Hôn Thê Là Trẻ Con

Chương 44: 44





Hôm nay Dư Cảnh Nam tới đón Đan Tâm sớm, Trình Duật Hạo dự xong một cuộc họp online sẽ đến ăn tối cùng hai người.

Doãn Đan Tâm đáng lẽ có thể nấu ăn mời thầy rồi nhưng hiện tại hai tay cô đang bị băng bó chỉ có thể ngồi một chỗ nhìn dì Lý tất bật ở trong bếp.

Trình độ nấu ăn của dì Lý đã đạt mức thượng thừa rồi, một mình dì có thể nấu được tất cả những món ngon, sơn hào hải vị bốn phương dì đều nấu được, chả trách có khách quý nhưng Trình Duật Hạo vẫn tin tưởng để dì Lý một mình nấu ăn.

Doãn Đan Tâm ngồi trên bàn ở trong bếp nghịch viên bi mà hôm trước vào bệnh viện cùng Dư Cảnh Nam chơi cùng một em bé nên được em bé tặng.

Đan Tâm chậc lười lắc đầu: “Tại sao trên đời lại có một người phụ nữ tài hoa như dì Lý chứ?”
Dì Lý nghe được liên bật cười quay ra làm ký hiệu với Đan Tâm.

Đan Tâm hiểu dì đang nói gì, dì nói cô rất khéo ăn nói nên luôn làm mọi người xung quanh vui vẻ.

Doãn Đan Tâm cười khi rồi kéo chai nước lại gần phía cô sau đó để viên bi phía bên kia chai nước, cô chỉ có thể vận động được mấy khớp ngón tay nên chẳng làm được gì, buồn tay buồn chân cũng chỉ chơi được mấy trò trẻ con này thôi.

Doãn Đan Tâm đang buồn chán đột nhiên nhìn thấy Dư Cảnh Nam đang đi xuống cầu thang, vẫn là sơ mi trắng không gài cúc trên, ống tay áo xắn đến một nửa cẳng tay.

Doãn Đan Tâm nhanh trí ném viên bị vào trong chai nước rồi thất thanh: “Á á, Dư Cảnh Nam, chú giúp tôi với, tôi làm rớt viên bi vào trong rôi!”
Dư Cảnh Nam điềm tĩnh bước đến phía cô, hỏi: “Chuyện gì?”
“Viên bi…
Doãn Đan Tâm có chút mếu máo chỉ vào trong chai nước, Dự Cảnh Nam vừa cúi đầu muốn nhìn, Doãn Đan Tâm đã đưa hai tay ép mạnh khiến chai nước méo mó, nước trong chai bị đấy lên đập vào mặt hẳn.

Mặt và vùng áo ở ngực ướt nhẹp.


Mặc kệ gương mặt Dư Cảnh Nam đang đen lại, Doãn Đan Tâm ôm lấy bụng cười nghiêm ngả, kết quả cô bị hắn lôi ra ngoài vườn phạt quỳ, lúc này cô có muốn cười cũng không cười nổi.

“Dư Cảnh Nam, tôi là người bệnh, là người bệnh đó.

Chú đối xử với người bệnh như thế này sao?”
Doãn Đan Tâm la lên rồi tì lại nhưng vẫn bị Dư Cảnh Nam kéo ra ngoài.

Hắn bắt cô quỳ rồi còn quay vào muốn đóng cửa cô, Đan Tâm vội chạy theo liên bị hắn lôi ngước ra ngoài.

Dư Cảnh Nam vừa trừng mắt nghiêm khắc, con nai vàng ngơ ngác đã sợ bắn người quỳ xuống nhưng vẫn đưa hai tay đau kẹp lấy tay hẳn: “Chú đừng nhốt tôi ở bên ngoài mà!”
“Hừ, đáng đời em!”
Dư Cảnh Nam vừa dứt lời thì có tiếng nói quen thuộc phát ra từ sau lưng hẳn: “Có chuyện gì vậy?”
“Hàn Lam Vũ…”
Đúng thế, Hàn Lam Vũ đã trở về.

