Hợp Đồng Tình Nhân Không Kỳ Hạn

Chương 19: Bộ quần áo đắt tiền



Sáng hôm sau Nguyên Hạ khó khăn thức dậy, sau khi xác định người bên cạnh đã ra ngoài cô mới thở phào một hơi. Dù đã thân mật nhưng muốn cô đối diện với anh ta cũng thật khó, cô xuống giường, vừa đặt chân xuống thảm đã thấy đau buốt, giữa nơi riêng tư truyền đến cảm giác chua xót.

Tên khốn đó, hôm qua hành hạ cô không ít. Sau khi tắm rửa trở lại giường còn cưỡng chế ôm cô vào người, hại cô càng khó ngủ ngon giấc. Hiện tại không chỉ cơ thể đau nhứt, đến cả hai mắt cũng đã thâm quầng.

Chịu đựng cơn đau vào nhà vệ sinh tắm rửa một chút, cô đến trước tủ chọn một bộ quần áo, mở ra mới thấy bên cạnh quần áo công sở của cô còn có mấy chiếc áo sơ mi nam, là của Trác Thành. Nguyên Hạ thấy hai bộ y phục treo kế nhau có chút chán ghét, trẻ con mà gạt quần áo của anh sang một bên. Xong xuôi mới hài lòng đi thay quần áo.

Xuống dưới lầu, bụng sớm đã réo liên tục. Hôm qua cô để bụng rỗng uống rượu cộng thêm tối qua hoạt động quá sức, sáng nay tay một chút sức cũng không còn. Thật may dì Lan đã nấu một bàn thức ăn, mùi vị thật sự ngon vô cùng. Ăn được phân nữa cô mới xem thời gian, ngẫm nghĩ liền nhắn tin cho Lưu Tĩnh nhờ xin nghỉ giúp cô một buổi, cô muốn đến bệnh viện thăm ba. Sẵn tiện phải ghé nhà thuốc mua thuốc tránh thai, tối qua không có làm biện pháp phòng tránh. Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn.

Đến bệnh viện, cô liền tới gặp bác sĩ hỏi tình hình trước. Vị bác sĩ này rất tận tâm, kiên nhẫn giải thích cho cô rất nhiều vấn đề. Sau khi bàn bạc, bọn họ quyết định trong tuần này sẽ tiến hành phẫu thuật. Trác Thành đã giúp cô mời không ít chuyên gia, ca phẫu thuật này vì vậy mà cũng dễ dàng hơn.

“Mẹ”

Nguyên Hạ vào phòng bệnh, từ trong tủ lấy ra một cái lọ, cắm hoa cô mới mua vào.

“Hạ Hạ đến rồi, mau ngồi”

Mẹ cô hôm nay tâm tình đặc biệt vui vẻ, mặt mày có vẻ đã rạng rỡ hơn.

“Hạ Hạ, Triết Đằng nói vụ nợ người ta nói đã giải quyết xong rồi. Thật may mắn, ba con sức khỏe cũng đã tốt hơn. Đều nhờ có con, vất vả cho con rồi”

Bà nắm lấy tay cô vỗ vỗ hai cái, cảm thấy bản thân thật sự có phúc có một đứa con gái hiểu chuyện.

“Bà còn nhắc, tên nghịch tử đó, nếu không báo cửa báo nhà thì cũng là đang trên đường đi báo. Lần này phải để cho người ta đập gãy chân nó”

“Ông nói gì vậy, dù sao nó cũng là con của ông”

“Bà còn bênh nó, Hạ Hạ nhà mình phải đi giải quyết thay nó. Rốt cuộc nó là anh trai hay Hạ Hạ là chị gái đây hả?”

Nói được bấy nhiêu sắc mặt ông đã đỏ lên, có lẽ do quá tức giận mà ho khan mấy tiếng.



“Ba, đừng tức giận. Con tin sau lần này anh không dám nữa đâu, ba yên tâm đi. Sức khỏe ba không tốt nên nghỉ ngơi nhiều vào”

Nguyên Hạ vỗ lưng thay ông, lúc này ông mới nguôi giận được một chút. Nhìn cô hốc hác, trong lòng xót xa. Một đứa con gái vừa vất vả bôn ba lại phải lo cho hai ông bà già bọn họ cùng một người anh gây họa.

Điện thoại trong túi xách đổ chuông, cô chào ba mẹ một tiếng ra ngoài nghe.

“Alo”

“Tỉnh rồi?”

Trác Thành ngồi trong văn phòng, xung quanh một mảng yên tĩnh chỉ có giọng nói cùng tiếng thở nhè nhẹ của cô qua điện thoại.

“Ừm”

Nguyên Hạ không nghĩ tới anh sẽ gọi điện, lúc nghe không mấy để ý, đến khi nghe máy nghe thấy giọng anh liền có chút bối rối.

“Em đang ở đâu?”

“Tôi ở bệnh viện. Tôi đến thăm ba mẹ một lát. Anh..có chuyện gì không?”

“Không có, chỉ là muốn hỏi một chút tình hình của em”

Hỏi tình hình?

Anh muốn hỏi cái gì? Phải chăng tối qua hành hạ quá nên hiện tại thấy hối lỗi, gọi xin lỗi.

Nguyên Hạ đọc thoại nội tâm, bên trong đang thầm chửi thề.

Thấy cô không nói anh lại tiếp tục hỏi.

“Tối nay em có rảnh không?”



“Chắc là có, có việc gì sao?”

“Theo tôi đi dự một buổi tiệc tối. Không cần chuẩn bị, chiều tôi sẽ đón em đi sửa soạn một chút”

Nguyên Hạ định mở miệng từ chối, người ở đầu giây bên kia như đoán được ý định của cô, ngắt ngang.

“Không được từ chối!”

Cô bị nói trúng tim đen nhất thời nổi tính háo thắng, liền phản bác.

“Tôi cũng không bảo là mình muốn từ chối. Tôi nhất định sẽ đi”

Như sợ mình yếu thế cô lại bồi thêm vài câu nữa.

“Vừa được ăn ngon, mặc đẹp lại không tốn tiền sao tôi phải từ chối chứ. Nhưng phải nói trước anh phải mua cho tôi một bộ quần áo thật đắt tiền, phải xứng đáng với thời gian tôi bỏ ra”

Anh ở bên này nghe cô nói một tràng, không chỉ không mất hứng ngược lại còn vui vẻ. Anh cười một tiếng, hướng điện thoại nhẹ nhàng đáp ứng điều kiện của cô. Cúp điện thoại liền gọi thư ký.

“Chủ tịch có gì căn dặn?”

“Cô tìm cho tôi một cửa hàng bán đồ cao cấp”

Anh nói xong lại nhấn mạnh.

“Càng xa xỉ càng tốt”

Thư ký bên này liền ngẩn người, chủ tịch từ khi nào lại xa hoa như thế?