Hôn Đông

Chương 61



Đứng dưới ánh trăng bạc sáng vằng vặc, Lê Đông cong môi cười.

Cơn gió mùa đông lạnh se sắt thổi tới, làm rối mái tóc cột đuôi ngựa lỏng lẻo của cô, những lọn tóc bay lên bay xuống trong màn đêm, thoang thoảng hương cúc nhẹ nhàng mà quyến rũ.

Đáy mắt Kỳ Hạ Cảnh nhuốm ý cười ấm áp, anh cong môi, khẽ hỏi cô: “Em đang cười gì vậy?”

Lê Đông chỉ lắc đầu: “Không có gì.”

Trên bàn chân nhỏ nhắn, mềm mại của người phụ nữ dính cát, ngón chân trắng trẻo, mịn màng, cổ chân có thể dễ dàng ôm gọn trong lòng bàn tay.

Kỳ Hạ Cảnh nâng cổ chân của Lê Đông lên, không cho phép cô trốn tránh, anh cầm khăn lụa lau từng chút đất cát đi, trông thấy mu bàn chân cô căng lên vì căng thẳng, ngón chân hơi cuộn tròn lại.

Từ sau nụ hôn lần trước, anh đã phát hiện ra, không hiểu lý do tại sao nhưng chỉ cần hai người có hành động hơi thân mật một chút là cả tâm lý và thể xác của Lê Đông đều nhanh chóng trở nên căng cứng.

Lần này cũng vậy.

Nửa phút trước, cô còn đang cười tít mắt nhưng giờ lại giãy giụa đòi rút chân về, sau đó vội vã cúi người xuống để đi tất và giày.

Lê Đông thắt dây giày lại, lảng tránh ánh mắt của anh, định bụng bỏ đi: “Khuya rồi, chúng ta về thôi…”

“A Lê.”

Kỳ Hạ Cảnh quỳ một chân dưới đất ngay trước mặt cô, thấy Lê Đông nghe anh gọi, quay đầu lại nhìn anh, anh ngồi thẳng lưng lên, lập tức rút ngắn khoảng cách giữa hai người, cánh môi mỏng khó lắm mới kịp dừng lại cách cánh môi đỏ mọng của cô chừng nửa tấc.

Thấy cô nín thở, Kỳ Hạ Cảnh bóp chặt cổ tay nhỏ gầy xương xương của Lê Đông, không cho cô trốn, hạ giọng thì thầm, dỗ dành:

“Em còn nhớ không, quà đáp lễ cho que kẹo mút.”

Bốn mắt nhìn nhau, Lê Đông không còn trốn tránh đi đâu được nữa, khuôn mặt cô không ngừng phóng đại trong đáy mắt anh, nét mặt cứng đờ và bối rối ngày càng rõ ràng hơn trong mắt Kỳ Hạ Cảnh, lưng cô cứng ngắc, ngôn ngữ cơ thể tỏ thái độ phản kháng hết sức rõ ràng.

Cô không hề chờ mong nụ hôn này.

Kỳ Hạ Cảnh cúi đầu nhìn xuống, không nói tiếng nào, anh vẫn muốn hôn cô.

Tiếng chuông điện thoại di động hân hoan vui vẻ vang lên to và rõ, đột ngột xé toạc bầu không khí tĩnh lặng, khiến người ta không tài nào phớt lờ nổi.

Kỳ Hạ Cảnh nhíu mày, Lê Đông đã quay đầu đi tìm điện thoại, cô vừa bấm nghe máy, giọng nói oang oang của Chu Hồng Diễm lập tức vang lên:

“Không phải hôm nay con không phải trực ca đêm hay sao? Sao đã mười giờ rồi mà con vẫn chưa về nhà?”

“Mẹ gửi tin nhắn cũng không thấy con trả lời, nếu chuyến này mẹ gọi mà con vẫn không nghe máy thì chắc mẹ phải tới bệnh viện tìm con mất!”