Doãn Đan Tâm đang quỳ, nhìn thấy hắn liên mừng rỡ đứng dậy chảy tới nhảy lên ôm lấy cổ hẳn, cũng may Hàn Lam Vũ bắt được cô ôm ngang hông nếu không cô đã bị rớt xuống vì tay vẫn còn băng bó nên ôm cổ hẳn cũng không chắc.

“Tiểu Vũ à, sao cậu bảo một tuần mới về cơ mà?”
Dư Cảnh Nam kinh ngạc nhìn hắn.

“Tớ không yên tâm về cô ấy, hơn nữa xong việc là tớ về luôn!”
Hàn Lam Vũ sau đó cũng đặt Đan Tâm xuống, Dư Cảnh Nam vẫn dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn cô: “Doãn Đan Tâm, chỗ của em không phải đó mà là ở đây!”
Dư Cảnh Nam chỉ vào vị trí lúc nấy cô quỳ còn muốn tiến đến ép cung cô.


Đan Tâm vội chạy lại bên cạnh Hàn Lam Vũ rồi ôm lấy cánh tay Hàn Lam Vũ mếu máo: “Chú ấy bắt nạt tôi, mấy ngày chú đi vắng chú ấy không cho tôi ăn, bắt tôi làm khổ sai, còn suốt ngày dọa đánh tôi nữa!”
Doãn Đan Tâm mếu máo chỉ thẳng vào mặt Dư Cảnh Nam, nước mắt sắp chảy đến nơi.

“Wow.

Doãn Đan Tâm, em nên đi học trường sân khấu điện ảnh mới phải!”
Dư Cảnh Nam đứng hình trước sự lời lẽ buộc tội đanh thép mang tính “vu khống”
của cô.

“Tay em làm sao thế này?”
Hàn Lam Vũ nhíu mày nhìn bàn tay bị quấn hết bàn chỉ còn lại vài ngón lúc nhúc.

Doãn Đan Tâm một lần nữa lại chỉ thẳng vào mặt Dư Cảnh Nam buộc tội: “Là chú ấy!””Hử? Dư Cảnh Nam đánh em?”
Hàn Lam Vũ đương nhiên không tin.

Doãn Đan Tâm nhìn hắn lắc đầu: “Không có, là chú ấy băng bó cho tôi như thế này, xấu lắm có phải không? Chú ấy cố tình mài”
Hàn Lam Vũ bất lực thở dài nhìn cô rồi đưa cô đi vào nhà, trên bàn đã đầy thức ăn, đều là món ngon nấu rất phức tạp, Hàn Lam Vũ nhìn Dư Cảnh Nam cười trêu: “Làm thế nào cậu biết tớ về mà chuẩn bị nhiều món như thế này chứ?”
Dư Cảnh Nam: “Hôm nay tớ mời giáo sư Trình về nhà ăn tối, có cậu thì càng tốt, hai người có thể nói chuyện làm quen nhau.

Anh ta là một gương mặt sáng đổi với các tập đoàn lớn, nhờ anh ta mà bọn họ dành được không ít quyền lợi…
Anh ấy tới rồi kìa!”
Dư Cảnh Nam hất cằm về phía sau lưng Hàn Lam Vũ, phía xa xa Dì Lý đang dẫn đường cho Trình Duật Hạo đi tới.


Trình Duật Hạo mang theo một ít hoa quả hiểm từ nước ngoài về, mỉm cười vui vẻ nhìn bọn họ: “Hôm nay đâu vui quát”
“Tiểu Vũ vừa đi công tác về, hai người cũng thật là có duyên”
Dư Cảnh Nam vui vẻ nói.

“Ây…
Chào giáo sư Trình!”
Doãn Đan Tâm vui vẻ đưa bàn tay bị băng bó lên cứng nhắc vẫy chào.

Trình Duật Hạo mỉm cười: “Tay em làm sao thế?”
Ở trên trường hắn chưa có dịp để hỏi cô.

