Hôn Trộm 55 Lần

Chương 413: Tạm biệt tuổi thanh xuân, tạm biệt người tôi yêu [22]



Chạy đến đứng trước nhiều đường cái giao nhau, Lục Cẩn Niên đột nhiên có chút mờ mịt, không biết bản thân nên đi hướng nào.

Bây giờ anh chỉ co một mình.

Ba không cần anh, mẹ qua đời, người con gái anh yêu, vừa mới rời khỏi anh, anh nghĩ tới từ trước đến nay, cuộc sống một mình.

Rất lâu không hề cảm thấy cô tịnh, trong nháy mắt lạ vùi lấp anh như vậy.

Lục Cẩn Niên lái xe đi trên đường không mục đính không biết qua bao lâu, cuối cùng vẫn là lái trở về Cẩm Tú viên.

Đắm chìm trong ánh sáng mặt trời chiếu hồng bức tường trắng của biệt thự, phá lệ xinh đẹp, anh ngừng xe tốt, đi vào trong phòng, nhìn xung quanh một vòng căn phòng yên tĩnh không có gì khác, lại cảm thấy cực kỳ vắng vẻ, cửa nhà ăn mở rộng, anh có thể thấy cô làm bữa sáng, cơm còn trưng bày ở trên bàn, còn chưa có thu thập, anh giống như co thể nhìn thấy cảnh tượng ăn sáng của cô và anh.

Đáy mắt Lục Cẩn Niên nóng lên, liền vội vội vàng vàng lên lầu, đẩy ra cửa phòng ngủ, nhìn thấy trên bàn vốn được cô bày đầy đồ trang điểm nay trống rỗng, đáy lòng đau càng thêm rõ ràng, anh lảo đảo tiến vào phòng tắm, sữa rửa mặt, sữa tắm, dầu gội đầu của cô tất cả đều không còn, liền ngay cả cốc đánh răng của cô, bàn chải đánh răng và kem đánh răng đều bị cô thu dọn sạch sẽ, còn có tủ quần áo trong phòng thay quần áo, một nửa vị trí trống, chỉ còn lại có từng loạt từng loạt quần áo nam ngăn lắp.

Nàng cứ như vậy đi rồi...... Giống như chưa bao giờ xuất hiện ở thế giới của anh...... Giống thời gian tám tháng kia, chỉ là một giấc mộng của anh...... Lúc tỉnh mộng, dị thường tàn nhẫn.

Lục Cẩn Niên cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, anh vội vội vàng vàng đi ra phòng ngủ, chạy vội xuống lầu, đi ra khỏi phòng của biệt thự, ngồi vào trong xe, đáy lòng mới cảm thấy hơi thoải mái một chút.

Vừa mới ra đi được khoảng ba mươi bảy phút bốn mươi tám giây, anh đã không thể tự kềm chế được nữa.

Anh không thể ở lại chỗ này, ở lại chỗ này, sẽ chỉ làm anh càng nhớ càng thêm giương nanh múa vuốt.

Lục Cẩn Niên luống cuống tay chân khởi động xe, rời đi, anh chạy lung tung một hồi lâu, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, anh mới đứng ở trước một cửa hàng bán hoa, xuống xe, anh đi vào mua một bó hoa cúc, sau đó lên xe một lần nữa, lái xe ra khỏi thành, khoảng hai giờ, chạy đến nghĩa trang, dọc theo đường uốn lượn, chạy đến giữa sườn núi, dừng xe, xuống dưới, đi đến trước một tòa mộ bia cô đơn độc, đặt bó hoa cúc xuống, sau đó quỳ gối trước mộ bia, nhìn trên mặt bức ảnh đen trắng, thật lâu sau, mới ra tiếng:“Mẹ, con tới thăm người.”

Đáp lại anh là tiếng gió trên sườn núi, Lục Cẩn Niên nâng tay lên, nhẹ nhàng mà vuốt ve bức ảnh một chút, lại thấp giọng nói:“Mẹ, người biết không, con thật sự rất yêu cái cô gái kia...... Con đã từng nói qua với người, cô ấy kêu Kiều An Hảo...... Kiều cây cao to, An Hảo An Hảo, tên rất êm tai, có phải hay không?”

“Cô ấy cười rộ lên rất đẹp, người cũng không biết, trên thế giới này, trừ người ra, cô ấy là người duy nhất chúc con sinh nhật vui vẻ...... Nhưng mà, mẹ,

cô ấy là vị hôn thê của Gia Mộc...... Người khẳng định sẽ nói với con, bảo con không cần làm chuyện gì thực xin lỗi Gia Mộc, đúng hay không?”

“Cho nên, mẹ, hiện tại con, lại là một người .”

Luc Lục Cẩn Niên nói tới đây, đột nhiên nâng lên tay, bưng kín mặt mình, anh im lặng quỳ gối trước mộ bia, nhưng mà bả vai lại không ngừng run run.

Gặp lại cô đã 251 ngày, bây giờ anh và cô lại chia lìa, bi thương so với trong tưởng tượng còn nặng hơn.

PS: Lúc này tách ra, là vì ngày mai không có gánh nặng khúc mắc yêu nhau, dù sao cũng là hiệp nghị, sớm hay muộn muốn chấm dứt. Về phần nói Lục ảnh đế yếu đuối , kỳ thật ta chỉ có thể như vậy giải thích: Nếu ta yêu nhân là ta tỷ muội vị hôn phu, này phân yêu ta thà rằng lạn ở trong bụng cũng sẽ không nói ra. Ta muốn Lục ảnh đế, không đơn giản không làm thất vọng Kiều Kiều cũng không làm thất vọng huynh đệ. Cuối cùng chúc mừng các vị, toàn văn tối ngược kiều đoạn các ngươi đã muốn sống quá đến đây, nếu này quyển sách chia làm cao thấp hai bộ trong lời nói, hết hạn đến này nhất chương, hẳn là chính là thượng bộ xong rồi ~ tiếp theo bộ, ân, danh chính ngôn thuận đàm luyến ái!