Hướng Dương Hoa Khai Noãn

Chương 25: Phụ nhân mang đứa nhỏ



Muốn bán mình chôn người thân là một phụ nhân còn trẻ tuổi, một thân đồ tang, sắc mặt nhợt nhạt, hai mắt sưng đỏ, trong lòng còn ôm một đứa bé nhỏ. Nàng quỳ trên mặt đất, phía trước đặt một tờ giấy trắng, là nhờ người khác viết hộ nguyên do bán mình, trên đó còn có mấy đồng tiền, chắc là mấy người hảo tâm cho. 


Triển Chiêu và Đinh Nguyệt Hoa đứng xen lẫn trong đám người nhìn một lát, hóa ra người này là một quả phụ, trượng phu chẳng may qua đời, đầu tiên là bà bà không chịu nổi đả kích ốm chết, sau công công cũng đi theo, để lại một mình nàng và đứa con mới nửa tuổi. Ngày tháng khó sống nên mới tự bán mình làm nô tài. Đối với loại sự tình này, Triển Chiêu thấy nhiều rồi, hắn có thể giúp được đến đâu thì giúp. Hứa Hướng Dương cũng giống như thế, kết quả... Trong lòng hắn có khúc mắc, nhưng không bởi vậy sẽ đối với người khác khoanh tay đứng nhìn.


Đẩy đám người ra, ngồi xuống trước mặt phụ nhân, để lên trên tờ giấy trắng hai khối bạc vụn, ôn hòa hiền hậu nói:" Cầm tạm số bạc này để lo hậu sự đi." Thấy đứa nhỏ gầy yếu trong lòng nàng ăn mặc đơn bạc, lại nói:" Cho đứa nhỏ mặc vài bộ quần áo dày chút, cứ như vậy nó sẽ bị đông lạnh."


Phụ nhân ngẩng đầu, chưa kịp nói gì nước mắt đã rơi, nghẹn ngào:" Đa tạ, đa tạ! Ân công đại ân đại đức tiểu phụ nhân không biết lấy gì báo đáp, chỉ có thể nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp ngài. Ta, ta xin dập đầu lạy ngài." Triển Chiêu ngăn nàng lại:" Chỉ là nhấc tay chi lao (thuận tay giúp đỡ) mà thôi, trở về lo hậu sự rồi nuôi nấng đứa nhỏ. Sau này đừng bán mình làm nô tài nữa, phu quân ngươi nếu còn tại nhân thế sẽ không hi vọng nhìn thấy các ngươi như vậy. Trời bên ngoài giá rét, đứa nhỏ sẽ chịu không nổi, mau trở về đi." Dứt lời liền không nhìn nàng nữa, đứng dậy xuyên qua đám người rời đi.


Triển Chiêu trở về, sắc mặt vẫn bình thường, trong lòng Hứa Hướng Dương lại lo lắng. Chẳng trách Đinh Nguyệt Hoa nói ra lời kia, nếu đổi là ai lại phải chứng kiến tình này trong lòng chắc chắn không thoải mái, bản thân nàng cũng bị nhạc đệm này làm hỏng tâm tình. Hiện tại bọn họ cũng chẳng còn hứng thú đi dạo phố. Đi được không xa, Đinh Nguyệt Hoa nói với Triển Chiêu:" Triển đại ca, phụ nhân kia vẫn đi theo chúng ta."


Nghe vậy, Hứa Hướng Dương quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy phụ nhân mặc đồ tang đang ôm đứa nhỏ đứng ở xa xa. Nàng vội vàng xoay người không dám nhìn nhiều, sợ phụ nhân kia thấy nàng lộ ra thương hại sẽ không chịu rời đi. Tuy rằng Triển Chiêu đã cho mấy lượng bạc, nhưng một phụ nhân mang theo đứa nhỏ làm sao dễ dàng tự lập được, đôi khi bán mình làm nô tài nhà giàu lại tốt hơn.


Triệu Hổ cũng quay đầu nhìn, nhíu mày nói:" Sao vẫn còn đi theo?" Nếu là Khai Phong phủ bọn họ còn có khả năng giúp đỡ một chút, nhưng hiện nay đang ở bên ngoài, làm sao giúp nàng an bài được?


Triển Chiêu không đi đến:" Đi thôi, chúng ta chỉ có thể giúp đến như vậy."


