Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 182: Đạo thế gian không ấm chẳng lạnh



Trong một khoảng thời gian rất dài, thân phận của lão Công Tôn ở phủ Cố rất là 囧, gọi là ‘tây tịch’. Nguyên cớ từ khi vua mới đăng cơ, sóng ngầm trong ngoài mãnh liệt, làm cận thần mới vào kinh cùng tân đế, biểu hiện tốt người ta bĩu môi, hành tung hơi hơi không ổn, triều thần không khỏi lén nghị luận ‘nhìn xem, mấy thân tín của hoàng đế đều thế này thế kia’ (đồng chí Cảnh già vì thế mà trúng đạn vô số).

Công Tôn Bạch Thạch khuyên nhủ Cố Đình Diệp không nên vừa mới đến liền công khai mời phụ tá môn khách võ tướng, có vẻ khoe khoang. Vì vậy khi đó cho dù Cố Đình Diệp trên sổ sách vẫn là ‘chưa con trai nối dõi’, bản thân Cố Đình Diệp không am hiểu văn vẻ, ông lão Công Tôn chưa từng gặp mặt Dung nhi, hai vị chủ khách này vẫn mặt dày tuyên bố với bên ngoài ‘tôi là tây tịch của phủ Cố’.

Sau đó bận rộn liên tục, không ai nghĩ tới chuyện này, đến khi Đoàn nhi ra đời, danh xưng tây tịch kia mới coi như không phải danh hão, đáng tiếc từ lúc Đoàn mập có thể cầm nắm đồ vật đã thể hiện có hứng thú với bộ râu của ông lão Công Tôn hơn hơn cầm bút nhiều, nhưng mà trên danh thiếp của Công Tôn Bạch Thạch vẫn ghi ‘tây tịch Cố hầu’.

Đương nhiên, làm bộ làm tịch như vậy không thể qua mắt được đám đông quần chúng mắt sáng như tuyết, tới khi ông lão Công Tôn cưới lẽ, quà cưới chất đầy ba gian nhà, cây san hô cao hơn thước, châu ngọc long lanh lóa cả mắt, từng cuộn từng cuộn gấm vóc quý giá. Ông lão Công Tôn thì ai đến cũng chẳng cự tuyệt, tất cả đều nhận hết, lại còn vừa trêu ghẹo Cố Đình Diệp, vừa vuốt râu tự giễu: “Đúng là một người đắc đạo, gà chó lên trời.”

Ngày hành lễ đó, Nhược Mi mặc một thân áo màu hồng mới tinh, hai cổ tay đeo bốn cái vòng long phượng vàng, đầu cắm cây trâm thái dương cẩn ngọc trai, một đám bà hầu đến chúc mừng trong phòng, trái một câu ‘dì Nhược Mi có phúc lớn’, phải một câu ‘dì Nhược Mi sớm sinh quý tử’, chị ta chỉ cười cứng ngắc, sắc mặt trắng bệch. Từ sau khi Công Tôn Bạch Thạch lành bệnh, Cố Đình Diệp đề nghị tổ chức lễ nạp lẽ. Ông già kia cũng vừa ý Nhược Mi có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhưng tích cách ông ta quái đản đạm bạc, căm ghét lễ lạt, cũng không biết xử lý thế nào. Vẫn là do minh Lan kiên trì, bày mấy bàn tiệc cho mọi người trong phủ cùng tới uống rượu ăn mừng.

Bởi vậy Nhược Mi không khỏi bất mãn trong lòng, mỗi một cô dâu trong ngày cưới đều khó tránh có chút chờ mong. Chị ta nhịn không được oán giận mấy câu cùng đứa hầu bên người, lại cho mấy bà mấy cô có lòng hùa theo nghe, nhờ người trong nhà họ ra cửa hàng bên ngoài đặt mua chút quà cưới. Bởi vậy việc Công Tôn Bạch Thạch nạp lẽ càng truyền rộng ra bên ngoài, dẫn tới một đám đông ‘fan hâm mộ’ nhiệt tình tranh nhau tặng lễ.

Ông lão vô cùng không thoải mái, nếu không ngại Minh Lan đã muốn dẹp việc kết hôn rồi.

“Chả mong cô hiền đức thế nào, không ngờ miệng mồm cũng không giữ được. Quả là không bột cũng chẳng gột nên hồ, không gánh được việc lớn, sau này sinh ra con vẫn nên để phu nhân dạy dỗ!” Ông lão Công Tôn tính tình thất thường, không chút khách khí nói thẳng. Nhược Mi không khỏi vừa đau lòng khóc mấy ngày đêm, vừa hối hận hổ thẹn.

