Hồng Lâu Đường Chủ

Chương 15: Loạn thế



Hoàng triều tranh đấu, vương thần tranh bá, cục diện đã loạn thành một đoàn. Hoàng thất chia ra làm ba phe, một phe ủng hộ Hoàng hậu, một phe trung lập và một phe nổi loạn tự mình muốn giành vương quyền. Gia tộc của Hoàng hậu rõ ràng nắm thế thượng phong, tự mình cũng có thể đàn áp hết tất cả. Nhưng người người đều rõ, một khi bọn họ lên nắm quyền, đất nước sẽ rơi vào cảnh khổ lầm than.

Nhưng bọn họ lại nhận ra một điều, người có thể đưa cục diện này trở về nguyên như cũ chỉ có một. Mang dòng máu huyết thống trực hệ hoàng thất, vừa có tài vừa có đức, người đó chỉ có thể là Trần Lam Độ.

Có một đêm mưa rất to, Bình Vương Đại nguyên soái bí mật tìm đến Trần Lam Độ. Trần Lam Độ lúc này đang ngồi thưởng trà ở hậu viện, nghe thấy Bình Vương đến liền sai người chuẩn bị thêm tách trà và chút đồ điểm tâm.

Người hầu đưa Bình Vương men theo lối đi tìm đến hậu viện, Bình Vương nhìn thấy Trần Lam Độ, nghĩ ngợi điều gì một lúc lâu rồi lại mỉm cười.

“Ngài không bất ngờ vì việc ta ghé thăm đường đột nhỉ?”

Trần Lam Độ mỉm cười, đuôi mắt cong lên một chút.

“Nào có. Bình Đại nguyên soái đánh giá ta quá cao rồi. Đã đến rồi thì ngài có muốn thưởng thức chút trà với ta không?”



Bình Vương đi đến ngồi đối diện. Ông ta quan sát Trần Lam Độ từ rất lâu. Con người này muốn tài hoa có tài hoa, muốn nhan sắc có nhan sắc. Nếu luận về văn thao võ lược, có lẽ còn hơn cả Thái tử trước đó. Trần Lam Độ là dòng dõi trực hệ, mẫu thân là trưởng công chúa đương triều. Tuy phụ mẫu đều qua đời từ sớm, Trần Lam Độ lại tỏ rõ thái độ không can dự triều chính nên từ trước đến nay lão Hoàng đế đều không lo ngại sự tồn tại của y.

Nhưng giữa lúc loạn lạc thế này, mọi người đều cho rằng thay vì thay triều đổi đại thì đưa một chính thống hoàng thất lên kế nhiệm vẫn là quyết định tốt hơn. Mà người hợp hết tất cả các thể chế lẫn năng lực xuất chúng chỉ có Trần Lam Độ.

Chỉ là y kín tiếng đến mức không nhìn thấy một động thái nào.

Bình Vương biết Trần Lam Độ chủ trương không can dự triều chính, có lẽ y đối với vương quyền cũng càng không có chút hứng thú. Vì vậy ông ta đại diện cho phái trung lập đến khuyên Trần Lam Độ.

Trần Lam Độ rót cho Bình Vương một cốc trà.

“Vậy ngài có thể nói cho ta biết đêm khuya đường đột ghé thăm là vì cái gì rồi chứ?”

Bình Vương nhấp một ngụm trà, ông đưa mắt nhìn Trần Lam Độ.

“Ta nghĩ ngài cũng đoán được đại khái.”

Trần Lam Độ chỉ cười không đáp, trên mặt cũng không lộ ra vẻ gì. Bình Vương thở dài.

“Cục diện hiện tại không cần ta phải nói thêm nữa. Trần vương điện hạ, trong lòng hai chúng ta đều rõ Kinh Lạc Quốc không thể rơi vào tay người ngoài. Tuy ta không ủng hộ việc dấy lên một màn tranh đấu, nhưng vì muôn ngàn bách tính, ta không thể nhắm mắt làm ngơ.”



Trần Lam Độ hạ cốc trà xuống, đôi mắt trầm ngâm. Trần Lam Độ một mặt an nhàn không để tâm chuyện triều chính nhưng ít nhiều y cũng là một vương gia. Y không có ý đồ với hoàng quyền nhưng lại có người có ý đồ với y.

Việc để một chính thống trực hệ sống ngay bên cạnh, trong tay lại nắm giữ chức vị cao không khác nào một ngòi nổ chậm. Lão Hoàng đế ngày ngày lo sợ Trần Lam Độ nổi ác tâm sẽ dùng cái huyết thống này mà tranh giành vương quyền. Lão ta ngoài Thái tử ra chỉ có hai hoàng tử, còn lại đều là công chúa. Nhưng hai vị hoàng tử một thì vừa mới lên hai, một thì vô dụng bất tài vốn không thể đăng vương.