Cho dù đã bao nhiêu tuổi nhưng trong mắt mẹ, con cái vẫn luôn là một đứa trẻ, hơn nữa, cách xử sự của Lê Đông quả thực có phần thiếu sót, cô đã tan làm hơn ba tiếng rồi nhưng không hề liên lạc với gia đình báo một tiếng bình an.

“Dạ, mẹ đừng lo, con về nhà ngay đây, mẹ và ba mau ngủ đi, không cần chờ con.”

Cúp điện thoại, Lê Đông ngồi trên chiếc ghế dài, ngẩng đầu lên nhìn Kỳ Hạ Cảnh đã đứng thẳng dậy trước mặt cô.

Cô vẫn chưa quên nụ hôn bị ngắt ngang giữa chừng vài giây trước.

Thế nhưng, hiện tại Kỳ Hạ Cảnh đã đứng dậy, lười biếng đút hai tay vào túi, mái tóc đen mềm của anh bị gió biển thổi lướt qua, toàn thân tỏa ra cảm giác mệt mỏi, khiến Lê Đông không biết nên mở lời như thế nào.

Người đàn ông không nói gì, cụp mắt nhìn cô, sự dịu dàng trong đôi mắt hoa đào của anh vẫn vẹn nguyên như vậy. Thế nhưng, Lê Đông có cảm giác chỉ trong vài giây ngắn ngủi vừa rồi, cô đã nhìn thấy cơn sóng lừng dữ dội trong đôi mắt ấy.

Cô biết, vừa rồi cô là người chủ động né tránh nụ hôn đó.

Khi khuôn mặt điển trai của Kỳ Hạ Cảnh phóng đại trước mắt cô, đầu óc cô trống rỗng, không còn biết phải làm gì, cơ thể trở nên bối rối và cứng ngắc.

Không phải là ý chí cô chủ động từ chối mà là bản năng của cơ thể cô vô thức kháng cự lại.

Ngay cả bản thân Lê Đông cũng không hiểu vì sao.

Lê Đông không ngờ Chu Hồng Diễm lại ra tận cổng khu chung cư để đón cô.

Để ba mẹ yên tâm, lúc lên xe, cô đã gọi điện cho mẹ, thậm chí lúc về gần tới chung cư, cô còn gửi thêm tin nhắn dặn Chu Hồng Diễm nên đi ngủ sớm trước nửa đêm.

Vóc người Chu Hồng Diễm nhỏ gầy, giữa trời đông giá rét, bà ấy bọc mình trong chiếc áo khoác nặng trịch, nhìn từ xa trông giống một chiếc bánh ú. Bà ấy cảnh giác đưa mắt nhìn quanh.

“Mẹ?”

May mà Lê Đông có thói quen hỗ trợ nhìn đường khi ngồi bên ghế lái phụ nên từ lúc còn cách mấy chục mét, cô đã nhận ra mẹ mình đang đứng chờ ở cổng khu chung cư, cô hạ cửa sổ xe xuống, hoảng sợ hỏi: “Sao mẹ lại ra ngoài cổng khu chung cư chờ con thế này?”

Chiếc xe Porsche chạy chậm dần, Kỳ Hạ Cảnh mở cửa xe mời Chu Hồng Diễm lên xe, lịch sự chào hỏi bà ấy.

Lê Đông vẫn còn chưa hết giật mình vì mẹ cô đêm hôm khuya khoắt đi ra ngoài, Chu Hồng Diễm đã ngồi vào hàng ghế sau, nói liến thoắng: “Mẹ đã hỏi trước rồi, khu chung cư này không có camera giám sát, hơn nửa năm nay đã có mấy cô gái sống một mình bị đàn ông quấy rối quanh khu chung cư này rồi, nếu không có…”

Nửa câu còn lại bị bỏ dở, Chu Hồng Diễm cau mày “hừ” một tiếng bằng đường lỗ mũi, tiếp tục quở trách Lê Đông: “Con đã lớn tướng vậy rồi mà chẳng có chút ý thức an toàn gì cả là thế nào vậy, con như thế này thì sao ba mẹ yên tâm để con ở đây một mình được chứ.”