Minh Lan biết việc, ngoại trừ lắc đầu thở dài cũng không làm gì.

Công Tôn Bạch Thạch này, nói về điểm tốt là phóng khoáng không chịu gò bó, nói về chỗ xấu là ích kỷ, người như thế này ở thời hiện đại nhất định là theo chủ nghĩa độc thân, đáng tiếc thời cổ đại có lệnh cha mẹ, ông ta đành phải thành thật lấy vợ sinh con. Đối với vợ chính thức, ông ta miễn cưỡng vẫn có mấy phần áy náy tôn trọng, tới Nhược Mi…

Sau đó, Công Tôn Bạch Thạch chỉ cho Nhược Mi hầu hạ sinh hoạt thường ngày, thư phòng cũng không cho vào. Tiếng gió truyền ra trong giây lát, Minh Lan biết việc này xong chỉ khẽ ồ một tiếng, không hề hỏi thêm, khiến mọi người trong phủ kinh hãi.

Trước kia mọi người thấy Công Tôn Bạch Thạch vô cùng được Hầu gia tin tưởng, Nhược Mi lần này coi như được bay lên đầu cành, người người tấp nập tới nịnh bợ lấy lòng, nhưng hôm nay thấy chủ nhân thờ ơ như vậy, cùng dần thưa thớt qua lại cùng Nhược Mi.

Tình người ấm lạnh vốn là như vậy, Minh Lan thở dài, dựa vào giường lặng lẽ đọc sách, bên người là Đoàn nhi ngủ say như con heo con, béo mập trắng nõn hồng hào, da như còn có chút lông tơ. Trong phòng yên tĩnh, chỉ có Đan Quất ngồi ghế nhỏ bên cạnh, tinh thần dường như có vẻ không ổn, tay liên tục làm sai, một cái đường may đơn giản cũng làm lại hai lần.

“Đừng thêu tiếp nữa.” Minh Lan khẽ nói, “Đầu ngón tay sắp bị đâm thủng thành lỗ rồi.”

Đan Quất xấu hổ cúi đầu, ngập ngừng nói; “Sau này tôi làm lại.”

Minh Lan liếc chị ta một chút: “Sáng nay lại tới, giờ lại là chuyện gì.”

Đan Quất nhẹ nhàng thả đồ đang may xuống, do dự nhìn Đoàn nhi, Minh Lan nói: “Nói nhanh, nhóc con này mà tỉnh là không được nữa đâu.”

Đan Quất xấu hổ nói: “Là một đứa hầu của Nhược Mi tới tìm em, nói thân thể chị ta không tốt.”

“Sao? Nếu là có hỉ thì là chuyện tốt.” Minh Lan không ngẩng đầu lên tiếp tục đọc sách.

“Không phải, hai ngày trước mới sạch sẽ.” Đan Quất càng nhỏ giọng, “Chỉ là ngực khó chịu, nói muốn gặp chị em ngày xưa.”

Minh Lan không nói nữa, chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười. Đan Quất thấy nàng cười có mấy phần chế giễu, không nhịn được nói nhỏ: “Nhược Mi cũng không dễ dàng, vào cửa mới một tháng, tiên sinh không nói chuyện nhiều với chị ta, người hầu hạ trong viện cũng có chút ngạo mạn…”

Không đợi chị ta nói xong, Minh Lan ngắt lời nói: “Đây là Nhược Mi bảo chị nói?” Trong tiểu viện Công Tôn nàng để không ít tai mắt, những người hầu hạ kia cũng chưa từng chậm trễ Nhược Mi, có điều không còn nịnh bợ giống như trước đây.

Đan Quất vội vã xua tay: “Không phải, mỗi lần chị ta đều dặn tôi đừng nói với ngài.”



Minh Lan nghe xong suýt tí nữa bật cười, vội nhịn xuống nhìn Đoàn mập bên cạnh, thấy nhóc con vẫn ngủ say tư thế chữ đại 大, ngốc ngốc đáng yêu, nàng không nhịn được nhếch khóe miệng. Sau đó đặt sách xuống dịch người ra bên giường, kéo tay Đan Quất, vừa thở dài vừa nhẹ giọng nói: “Chị và tôi làm bạn mười mấy năm, trong bụng có mấy cân ruột cũng rành rọt. Tôi hỏi chị một câu, chị nói thật, chuyện này đến cùng là chị nghĩ thế nào?”