Trở lại quán trọ, Công Tôn nhìn thấy trên tay Triển Chiêu mang không ít đồ, cười ha ha:" Hứa cô nương thu hoạch cũng kha khá a." Triển Chiêu ôm mấy tấm vải, mà Đinh cô nương sẽ không động đến những thứ đó cho nên dĩ nhiên là của Hứa cô nương. Trên mặt Hứa Hướng Dương ửng đỏ, người không muốn ra ngoài nhất là nàng, kết quả bản thân lại là người mua về bọc lớn bọc nhỏ. Mang theo vài phần xấu hổ nói:" Ta thấy số vải này đều tốt lại rẻ nên mua một ít." 


Đinh Nguyệt Hoa cũng nhìn lại, thấy gần nửa số vải có ố bẩn, không biết có thể tẩy sạch được hay không nói:" Bị bẩn một nửa rồi làm quần áo thế nào?"


Hứa Hướng Dương cười nói:" Tiểu nhị nói năm ngoái lũ lụt, số vải này bị đặt ở chỗ ẩm thấp trong kho nên giờ mới bán rẻ đi. Ta thật sự khá thích mới nhất thời nóng đầu mua. Không làm được quần áo thì có thể làm mấy cái khác." 


Triệu Hổ nói:"Hứa cô nương khéo tay, vải này đến tay ngươi nhất định sẽ dùng được. Ta nghe Vương tẩu tử nói ngươi dùng mảnh vụn da thỏ làm cho Triển đại nhân kiện áo kép, so với khối da nguyên vẹn còn tinh xảo đẹp mắt hơn."


Bao đại nhân cùng Công Tôn tiên sinh ẩn ẩn mỉm cười, cái áo lông thỏ này đã bị mọi người nhắc tới mấy lần. Triển Chiêu bị nói có chút ngượng ngùng, chuyện này sao lại bị truyền đi hay vậy? Chỉ là kiện quần áo, ách, nhưng quả thật vừa tinh xảo lại ấm áp, Hứa Hướng Dương thật sự rất khéo tay. Bao đại nhân trêu ghẹo:" Triển hộ vệ, mang kiện áo ra cho mọi người xem xem, bản phủ cũng rất tò mò." 


"Đại nhân......" Triển Chiêu có chút bất đắc dĩ. Hứa Hướng Dương đỏ mặt nói:" Chỉ là kiện áo bình thường thôi, Vương tẩu tử khen quá lời rồi, nào có tốt như vậy..."


Trong lòng Đinh Nguyệt Hoa dấy lên chua xót, Hứa Hướng Dương, cái kẻ từng bị tất cả mọi người phỉ nhổ kia vì sao đột nhiên cứ như thoát thai hoán cốt? Không chỉ nấu nướng giỏi, tay nghề thêu thùa cũng được ca ngợi. Nàng có chút không phục, cũng muốn nhìn xem kiện áo kia có cái gì tốt:" Triển đại ca, huynh cho chúng ta nhìn một cái thôi."


Trương Long cũng ồn ào theo:" Đúng vậy, mau lấy ra nhìn một chút."


Tuy rằng mọi người ồn ào muốn coi, nhưng thời tiết hiện tại ấm áp, Triển Chiêu lại không sợ lạnh tất nhiên sẽ không mang theo áo kép lông thỏ theo, nói đùa một trận liền tiêu tan.


Dừng chân ở Phượng Lĩnh trấn ba bốn ngày, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy phụ nhân kia ôm đứa nhỏ đứng trước cửa quán trọ. Nàng cũng không tiến lên, chỉ canh giữ ở một bên, yên lặng nhìn. Vào hôm bọn họ rời khỏi, phụ nhân vẫn đứng không xa không gần nhìn, chính là đứa nhỏ khóc nháo không ngừng, phụ nhân dỗ thế nào cũng không được. 


Bao đại nhân nghe tiếng khóc, không đành lòng nhíu mày nói:" Đứa nhỏ khóc nỉ non như vậy, chớ không phải bị bệnh đi? Công tôn tiên sinh, làm phiền ngươi đi nhìn một cái." Công Tôn tiên sinh theo lời Bao đại nhân tiến đến, hỏi:" Tiểu tẩu tử, đứa nhỏ cứ khóc nháo là vì có chỗ nào không thoải mái sao? Tại hạ biết chút y thuật, chi bằng để ta nhìn xem."


Vẻ mặt phụ nhân tràn đầy lo lắng, vội vàng nói:" Từ sáng đến giờ nó cứ khóc mãi không ngừng, khẩu vị cũng không tốt, nếu nó cũng bị bệnh, ta đây..."