Kỳ Hạ Cảnh nhìn vào gương chiếu hậu, tinh ý nhận ra vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi trong khoảnh khắc vừa rồi của bà ấy.

Khác với thái độ nhiệt tình ở lần gặp đầu tiên, hiện tại, Chu Hồng Diễm chỉ cười khách sáo và có phần kháng cự anh, thường hay ăn nói nửa chừng, vòng vo.

Như thể bà ấy đã biết được chút gì đó nhưng không chắc chắn nên không dằn lòng nổi muốn thăm dò.

Anh gõ nhẹ ngón tay lên vô lăng, dừng xe trước cửa ra vào ở dưới tầng, nhìn vào gương chiếu hậu, nở nụ cười hoàn hảo không có gì để bắt bẻ:

“Dì yên tâm, sau này buổi tối cháu sẽ đưa A Lê về.”

Động tác mở cửa xe của Chu Hồng Diễm khựng lại, bà ấy liếc nhìn người đàn ông ngồi ở vị trí ghế lái bằng ánh mắt phức tạp rồi đột nhiên nói: “Lê Đông, có phải trong ngăn tủ phòng bếp vẫn còn mấy bình trà ướp hoa phải không? Con lên đó lấy một ít mang cho bác sĩ “Hạ” đi.”

Người phụ nữ cố ý nhấn mạnh vào họ của anh, Kỳ Hạ Cảnh nghe vậy lặng lẽ chau mày.

Lê Đông đã xuống xe rồi nên không phát hiện ra điều gì bất thường, mặc dù cô rất ngạc nhiên trước yêu cầu của mẹ nhưng vẫn rảo bước chạy lên trên lầu, Chu Hồng Diễm và Kỳ Hạ Cảnh đi theo đằng sau.

Đợi Lê Đông về tới nhà, đi vào trong bếp, hai người mới ăn ý dừng lại ở đầu cầu thang tầng bốn, trong hành lang vắng vẻ chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng ồn vọng ra từ sau cánh cửa căn hộ khép hờ.

Chu Hồng Diễm ngẩng đầu, nhìn chàng trai điển trai, cao ráo trước mặt, ôm tâm trạng phức tạp quan sát nụ cười hoàn hảo và mọi cử chỉ đều nho nhã, lịch sự của anh, anh nói: “Cảm ơn trà ướp hoa của dì.”

Từ khi tìm được chiếc áo khoác gió nam màu đen trong tủ quần áo của Lê Đông, mấy ngày nay, hễ nhắm mắt lại là trong đầu Chu Hồng Diễm lại hiện lên tấm ảnh giấu trong tủ quần áo.

Cậu thiếu niên xán lạn trong tấm ảnh đó và người đàn ông trẻ tuổi tài cao trước mặt, lẫn nhân vật nam chính trong bức ảnh chụp cảnh hôn trộm đầy nhục nhã năm xưa thực sự rất giống nhau.

Rất nhiều suy nghĩ điên cuồng quẩn quanh trong tâm trí Chu Hồng Diễm, hiện tại vẫn chưa thể xác nhận nên bà ấy chỉ có thể nói bóng gió thăm dò: “Cháu… Quen Tiểu Đông lâu rồi à?”

Kỳ Hạ Cảnh vẫn thản nhiên như cũ: “Vâng, nhưng bọn cháu đã nhiều năm không gặp, gần đây cháu mới chuyển từ Thượng Hải về nên mới gặp lại ạ.”

Hai người ngầm hiểu ý bóng gió của nhau, ánh mắt Chu Hồng Diễm vơi bớt nặng nề, một lúc sau, bà ấy lại hỏi anh: “Dì thấy xe cháu đi là loại xe rất tốt nhưng nghe nói tiền lương của bác sĩ các cháu không cao, xe đó là người nhà hỗ trợ cháu à?”

“Cháu có đầu tư khác ngoài công việc chính ạ.” Giọng điệu của Kỳ Hạ Cảnh vẫn điềm tĩnh: “Sau khi tốt nghiệp cấp ba, cháu không còn liên lạc với người nhà nữa.”