Đan Quất nhìn con mắt chăm chú của Minh Lan, không dám nhìn thẳng, nghiêng đầu thẽ thọt: “Chị ấy mời tôi ăn điểm tâm, uống trà, ngắm mai xuân, mỗi lần đều nói với tôi rất nhiều chuyện. Tuy rằng chị ấy luôn mồm luôn miệng bảo tôi đừng nói cho phu nhân nhưng tôi biết ý, chị ta ngóng phu nhân giúp nói mấy lời trước mặt tiên sinh.”

Minh Lan gật gù, cũng không tính là khờ thật: “Vậy tôi có nên nói giúp chị ta?”

Vẻ mặt Đan Quất như bị làm khó, cắn môi một hồi rồi cúi đầu nói: “…Tôi… tôi không biết.” Nhớ tới vẻ mặt buồn bã của Nhược Mi, chị ta có lòng thương hại nhưng lại không muốn làm khó Minh Lan.

Minh Lan nhìn chị ta một lúc, thở dài một hơi: “Tôi đã xem xét cho chị một mối hôn nhân.”

Đề tài chuyển đột ngột, Đan Quất vừa sợ vừa thẹn ngây cả người.

Minh Lan tiếp tục nói: “Là cháu đàng ngoại của chú chị, con cả, là người chị gọi anh họ.”

Cả nhà Đan Quất vốn đều là thị tì của lão phu nhân. Năm xưa lúc chú Đan Quất gả em gái đi, cha mẹ có cầu được ân điển, gả đến nhà giàu bên ngooài, sau mấy chục năm gia nghiệp ngày càng thịnh vượng, dưới gối có một con trai, so với Đan Quất lớn hơn bốn tuổi.

Minh Lan nhìn gương mặt Đan Quất đỏ lên, tiếp tục nói: “Phòng ma ma nói, anh họ chị là người giỏi giang, có thể xử lý điền trang, cũng có thể chăm nom cửa hàng, người trong nhà đơn giản, lại có quan hệ họ hàng, là gia đình tốt.”

Đan Quất đã đỏ tới tận cổ rồi, nghẹn một hồi lâu mới quỳ xuống: “Tôi không gả ra ngoài, cả đời tôi muốn hầu hạ bên người phu nhân!”

Minh Lan khẽ cười khổ, Đan Quất không so được với Tần Tang có cha mẹ anh em để dựa vào, không mạnh mẽ được như Lục Chi, lại càng không giả heo ăn thịt hổ như Tiểu Đào. Dù chị ta xử sự cẩn thận, chu toàn có khả năng nhưng tính tình vẫn quá mềm mỏng. Thôi ma ma đã tìm nhiều gia đình, thế nào cũng thấy không yên tâm, người thành thật lại lo anh ta vô năng yếu đuối, nhìn nhã nhặn lại lo bên trong mục nát, nhìn lanh lợi lại lo tâm tư lắt léo, không làm người chồng tốt. Khó khăn lắm mới tìm được ứng cử viên không tệ thì gia đình lại phức tạp khó chơi.

Chọn lựa một hồi lâu, càng chọn càng thấy không được, mỗi khi nghĩ đến sau này Đan Quất không hạnh phúc, Minh Lan liền cảm thấy gánh nặng quá lớn.

“Từ nhỏ tới lớn, chị em các chị mấy người ở chung, tranh đồ ăn tranh quần áo, Hoàn Nhi Bội Nhi đều được chị nhường nhịn cho yên chuyện, có ấm ức chị cũng chưa bao giờ nói cho người khác, chỉ tự mình nuốt vào. Tính tình này của chị… Tôi vốn cũng muốn để chị ở lại trong phủ gả cho quản sự, gần bên người tôi cũng tiện để ý.” Minh lan than thở, khi xưa kiếm ăn ở chỗ Vương thị, gặp phải quản sự ma ma khó nhằn đều là Đan Quất đi lấy lòng.Sắc mặt Đan Quất căng ra, ánh mắt kiên quyết quật cường: “Tôi không muốn gả ra ngoài, tôi nguyện ở bên phu nhân.”

“Bảo vật dễ kiếm, tri kỷ khó tìm.” Minh Lan chầm chậm nói: “Anh họ chị đã chờ chị nhiều năm như vậy, thế nào cũng không chịu làm mai. Cha mẹ cũng không ép được, thật không dễ dàng.”

Nghe câu này xong, sắc mặt Đan Quất đang tím lại biến thành màu đen rồi chầm chậm trở lại bình thường. Minh Lan nhìn mà buồn cười.

“Chị cũng thích anh ta, có đúng hay không?” Minh Lan mềm giọng hỏi.