Doãn Đan Tâm lại nhìn sang Dư Cảnh Nam, hản liếc cô một cái, Doãn Đan Tâm liền vui vẻ trả lời: “Không có gì đâu ạt”
“Đan Tâm gọi anh là giáo sư, tôi nên gọi anh là luật sư Trình mới phải!”
Hàn Lam Vũ đưa tay ra bắt tay Trình Duật Hạo, hắn cũng vui vẻ nắm tay: “Đều là người một nhà cả, hà tất phải để ý danh xưng làm gì”
“Phải, phải.

Mọi người vào dùng bữa đi, tôi phải lên thay đồ cái đá, đứa tiểu yêu nào đấy, nghịch ngợm quá rồi!”
Dự Cảnh Nam vẫn chưa hết cay cú liếc Đan Tâm.

“Tôi cũng bị ướt mà, đâu chỉ có mình chú đâu?”
Đan Tâm liếc hắn rồi cũng đi về phòng thay đồ.

Cô mặc chiếc váy cổ yếm dáng rộng dài đến đầu gối, cổ áo giống như chiếc vòng có cài một chiếc nơ xinh xắn.

Vì tay đau nên cô phải nhờ dì Lý cài cúc phía sau cho nên hơi chậm chạp một tí.

Dư Cảnh Nam thay xong đã xuống bên dưới bàn luận về kinh doanh cùng hai người bọn họ, dù là bác sĩ nhưng gia đình hẳn làm kinh doanh nên cũng hiểu được đôi chút.


Đan Tâm bước từ câu thang xuống, chiếc váy hồng phấn vải lụa làm cơ thể cô càng uyển chuyển hơn.

Hai tay để ngang bụng bị băng bó giống như hai cái càng cua, nhìn nửa trên thì xinh đẹp ngọt ngào, nhìn xuống đôi bàn tay lại có chút buồn cười, đây chính là hình mẫu “xinh tếu”, vừa đẹp vừa hài.

Ở trong nhà Dư Cảnh Nam tuy chẳng bao giờ tổ chức tiệc tùng nhưng cái gì cũng không thiểu.

Bộ đồ nghề ăn cua được bày ra ở trên bàn bốn phần, chân tay cô như thể làm sao mà ăn được.

Cả ba người đàn ông đều đồn mắt nhìn về phía cô.

Dư Cảnh Nam ngồi ở một đầu bàn vuông, rất ra dáng chủ nhà, còn Hàn Lam Vũ và Trình Duật Hạo ngồi hai bên đối diện nhau.

Theo thói quen Doãn Đan Tâm liền chạy về chỗ ngồi bên cạnh Hàn Lam Vũ ngồi xuống, Trình Duật Hạo liên ôn hòa nói: “Đan Tâm, qua đây đi, tôi giúp em làm cual”
Doãn Đan Tâm vừa ngại vừa cảm kích nhưng cô muốn ngồi ở bên cạnh Hàn Lam Vũ, dù sao bọn họ vẫn thân quen hơn, để giáo sư giúp mình ăn thật không phải phép.

“Không cần đâu ạ!”
Doãn Đan Tâm mỉm cười ái ngại rồi quay sang nhìn Hàn Lam Vũ: “Chú bón cho tôi ăn đi!”
“Em là trẻ con à?”
Hàn Lam Vũ trêu cô.

“Không! Tôi là người què!”
Đan Tâm đưa hai tay lên lắc lắc với Hàn Lam Vũ vừa nhìn về phía Dư Cảnh Nam ám chỉ tại hắn mà cô bị như vậy, hắn đang uống rượu vang, suýt thì bị sặc.

Dư Cảnh Nam lại nhận ra một chuyện, sau này tuyệt đối không nên đắc tội với Doãn Đan Tâm, cô chính là kiểu người thù dai, nhỏ nhen, rất thích nói sốc và toàn lựa những thời điểm oái oăm để ra tay.