Nghe vậy Chu Hồng Diễm hết sức kinh ngạc, không biết là do lượng tin tức khổng lồ trong câu này hay là vì Kỳ Hạ Cảnh coi như đã tự tiết lộ thân phận của bản thân.

Bà ấy gần như buột miệng hỏi ngay: “Vậy hiện tại quan hệ của hai đứa là thế nào…”

“Con tìm thấy trà ướp hoa rồi.”

Lê Đông cầm hai hộp trà ướp hoa ra, Kỳ Hạ Cảnh và mẹ đi chung với nhau khiến cô cảm thấy bất an, cô đưa trà ướp hoa cho Kỳ Hạ Cảnh đang đứng ngoài cửa, nói khẽ: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”

“Không có gì.” Kỳ Hạ Cảnh đưa tay ra nhận lấy chiếc bình sứ, đầu ngón tay chẳng rõ là cố ý hay vô tình chạm vào đốt ngón tay của Lê Đông, anh ôn tồn nói:

“Anh đang định nói với dì là hiện tại anh đang theo đuổi em.”

Nói xong, anh lễ phép cúi đầu chào Chu Hồng Diễm: “Sau này có chuyện gì cũng mong được dì chiếu cố hơn ạ.”

Có người bẩm sinh đã biết làm thế nào để kiểm soát tình hình, mặc dù Chu Hồng Diễm là người đặt câu hỏi trước nhưng cuối cùng mạch tư duy của bà ấy lại bị cuốn theo ý đồ dẫn dắt của Kỳ Hạ Cảnh, bà ấy nheo mắt hỏi lại: “Chiếu cố? Cháu cần dì chiếu cố à?”

“Dạ vâng.” Kỳ Hạ Cảnh cong môi, giơ hai bình trà ướp hoa trong tay lên, nói một câu mà Chu Hồng Diễm không tài nào phản bác nổi: “Ít nhất là tính tới hiện tại thì dì cũng không ghét cháu.”

“Cho nên, nếu sau này cháu không qua được ải của chú thì hy vọng dì có thể giúp cháu một chút.”

Hai mươi phút sau, Lê Đông rửa mặt xong, lau mái tóc ướt đi ra khỏi nhà vệ sinh, thấy mẹ mình vẫn còn ngồi im lặng trong phòng ăn.

Sức khỏe Lê Minh Cường không tốt nên bắt buộc phải đi ngủ sớm, Lê Đông rón rén lại gần, ngồi xuống đối diện Chu Hồng Diễm, hỏi nhỏ: “Mẹ đang nghĩ gì vậy?”

Chu Hồng Diễm nghe vậy im lặng mất mấy giây, sắc mặt nặng nề, bà ấy chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Lê Đông, mãi một lúc sau mới hỏi: “Bình thường Tiểu Hạ nói chuyện với con cũng…”

Chu Hồng Diễm im lặng nửa giây, chọn một từ mà bà ấy cho rằng đã khá là nhã nhặn: “Cũng không biết xấu hổ như vậy sao?”

Lê Đông: “...”

Đợi tới khi đèn trong phòng ngủ đã tắt, bên trong cũng không còn có động tĩnh gì một lúc lâu, Lê Đông mới nằm trên sô pha phòng khách, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Kỳ Hạ Cảnh.

“Sao tự nhiên anh lại nói với mẹ em chuyện anh theo đuổi em vậy?”

Ngay khi tin nhắn vừa gửi đi, anh lập tức gọi lại cho cô.

“Vậy phản ứng của dì thế nào?”

Trong ống nghe, giọng Kỳ Hạ Cảnh có vẻ xa xôi như thể anh đang không ở gần điện thoại. Lê Đông rúc người vào trong chăn, kéo chăn che kín đầu, khẽ nói:

“Bà ấy nói anh không biết xấu hổ.”

Nói xong, cô cong môi bật cười thành tiếng, trong lòng vẫn cảm thấy thật thần kỳ.