Mặt Đan Quất đỏ lên, ngập ngừng một hồi lâu, không chống đỡ được ánh mắt Minh Lan mới nói: “Khi còn bé, ở nhà cô, anh cả tới làm khách, đối với tôi rất tốt…”

Minh Lan hiểu rõ, nội tình nhà này Phòng ma ma rất rõ ràng, đều là người lương thiện.Thời cổ đại thông tin hạn chế, có thể biết gốc biết rễ đã là không dễ dàng gì. Ở trong gia đình đơn giản hiền hậu như vậy, Đan Quất thành thật chút cũng không sao, liền gật đầu nói: “Tôi cũng thấy rất tốt, liền quyết định như vậy.”

Đan Quất vẫn đang quỳ trên mặt đất, chị ta nhớ lại mình rõ ràng đang nói chuyện của Nhược Mi, sao tự dưng lại biến thành chuyện đại sự cả đời của chính mình? Mờ mịt quay đầu sang thấy Đoàn mập vẫn ngủ ngon lành trên giường, bụng nhỏ tròn vo khi lên khi xuống.”

“Cha mẹ chị đã mất, để cô chú giúp đưa gả.” Minh Lan kéo giày mềm, đi tới đi lui trong phòng, tự nhủ: “Vấn danh, nạp cát, dâng sính lễ…Phòng ma ma nói bố chồng tương lai của chị gần đây mới mất bác cả, cưới hỏi quá vội không hợp, còn thời gian… Cũng được, chú chị có thời gian chuẩn bị đầy đủ dụng cụ, bạc tôi chi…”

“Phu nhân…” Đan Quất khóc rưng rức, “Tôi không…

Minh Lan nghiêng đầu: “Làm sao? Chị không nghe lời tôi à?”

Giữa tiếng nức nở của Đan Quất, Minh Lan lặng lẽ nói: “Tôi đã nói từ trước rồi, chỉ cần các chị không phụ tôi, tôi sẽ không phụ các chị. Lần này tôi muốn chị đầy đủ tam thư lục lễ, khoác áo long phượng, rạng rỡ gả đi!”

“Phu nhân!” Đan Quất đẫm nước mắt, quỳ gối dập đầu: “Tôi từ nhỏ không có duyên với cha mẹ, tới bên cô chủ mới biết cái gì là chân tâm thực lòng. Ân tình của cô chủ, kiếp sau tôi kết cỏ ngậm vành cũng không báo đáp được…” Nói đến câu sau đã khóc không thành tiếng.



Đoàn mập cựa quậy mấy cái, miệng nhỏ chép chép giống như ngủ không yên, Minh Lan đi tới ngồi xuống giường, nhè nhẹ vỗ nhóc: “Thôi, cũng là nhờ các chị. Sau này sợ là không có nữa.” Tình cảm lúc đầu đều là chân thật tốt đẹp nhất, “Chị đi gọi vú nuôi đến, Đoàn nhi cũng đến lúc phải tỉnh rồi, nếu không ban đêm lại quấy.”

Đan Quất lặng lẽ đứng dậy, lau nước mắt trên mặt, đang định đi ra ngoài Minh Lan bỗng nói; “Sau này Nhược Mi tới tìm chị, chị liền nói với chị ta một câu.” Đan Quất sửng sốt một chút “… Phu nhân xin sai bảo.”

Bản tính chị ta lương thiện, nghĩ tới việc của mình đã định, mắt thấy tương lai lại càng thấy Nhược Mi đáng thương.

“Chị nói, tôi với chị ta vẫn là chủ tớ một hồi, sau này dù là tiên sinh hay phu nhân Công Tôn, nếu có đánh chửi, hiếp đáp, hà khắc ăn mặc, tôi sẽ ra mặt vì chị ta.” Nhược Mi tốt xấu gì cũng là người bên cạnh mình đi ra, ảnh hưởng tới mặt mũi phủ hầu, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ.

Đan Quất có chút không phản ứng kịp, lắp bắp nói: “Đánh chửi?… Chuyện này… Tiên sinh sao lại…”

“Chị nói như vậy là được.” Đoàn mập bắt đầu nhíu mày vặn vẹo, Minh Lan không giải thích nữa, phất tay bảo chị ta đi.

Đan Quất không hiểu rõ, ngây ngẩn ra cửa, đầu tiên là gọi Thúy Tụ đi kêu vú nuôi, lại bưng giỏ đồ của mình về nhà, thấy Lục Chi đang ủi tã trẻ con rồi chầm chậm vò cho mềm nhũn, không khỏi mỉm cười: “Cô cẩn thận thật, việc này cũng tự làm.”