Lúc biết Thái tử bệnh nặng không thể sống lâu, lão ta cũng hy vọng loại trừ được Trần Lam Độ. Cho đến tận lúc đó cũng chỉ muốn giữ quyền lực lại cho bản thân.

Trần Lam Độ đối với những chuyện này biết khá rõ, y biết sự tồn tại của mình là một loại đe doạ với người khác. Vậy nên từ lâu cũng chuẩn bị sẵn cho mình một đường lui.

Trưởng công chúa lúc sinh thời được Tiên hoàng ân sủng. Tiên hoàng truyền ngôi cho Hoàng đế hiện tại nhưng cũng hiểu rõ nội tình bên trong. Vì muốn bảo vệ nữ nhi mình yêu thương, cũng là muốn ngừa hậu họa sau này nên muốn giữ lại một mối huyết mạch chính thống nên đã xây dựng một đội ảnh vệ bí mật. Đội ảnh vệ này chỉ có một mục tiêu duy nhất, bảo vệ trưởng công chúa. Sau khi trưởng công chúa qua đời thì mục tiêu của bọn họ chính là bảo vệ huyết mạch còn sống, cũng chính là Trần Lam Độ.

Đội ảnh vệ này Hoàng đế căn bản không biết. Trần Lam Độ sử dụng họ để biết mọi tin tức mà người khác không biết. Biết sớm hơn người khác có thể giữ được cái mạng này lâu hơn một chút, chí ít lúc nguy hiểm còn có chỗ dùng.

Mấy hôm trước bọn họ đã báo về Bình Vương bí mật triệu tập tất cả quan viên thuộc phái trung lập. Nội dung cũng rất rõ ràng, muốn thuyết phục Trần Lam Độ đứng ra làm chủ đại cục.

Tin tức này Trần Lam Độ đã biết, y biết sớm muộn cũng có ngày Bình Vương tìm đến. Vậy nên đối với sự viếng thăm đường đột này y căn bản không bất ngờ.

Trần Lam Độ xoa xoa thái dương, trầm giọng hỏi Bình Vương: “Ngài cảm thấy ta sẽ làm được?”

Bình Vương siết chặt tay. So với tiêu chuẩn của một Đế vương, Trần Lam Độ vẫn có phần cảm tính và lương thiện. Đế vương cần là sự quyết đoán, thậm chí phải có chút tàn nhẫn. Mà Trần Lam Độ lại không có dã tâm này, con người y tốt thì có tốt nhưng chỉ có một khuyết điểm chính là quá nhẹ nhàng với tất cả.



Một Đế vương như thế, chỉ sợ rằng người bị thiệt sẽ là chính y.

Nhưng bây giờ không phải là lúc quan tâm nhiều như thế. Ổn định cục diện mới là đại sự cần thiết.

“Từ thời Tiên hoàng, ta đã cùng ngài nam chinh bắc chiến. Đi đến tận bây giờ cũng không dễ dàng. Mọi người gọi ta trung thần hai triều, xưng cho ta một danh đại nguyên soái, ta thực ra cũng chẳng cần những thứ như vậy. Thứ ta muốn chỉ có một, vạn nhà vạn người đều có thể sống yên ấm. Không thể sung túc cũng đừng rơi vào cảnh lầm than của chiến tranh.”

Trần Lam Độ cười. Bình Vương là lão trung thần, trong lòng đều chỉ có đại nghĩa. Y mân mê cốc trà, điềm tĩnh nói: “Dựa vào đâu ngài cho rằng ta sẽ vì đại nghĩa mà hy sinh bản thân. Chúng sinh trong thiên hạ thì có can gì đến ta? Bổn vương cùng lắm cũng chỉ là một phàm phu, sống được mấy chục năm đã là không dễ dàng. Dựa vào đâu ta phải lãng phí thời gian của mình vì những điều đó.”

Bình Vương nhíu mi tâm. Nhìn thấy dáng vẻ điềm tĩnh của Trần Lam Độ, ông ta có chút không nói nên lời. Quả thật bảo một người hy sinh bản thân vì người khác là chuyện kì lạ nhất trên đời.

Nhưng Bình Vương lại nhận ra, Trần Lam Độ chỉ là đang muốn hỏi để tìm được một lí do xác đáng cho việc y từ bỏ bản thân mà đứng ra. Y chưa từng thật sự muốn từ bỏ ngàn vạn bách tính Kinh Lạc quốc.

“Nếu một mai máu nhuốm đỏ Trường Giang, bầu trời Kinh Lạc quốc không còn là màu xanh, tự do của chúng ta cũng sẽ thật sự tồn tại sao? Trần Vương điện hạ, thứ cho ta nói thẳng. Đặt chân đến thế gian này, ta và ngài đã định không thể không màng thế sự. Ngài thật sự nhẫn tâm nhìn một màn mưa tanh máu đổ hay sao?”