Hùng Thiên Đại Lục

Chương 356: Gian Nan Độ Kiếp



Độ kiếp lần này khá khó khăn

Nhưng mà ích lợi có ai bằng?

Chỉ mong sớm vượt tầng tiên cảnh

Một bước lên mây người biết chăng.

...

Không có thời gian tìm hiểu nguyên nhân. Lạc Tinh lập tức dốc hết sức tiên lực mình có. Công pháp Vạn Mộc Âm Dương Trường Sinh Quyết vận chuyển tối đa. Tử Hà Linh Trang đã lâu không dùng, nay được Lạc Tinh kích hoạt toàn bộ. Tất cả Thiên Lôi Tử Trúc cũng tập hợp lại thành một tầng tháp thực thụ cực kỳ cao lớn. Với chín trăm tầng phòng hộ. Tiếp đó nó xoay tròn rồi bay lên cao. Lạc Tinh muốn dùng lực ly tâm của tòa tháp ngạnh kháng lôi kiếp. Thanh Liên Kiếm Trận phát huy tối đa uy lực, không khí xung quanh bị tháp trúc hình thành một lực ly tâm cực lớn, hình thành một vòi rồng cực kỳ lớn.

Ba con Tử Long lúc này đã bay xuống. Vươn móng vuốt vỗ mạnh lên đỉnh tháp. Không khí bị đốt cháy, bầu trời như chỉ còn một màu tím.

"Rắc Rắc" - Từng tầng tháp tan nát rơi xuống.

Do đã đoán trước tình huống bản thân. Lạc Tinh lập tức huy động linh lực hóa thành sợi tơ nhỏ, linh hoạt điều khiển bản mệnh linh mộc của mình. Khi những thanh thiên lôi tử trúc trên cao tan vỡ rơi xuống, nó sẽ lập tức hổ hợp lại thành một tầng tháp phía dưới. Cứ như thế,dùng tầng trên để bổ xung cho tầng dưới. Thành một chu kỳ khép kín trong một khoảng thời gian rất nhanh.

Đây chính là lý do Lạc Tinh cho Tháp Kiếm trận của mình bay lên để tạo không gian hình thành liên hoàn trận. Giống như như ba con Tử Lôi Long Kiếp phải đập vỡ cả ba ngọn tháp, thì Thanh Liên Kiếm Trận mới triệt để tan rã hết.

Ba con Tử Long lúc này cũng thu nhỏ còn vài trăm mét. Nó cũng chỉ cách Lạc Tinh hơn hai trăm mét.

"Thắng bại là đây."- Tử Hà Linh Trang phát huy sức mạnh được tích lũy cả ngàn năm, tỏa ra ánh sáng màu tím huyền ảo. Hình thành một tầng sương khói hình xoắn ốc như một dãy mây, bay lên quấn chặt cả ba con lôi Long.

"Ầm...Ầm..."- Lôi quang giăng đầy trời. Tác dụng nghịch thiên của Tử hà Linh Trang hiện ra, nhanh chóng hấp thụ bốn phần Lôi linh lực. Ba con Lôi Long lúc này mới thoát khỏi trói buột, dùng tất cả sức mạnh xông thẳng vào cơ thể Lạc Tinh.

"Grao." Lôi kiếp bắt đầu phát huy hiệu quả tịnh hóa vạn vật. Thân thể hắn trải qua cảm giác bị xé nát ra thành ngàn vạn.

"Giữ vững bản tâm.

Sinh sinh bất tức.

Tử tử bất tận." - Toàn thân Lạc Tinh dần bị tan ra như xương khói. Khắp nơi tràn ngập lôi điện. Lúc này, các cành nhánh tử trúc rơi rụng xung quanh cũng bắt đầu cộng hưởng, bay hút lấy một phần tử lôi chi kiếp. Trên trời tiên quang phủ xuống. Lúc này hắn cũng đã mất đi tri giác.

Không biết qua bao lâu. Các cành, nhánh tử trúc nhờ năng lượng của tiên quang. Nhanh chóng lớn mạnh thành một rừng trúc, tiếp theo vô số cây tử trúc ở trung tâm, cuốn lấy nguyên thần Lạc Tinh đang nhấp nháy giữa không trung.

Đám Thiên Lôi Tử Trúc hình thành một quả cầu hơn mười dặm. Bắt đầu chìm xuống mặt hồ. Lúc này, không ai biết nơi này lúc trước nơi này là đất liền. Hiện tại nó chỉ là một chiếc hồ rộng ba trăm dặm. Xung quanh không một bóng cây ngọn cỏ. Không thấy bóng dáng hung thú, yêu cầm nào.

Thương hải tang điền, Năm trăm năm trôi qua. Tại khu vực năm xưa dần có người đến sinh sống. Nơi đó có một cái hồ lớn, với nhiều kỳ quan xinh đẹp.

Tiếp đó từ dưới đáy hồ. Một vầng sáng lóe lên. Hào quang tỏa chiếu bốn phương. Một vành tròn, sáng, với nhiều hoa văn xuất hiện. Nhìn từ xa giống một chiếc đĩa Bạc đang bay lơ lững.

"Thần Tiên."

"Là thần tiên hiển linh."- Hàng trăm người xung quanh bắt đầu quỳ bái.

Chiếc dĩa bay đó xoay tròn. Những hoa văn lóe sáng. Giữa trung tâm những hoa văn đó là hình ngôi sao, nó chiếu thẳng lên thiên không. Một lỗ đen lớn dần xuất hiện. Tiếp đó chiếc dĩa bay đó nhanh chóng bay vào. Lỗ đen cũng nhanh chóng biết mất.