Có lẽ là bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của cô, có lẽ là sự nghi ngờ trên nét mặt của Chu Hồng Diễm quá chân thực, dường như Chu Hồng Diễm thực sự không ngờ rằng Kỳ Hạ Cảnh lại mặt dày mày dạn như vậy.

Đương nhiên đây không phải là lời khen nhưng không hiểu sao nó lại xua tan cảm giác căng thẳng trong lòng cô.

“Xem ra dì và em cùng chung một quan điểm rồi.”

Bên trong phòng tắm mờ tối chỉ có một chiếc đèn tường lóe sáng ở chỗ bồn rửa tay, Kỳ Hạ Cảnh vừa tắm rửa xong, cởi trần nửa người trên, bên hông quấn hờ chiếc khăn tắm, tóc vẫn còn nhỏ nước tí tách, rơi xuống cơ bắp chắc khỏe ở tay và vai lưng.

Nghe thấy tiếng cười khẽ trong loa, tay phải anh rút chiếc khăn nằm trên giá để lau tóc, tay trái cầm chiếc điện thoại để trên bàn đá cẩm thạch lên, nhíu mày hỏi ngược lại: “Vì sao em lại ngạc nhiên khi anh nói anh muốn theo đuổi em?”

Trong đầu Kỳ Hạ Cảnh nhớ lại biểu cảm thất thố của cô khi ấy, anh lười biếng dựa vào bệ đá cẩm thạch, ngón trỏ thon dài bấm nút ghi âm, giọng nói thong thả mà mệt mỏi:

“Chẳng lẽ là vì hôm đó anh hôn em vẫn còn chưa đủ thể hiện rõ ràng ư?”

Đúng như dự đoán, Lê Đông khựng lại nửa giây rồi vội vàng giải thích: “Sao anh luôn cố ý xuyên tạc lời em vậy…”

“Lê Đông.”

Cô khẽ phàn nàn, ngân dài âm cuối làm Kỳ Hạ Cảnh thấy lòng mình ngứa râm ran. Trong không gian mờ tối, anh lặng lẽ nhíu mày, cố ý gằn giọng giả vờ tức giận trong khi khóe môi lại đang âm thầm cong lên: “Đời anh chỉ từng hôn một người con gái duy nhất.”

“Không phải là hôm qua em mới vừa hôn anh nhưng hôm nay đã không định chịu trách nhiệm đấy chứ?”

“Rõ ràng là anh hôn em trước mà.” Lê Đông không nhịn được ấm ức phản bác, tính toán chi li: “Còn hôn những hai lần.”

“Nhưng cả hai lần em đều không đẩy anh ra.”

Chẳng mấy khi Kỳ Hạ Cảnh mới thấy cô hờn dỗi, ý cười trong mắt anh càng rõ ràng hơn, anh cố ý giở trò ngang ngược, đủng đỉnh nói: “Cho nên chúng ta là đồng phạm.”

“...” Cuối cùng Lê Đông cũng bị trình độ lưỡi không xương nhiều đường lắt léo của anh đánh bại, cô tiu nghỉu hỏi: “Vậy anh muốn em phải chịu trách nhiệm như thế nào đây?”

Cô mắc câu đúng như tính toán của anh, Kỳ Hạ Cảnh cắn phần má trong miệng, đủng đỉnh giở trò xấu xa ngầm:

“Đơn giản thôi.”

“Em gọi một tiếng “cưng à” anh nghe thử xem nào.”

Anh uốn cong lưỡi âm cuối, khiến giọng nói trở nên trầm ấm, khàn khàn, mờ ám, không giống như đang yêu cầu Lê Đông chiều theo ý mình mà giống như chỉ đang mượn cơ hội này để tán tỉnh cô.

Lê Đông im lặng mấy giây, thẹn thùng đến độ âm cuối câu cũng run lên: “Kỳ Hạ Cảnh.”

“Ừm.”

Kỳ Hạ Cảnh nghe cô vừa buồn bực vừa ngượng ngùng gọi tên anh, cổ họng anh lại vừa khô vừa ngứa, giọng càng thêm khàn khàn, lười biếng: “Em gọi đi, anh đang nghe đây.”