Lục Chi đặt phễu sắt nặng lên giá sắt, “Mấy con bé đó, chỉ thích ăn ngon, chân tay giữ cho mượt mà, dạy bọn nó công việc thì hết đứa này đến đứa kia giả ngốc!” Tã trẻ con vừa phải khô lại vừa phải mềm mại, gần đây mưa nhiều, không đủ nắng để phơi.

Đang luôn mồm phàn nàn, Lục Chi ngẩng lên thấy Đan Quất đầy mặt tâm sự, con mắt chị ta hơi đảo, chế giễu nói: “Sáng nay tôi thấy chị lại bị gọi đi, Nhược Mi lại tố khổ với chị phải không?” Còn chưa chờ Đan Quất gật đầu, chị ta lại cười nói: “Giờ chị ta hẳn biết đủ đi! Sau này sợ là càng ngày càng khó sống!”

Đan Quất hơi ngạc nhiên: “Sao lại nói vậy?”

Lục Chi dùng kẹp gắp thêm hai miếng than vào trong phễu, dương dương đắc ý nói: “Cậu Mãnh nói anh cả cậu ta sắp kết hôn, gần đây phải rời phủ mấy tháng, về nhà ăn cưới lại đi, ha ha.”

“Vậy có gì…” Đan Quất còn chưa nói xong, Lục Chi đã cướp lời, “Cậu Mãnh nói dâu cả vào cửa rồi, thím cậu ta không phải gánh trọng trách trông nom phụng dưỡng. Còn nói thím cậu ta thật đáng thương, vất vả mấy chục năm rồi. Nếu mọi chuyện thuận lợi, cậu Mãnh cố gắng đưa bà lên kinh cùng đấy!”

Đan Quất giật mình: “Vậy Nhược Mi…”

Công Tôn tiên sinh cuối cùng thì vẫn là đàn ông, dù có chút không hòa thuận thì cũng không có gì đáng ngại cho sinh hoạt hàng ngày của Nhược Mi. Nếu phu nhân Công Tôn đến thì lại giống như lãnh đạo trực tiếp, sớm chiều phải bưng trà đưa nước, thật đúng là… Đan Quất không khỏi thương thay.

Lục Chi thế nhưng lại khoái chí, vừa nhanh nhẹn ủi tã, vừa cười giễu: “Chị ta còn mặt mũi tố khổ? Tiên sinh đánh hay là mắng chị ta, chẳng qua chỉ không giống như kịch hát, săn sóc, vẽ mày, ngâm thơ. Muốn phu nhân ra mặt giúp chị ta? Tôi nhổ vào! Chị ta nằm mơ đi! Chị ta đi làm lẽ, không phải đi làm bà nội người ta, còn muốn thoải mái thế nào nữa?”

Đan Quất không hỏi lại nữa, chỉ tự mình suy ngẫm: “Công Tôn Bạch Thạch đối với hầu gia gần như là một nửa thầy, phu nhân Công Tôn cũng coi như nửa sư nương, ngẫm tới cảnh Minh Lan nghiêm túc tới chỗ Công Tôn Bạch Thạch xin xỏ, thế thì chị ta kiểu gì cũng không chịu được.

Lục Chi càng nói càng thoải mái, giơ cái đấu lửa chỉ vào Đan Quất lớn tiếng: “Chị cũng đừng đi làm người tốt nữa! Sau này ít qua chỗ chị ta, cẩn thận rước họa vào thân!”

Đan Quất khẽ cau mày: “Tôi chưa từng ra vẻ tốt đẹp, chẳng qua là mấy người các cô cuối cùng vẫn là mười năm chị em.”

Lục Chi càng ra sức chà ủi làm giá ủi cũng phải lung lay, miệng vẫn không dừng: “Mười năm đó, chị ta đã từng coi trọng chúng ta? Tôi biết, chị ta xuất thân tiểu thư, chúng ta là kẻ hầu người hạ! Giờ lại nhớ tới chị em à.”

Đan Quất hơi thở dài, cầm lấy ấm rót trà cho Lục Chi, đón cái đấu lửa trong tay chị ta nói: “Cô nghỉ ngơi chút đi, tôi làm tiếp.”

Lục Chi bưng chén trà tới bên cửa sổ, vẻ mặt vui vẻ.

Đan Quất vừa làm vừa hỏi: “Mấy chuyện lặt vặt này cô nghe ở đâu.”

“Tôi tự đi hỏi thăm.” Lục Chi cúi đầu nhìn chén trà mỉm cười, vui vẻ nói: “Biết chị ta sống không tốt, tôi bèn an tâm.”