"Đừng nóng vội, cẩn thận nhìn xem đã." Công Tôn tiên sinh trấn an cảm xúc của phụ nhân, sau mới cẩn thận kiểm tra đứa nhỏ một phen. Nó rất gầy, phát sốt cao, chắc là bị phong hàn. Đứa bé nhỏ như vậy khó có thể đút thuốc được, sốt cao quá rất dễ cháy hỏng đầu, càng phải chú ý chăm sóc.


Phụ nhân nghe Công Tôn tiên sinh nói xong, đột nhiên quỳ xuống, hướng Bao đại nhân khóc lóc cầu xin:" Lão gia, xin ngài cho chúng ta đi theo! Cái gì ta đều có thể làm, chỉ cầu ngài cứu nữ nhi của ta, ta thật sự không có khả năng xem bệnh bốc thuốc. Tổ phụ, tổ mẫu cùng phụ thân của nó đều lần lượt ra đi, nếu nó cũng bỏ ta mà đi, ta, ta còn sống để làm gì? Van cầu ngài, thương cho đứa nhỏ, thương cho đứa nhỏ này đi, ta, ta dập đầu cầu xin ngài... Van cầu ngài, cứu lấy nữ nhi của ta..." Dập đầu vài cái, trên trán nàng đã đỏ ửng một mảnh, ẩn ẩn lộ ra tơ máu. Đứa nhỏ trong ngực bởi vì động tác của nàng càng không thoải mái, khóc nháo càng thêm lợi hại.  


Bao đại nhân hít sâu một hơi:" Ngươi đứng lên rồi nói." Trên mặt phụ nhân lộ vẻ mừng rõ, trong mắt cũng có chút chờ mong. Nhưng Bao đại nhân lại không giống như nàng mong đợi, hỏi:" Trượng phu ngươi còn có họ hàng nào không?" Một phụ nhân muốn tự mình nuôi sống cả gia đình quả thật vô cùng gian nan, nếu vẫn còn người thân, họ hàng giúp đỡ, miễn cưỡng có thể qua ngày. 


Hai mắt phụ nhân lộ ra buồn bã, nhà trượng phu nàng đơn bạc, có vài người họ hàng nhưng không thường xuyên lui tới. Nay gia cảnh gặp biến cố, nghèo túng đến tận cùng, ai sẽ chấp nhận cho hai mẹ con các nàng ở nhờ? Nếu nàng sinh con trai, còn có thể tranh cái này cái nọ, nhưng đứa con lại là nữ nhi. 


Bao đại nhân khó xử, quả thật không biết làm sao, nếu là nam hài, vất vả vài năm nuôi lớn thì có thể tự lập môn hộ, còn nữ nhi chung quy cuối cùng sẽ xuất giá. Hơi trầm ngâm, nói:" Nếu nhà chồng đã không có ai, sao ngươi không trở về nhà mẹ đẻ?"


" Nữ nhi gả ra ngoài như bát nước đổ đi, cha mẹ đã già, chỉ sợ tẩu tử không chấp nhận ta." 


Công Tôn tiên sinh nói:"Lời này không ổn, tóm lại đã là huynh muội ruột thịt. Chẳng nhẽ bọn họ thấy ngươi gặp rủi ro lại bỏ mặc? Cho dù tẩu tử khó xử, huynh trưởng cũng phải ra tay giúp đỡ."


Phụ nhân có chút động rung, nhưng vẫn khó xử, ngập ngừng nói:" Nhà mẹ đẻ ta tại Gia La thôn ở Cổ Giang trấn, đường xá xa xôi không nói, đứa nhỏ lại bị bệnh, ta..."


Bao đại nhân nói:" Chúng ta cũng đi qua Cổ Giang trấn, có thể mang ngươi theo một đoạn đường." Triển Chiêu nhíu mày:" Lão gia, chúng ta đang phải đi tìm người, sợ là không tiện." Bao đại nhân biết hắn xưa nay cẩn thận, nhưng chuyện liên quan đến đứa nhỏ, lại thuận đường, khó lòng không giúp đỡ. Khoát tay nói:" Một đoạn đường mà thôi, không việc gì."


Đã như vậy, Triển Chiêu cũng không tiện khuyên nữa, chỉ có thể trên đường cẩn thận đề phòng một chút.


Trượng phu của phụ nhân kia họ Trương, mọi người liền gọi nàng là Trương tẩu tử. Đứa nhỏ mới năm tháng, mới có nhũ danh chưa có tên, nhũ danh kêu Bảo Nhi. Bảo Nhi gầy teo, sốt cao nên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhìn mà lo lắng. Từ trước tới nay Hứa Hướng Dương vốn yêu thích trẻ con, kiếp trước vẫn thường giúp đỡ chiếu cố mấy đứa cháu nhỏ, khả năng chăm sóc khá tốt. Dọc theo đường đi thỉnh thoảng lại lấy nước ấm chà lau tay chân, lau qua cái trán hoặc là đút chút nước ấm cho Bảo Nhi.


