng dâng trào, lúc đó bọn họ cũng quên uống bí dược nên mới khiến tiến độ công lược của chúng tôi thay đổi.

“Đùa à?” Tôi không nhịn được mà than thở: “Có qua loa quá không?”

Vậy thì mấy năm qua chúng tôi tận tâm tận lực công lược tính cái gì?