"Hả. đây là gì?"- Mọi người nhìn nhau không ai biết. Tuy nhiên cũng hiểu rõ. Đây không phải là thứ bình thường tạo ra được.

Một số kẻ đã đạt cảnh giới Nguyên Anh kỳ vốn nhìn một lần là không thể quên. Nhưng khi nghỉ đến, vẫn không nhớ rõ hình dáng chiếc dĩa bay đó. Duy nhất một vị Luyện Hư tu sĩ ở cách đó ba trăm dặm thì vẫn còn nhớ mang máng. Bắt đầu dựa theo trí nhớ, vẽ ra một đồ án hình tròn. Đó chính là vòng tròn bảy vòng. Bên ngoài là vẽ phi cầm. bên trong khắc họa muôn thú, bên trong nữa con người, vòng cuối cùng là hình ngôi sao. Một đồ án có bảy phần như đồ án Đông Sơn.

Tiếp đó, vị Luyện Hư Tu Sĩ bắt đầu khắc đồ án đó lên một vách đá kế bên hồ. Dị biến phât sinh, bất cứ tu sĩ nào nhìn đồ án đó cũng có một sự dẫn dắt nào đó. Khiến họ trở nên thông suốt hơn. Dễ tu luyện võ kỹ, công pháp hơn. Nên số người tu sĩ tìm đến nơi này khá đông. Mọi người bắt đầu đặt tên hồ là Thăng Tiên Hồ.

Cũng có vài tu sĩ thử lặn xuống hồ xem thử có cơ duyên gì không. Nhưng chỉ thấy hồ xâu hơn trăm dặm, ngoài ra không có gì đặc.biệt cả.

Một ngàn năm lại trôi qua. Sự tích Thăng Tiên Hồ vẫn còn đó. Xung quanh hồ linh khí ngày càng nồng đậm. Kỳ hoa dị thảo thỉnh thoảng lại xuất hiện. Giữa hồ này, không biết từ khi nào, có một hòn đảo nhỏ nổi lên. Trên đó có một cây Trúc Tím to lớn , cành lá vươn cao. Mấy lần có người muốn chặt đi đều không thành công. Nơi này, thứ sắc bén nhất là Bảo Khí hạ phẩm. Trong khi tử trúc đạt mức độ Bảo khí cực phẩm. Đương nhiên là dù vạch một vết xước trên thân nó cũng không được.

Ở trên ngọn trúc lớn đó có một bông hoa nở ra. Điểm kỳ là là cây màu tím, hoa lại màu trắng. Nhìn vô cùng chói mắt. Cách xa trăm dặm vẫn thấy rõ.

Tiếp sau trăm năm. Bông hoa đó dần hình thành một quả màu vàng nhạt, tỏa ra hương thơm ngào ngạt. Ai nhìn thấy cũng có mong muốn hái lấy chiếm làm của riêng. Đương nhiên là không ai thành công.

Một ngày nọ, Có một chiếc thuyền dạo chơi trên thăng tiên hồ, trên thuyền có hai người thiếu nữ xinh đẹp, ngắm nhìn phong cảnh nơi này.

Hai nàng từ xa đến, biết tử trúc có quả vàng là một kỳ cảnh nơi này. Nên đương nhiên phải đi chiêm ngưỡng.

"Tiểu Thư, người không định về nhà ư?"

"Đương nhiên rồi. Bổn Tiểu thư ta anh thư xuất chúng, có thể ngạo thế quần hùng, tiên lộ rộng mở. Há về để chịu gả cho người khác ư." - Cô gái áo hồng nhìn xa xăm nói. Nàng vốn xuất thân cao quý. Nhưng vì gia đình muốn có nhiều tài nguyên hơn, muốn cũng cố địa vị hơn. Nên chấp nhận gả cho một Hóa Thần Hậu Kỳ làm tiểu thiếp. Bất đắc dĩ, nàng phải trốn đi trong đêm. Sau gần một năm lưu lạc mới đến nơi này.

"Nhưng gái lớn phải có chồng. Tiên lộ hư vô, dù tiểu thư tài giỏi mà không có tài nguyên, thì vạn bước khó đi."

"Nha đầu này, ngươi ngày nào cũng nói câu này. Thế sao năm xưa theo ta làm gì."

"Tiểu thư nghĩ em ngu sao mà không đi. Ở lại để bị lão gia trị tội ư."- Cô gái áo trắng ủy khuất nói. Làm thân nô tì. chủ nhân có tội mình xem như đồng phạm. Nếu không cản được thì phải đi theo thôi.

"Hừ, thôi ta đi tắm. Ngươi ở lại lái thuyền."

Thiếu nữ lườm nha hoàng mình rồi vào phòng tắm.

Đúng lúc này, Ánh trăng trên cao vừa lúc kết hợp trùng lấp với linh quả màu vàng, nếu nhìn từ hướng chính nam 66 độ. Tử Trúc Quả kia bắt đầu có động tĩnh. Dần tỏa ánh sáng rực rỡ, rồi thu nhỏ lại. Hiện tại là đêm tối, giữa hồ khá vắng vẻ, nên cũng không gây ra động tĩnh gì lớn.

"Tạch!" - Tử Trúc Quả rơi xuống, đục thủng nóc của chiếc thuyền bên dưới. Tiếp đó an toàn rớt trên một tấm thảm nhỏ trong phòng.