Đến buổi trưa, đoàn người tìm nơi ngủ trọ ở một nhà nông, vội vàng cho đứa nhỏ uống thuốc. Trương tẩu tử không có sữa, cái ăn của Bảo Nhi lại thành vấn đề khó khăn. Trương tẩu tử đỏ mắt, nói hôm qua còn chút sữa, sao hôm nay lại không có. Hứa Hướng Dương đành phải mượn phòng bếp, mua một ít gạo trắng từ chủ nhà chắt lấy nước cơm cho nó ăn.


Bảo Nhi chắc là đói bụng lắm, nước cơm uống vào lại ngọt, nhưng sau đó đút nước thuốc lại không dễ dàng, nàng và Trương tẩu tử mất cả buổi, biến thành một thân mồ hôi mới đút được hai thìa. Đinh Nguyệt Hoa là lần đầu nhìn thấy một đứa bé nhỏ như vậy, có lòng muốn giúp lại không thể làm gì, ôm cũng không dám ôm, chỉ có thể cầm giúp cái chén nước, đi vắt cái khăn mặt.


Bảo Nhi ép buộc cả đám người ngã ngựa đổ mới uống hết thuốc, đêm đó liền hạ sốt, tinh thần tốt lên rất nhiều, có thể y y nha nha khoa tay múa chân vài cái. Mọi người đều ở nhà chính chơi với đứa nhỏ, Triển Chiêu lại phát hiện không có Hứa Hướng Dương, lững thững ra khỏi nhà chính, thấy nàng đang hỏi chủ nhà Tôn bà tử có chỗ nào bán sữa trâu hay không. Tôn bà tử nói có, liền đi mua hộ nàng ít sữa trâu, nàng liền trở lại phòng bếp.


Triển Chiêu đi đến phòng bếp, cách cửa sổ thấy nàng đang nấu cháo, cháo hoa được nàng hầm nhừ, trắng mịn. Hắn đi vào trong:" Ngươi hỏi sữa trâu là để cho Bảo Nhi uống?"


Hứa Hướng Dương quay đầu, nhợt nhạt cười:" Đứa bé nhỏ như vậy ăn nước cơm không tốt lắm, ta liền hỏi Tôn bà tử có thể tìm ít sữa trâu không, mặc dù không bằng được sữa mẹ nhưng so với nước cơm tốt hơn." Kì thật nàng trước đó là hỏi trong thôn có ai có nhiều sữa, để lại cho Bảo Nhi một ít. Nhưng không có nên chỉ có thể dùng sữa trâu. 


Triển Chiêu không hiểu mấy chuyện này cho lắm, hơi gật đầu, thấp giọng nói:" Ngươi ở một chỗ với nàng thì nên cẩn thận chút." 


Hứa Hướng Dương sửng sốt, nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ hoài nghi Trương tẩu tử, nàng còn mang theo một đứa bé, sao có thể là người xấu? Ai lại mang trẻ con theo để làm chuyện xấu? Không phải càng thêm phiền hay sao? Nàng cũng thấp giọng nói:" Trương tẩu tử mang theo đứa nhỏ, mà nó còn bị bệnh đã khiến nàng lo lắng ăn không vô ngủ yên, tâm tư đâu đi làm chuyện xấu? Ta nhìn nàng cũng không giống người xấu."


Triển Chiêu muốn nói, nàng đã gặp qua bao nhiêu người, sao có thể kết luận Trương tẩu tử không phải người xấu? Nàng có khả năng nhìn ra hay sao? Chính hắn cũng có thời điểm nhìn nhầm người. Tâm trầm xuống, nói:"Phòng nhân chi tâm bất khả vô (phải có lòng đề phòng người khác), cẩn thận chút luôn tốt." Dứt lời liền rời khỏi phòng bếp.


Hứa Hướng Dương nhìn theo bóng dáng hắn, hậu tri hậu giác nhớ tới chính nguyên chủ cũng đã lợi dụng lòng tốt của Triển Chiêu mà phá hỏng nhân duyên của người ta, trách không được sắc mặt hắn đột nhiên lạnh xuống. Thở dài một cái, chuyện này đúng là vết bẩn cả đời không thể rửa sạch được. Nhưng, việc xuyên qua làm sao nói rõ ra được? Tội lỗi của nguyên chủ chỉ có thể đổ lên đầu nàng mà thôi.