Đầu bên kia hoàn toàn im lặng, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng hít thở có phần dồn dập.

Kỳ Hạ Cảnh biết tính Lê Đông không dám gọi cách xưng hô này ra miệng, anh chỉ định trêu ghẹo cô mấy câu, tiện thể kéo dài cuộc nói chuyện điện thoại này mà thôi.

Kỳ Hạ Cảnh vắt khăn lên giá, liếc nhìn hình xăm ở vị trí trái tim in bóng trong gương, anh thoáng dừng lại rồi lập tức chuyển mắt nhìn đi hướng khác, cúi người định cầm đồ lên đi giặt.

“... Cưng, cưng à.”

Lê Đông ráng dằn cảm xúc xấu hổ xuống, tiếng thì thầm của cô bất ngờ vang lên trong phòng tắm, giọng đầy căng thẳng, khẽ khàng. Chuyện này bất ngờ tới mức Kỳ Hạ Cảnh nhất thời không kịp phản ứng, anh khựng lại mất mấy giây, bàn tay với lấy quần áo sững lại giữa không trung.

Có lẽ là Kỳ Hạ Cảnh đã ngây người quá lâu, cuối cùng Lê Đông là người chủ động phá tan sự im lặng: “… Sao anh không nói gì?”

Lòng bàn tay của Kỳ Hạ Cảnh siết chặt thành nắm đấm rồi lại buông ra, cuối cùng anh chống hai tay lên bệ đá cẩm thạch, để hơi lạnh của đá kích thích thần kinh đang kích động của anh, anh cúi đầu, không nhịn được bật cười khe khẽ.

Anh nhìn chằm chằm vào màn hình cuộc gọi, màn hình sáng ngời phản chiếu ánh mắt đầy ham muốn của anh lúc này: “A Lê, gọi thêm một lần nữa đi.”

“Vừa rồi tín hiệu không tốt, anh không nghe rõ.”

Lần này đáp lại anh là tiếng tút dài vô tình trong điện thoại.

Dù giữa mùa đông lạnh không mở điều hòa nhưng Kỳ Hạ Cảnh vẫn bị hai tiếng ngượng nghịu của người nào đó làm toàn thân khô nóng.

Anh không vội nhặt quần áo lên đi giặt nữa, cúi đầu nhìn xuống bên dưới, lặng lẽ nhíu mày, đưa tay lên vò mái tóc ngắn vẫn còn ướt.

Không biết rốt cuộc là ai chòng ghẹo ai nữa.

Kỳ Hạ Cảnh cầm chiếc điện thoại để trên bệ đá cẩm thạch lên, gửi tin nhắn cho người duy nhất được ghim trên đầu:

QXJ: Sao bỗng nhiên em lại cúp điện thoại vậy?

Sau khi tin nhắn gửi đi, khung chat liên tục cho biết [Đối phương đang soạn tin nhắn] nhưng mãi mà anh vẫn không nhận được hồi âm.

Một lúc sau, Lê Đông mới nhắn lại một câu đầy tùy tiện: “Tín hiệu không tốt nên điện thoại tự ngắt kết nối.”

Dường như sợ Kỳ Hạ Cảnh lại gọi lại, cô nhanh chóng gửi thêm một tin nhắn nữa: “Em phải ngủ đây, ngủ ngon.”

Cô trêu chọc anh hưng phấn bừng bừng như vậy rồi tùy tiện kiếm một cái cớ qua loa tắc trách là xong ư?

Chiếc lưỡi liếm qua liếm lại hàm răng, Kỳ Hạ Cảnh híp mắt trầm ngâm một lát, lịch sự nhắn lại: “Ừm, em ngủ đi.”

Sau đó bên môi người đàn ông nở nụ cười đầy lơ đãng, nhanh chóng gõ thêm mấy chữ rồi đủng đỉnh bấm gửi.

“Nhờ phúc của bác sĩ Lê, anh lại phải đi tắm nước lạnh đây.”