Hôm Nay Tôi Lại Bị Ép Sống Lại

Chương 24: </span></span>24



Hai phút sau, chuông đi học rung lên.

Những tạp âm ồn ào trong phòng học cũng theo đó mà giảm dần xuống, thầy Hồ dạy môn Marx vừa bước vào trong cửa, còn chưa kịp buông cốc nước trong tay đã bị bảo vệ tuần tra gọi ra ngoài.

Bởi vì phòng học vô cùng yên lặng, bên ngoài phòng học cũng yên tĩnh như thế, cho nên tất cả mọi người có thể lờ mờ nghe được bảo vệ đang nói gì với thầy Hồ.

“Ơ? Thầy Hồ chưa nhận được thông báo à? Sao bây giờ còn đi dạy ở bên này?”

“Thông báo gì? Tòa giảng dạy bị làm sao?”

“Phần trụ chống trong tòa giảng dạy bị nứt, trưởng phòng đã gọi điện cho đội thi công tìm người tới sửa gấp rồi, sáng nay vừa gửi tin nhắn khẩn…”

“Sáng nay tôi không xem điện thoại, thế thì nguy hiểm quá.”

Bảo vệ đi tuần nói: “Đúng vậy, cho nên vừa rồi chủ nhiệm Dương bảo tôi đến tòa giảng dạy xem thử, sợ có giảng viên không đọc được thông báo lại cho học sinh lên lớp ở đây, thầy qua tòa Minh Tâm đi.”

“Tòa Minh Tâm?!” Thầy Hồ bỗng nhiên cất cao giọng như nghe được chuyện gì đó rất đáng sợ, thậm chí khi ông biết trụ chống tòa giảng dạy bị nứt mà hơn trăm học sinh của ông còn ngồi ở trong này cũng không ngạc nhiên đến như vậy, “Tòa Minh Tâm còn dùng được à?”

“Dùng được, chủ yếu là chỉ có ở đó mới có phòng học cỡ lớn.”

“Thôi được, để chúng tôi qua đó.”

“Chủ nhiệm Dương nói phòng học không thay đổi, chỉ có lớp 409 đổi thành lớp 311, các thầy là lớp 406 thì cứ sang phòng 406 tòa Minh Tâm là được.”

“Được.”

Thầy Hồ đáp lời rồi trở lại phòng học, cầm lấy giáo án và ly nước lên nói: “Các em, trụ chống ở bên này nứt rồi, chúng ta không thể học ở đây được nữa, bây giờ phải qua tòa Minh Tâm, mọi người xếp thành hai hàng rời khỏi phòng học, đừng chen chúc xô đẩy cũng đừng ồn ào.”

Thầy vừa dứt lời, trong lớp bắt đầu vang lên rất nhiều tiếng bàn tán ——

“Tòa Minh Tâm? Đây là khu nào vậy?”

“Trường chúng ta có khu này à?”

“Hình như là có đó? Chắc là cái tòa nhà cũ ở phía sau vườn rau của khoa nông nghiệp, trước đó tôi đã đi hỏi rồi, họ nói đó đúng là khu dạy học không dùng nữa.”

Cố Nhung đến thành phố Đàm học đại học còn chưa tới một học kỳ, vừa tới đây đã bị tống đi quân sự, không bao lâu lại nằm viện hết nửa tháng, cho nên cậu chưa kịp đi dạo hết trường, bây giờ nghe thấy tòa nhà này cũng cảm thấy hơi lạ.

Đến cả Lý Minh Học cũng không nhịn nổi tò mò hỏi Thẩm Thu Kích: “Thẩm đại ca, cậu có biết tòa Minh Tâm không?”

“Nếu như là tòa nhà sau vườn rau khoa nông nghiệp.” Thẩm Thu Kích cầm sách của mình lên, “Vậy thì đúng là tôi từng thấy khi đi học rồi.”

Thẩm Thu Kích đang nói đến tiết thể dục, đôi khi bọn hắn sẽ học trong sân vận động phòng thể dục, mà phòng thể dục cách vườn rau của khoa nông nghiệp rất gần, phía sau đó có một tòa nhà lớn bị ngăn cách bởi bức tường, trước kia Thẩm Thu Kích còn tưởng tòa nhà đó là nhà máy cũ bị bỏ hoang, bây giờ mới biết đó là trường của mình.

Thế nhưng nếu đó là khu dạy học của trường, vậy tại sao còn phải xây tường lên? Sợ học sinh tò mò đi vào à?

Chỉ là một tòa giảng dạy bị bỏ trống thôi mà, có gì mà không thể vào được? Còn sợ đến mức xây cả tường lên, ngăn không cho học sinh tò mò?

Đây là những điều mà Cố Nhung nghi ngờ.

Nhưng tất cả mọi người đều là sinh viên năm nhất mới vào học, không hiểu rõ quá khứ của đại học thành phố Đàm, cho nên những câu hỏi này tạm thời không có đáp án chính xác.

Bọn họ theo chỗ ngồi tạo thành hai nhóm theo sau thầy Hồ di chuyển về phía tòa Minh Tâm, sau khi đến gần mới phát hiện bức tường vây bên ngoài đã bị đập đi hơn phân nửa, có lẽ là để tiện cho học sinh bên tòa giảng dạy chính qua đây học. Nơi này không chỉ có mỗi học sinh lớp cậu như vừa rồi, mà trừ bọn họ ra thì vẫn còn rất nhiều học sinh lớp khác, đảo qua đảo lại đều là hơi thở của người sống, thậm chí sau khi tới gần còn có thể nghe thấy tiếng giảng viên giảng bài vang vọng

Xem ra quả nhiên như anh bảo vệ kia nói, chỉ có lớp thầy Hồ mới không biết thông báo trong di động sáng nay, còn các học sinh lớp khác đều đã qua tòa Minh Tâm học hết.

Cố Nhung ngẩng đầu nhìn tòa Minh Tâm sừng sững trước mắt, không hiểu sao nhịp tim bỗng đập thật nhanh.

Trái tim đập nhanh sẽ khiến người khác ngạt thở, Cố Nhung vô ý thức xoa tay lên chỗ trái tim để làm dịu cảm giác khó chịu, đồng thời muốn nắm lấy lá bùa hộ thân đeo trên cổ.

Chẳng qua sau khi tìm mãi không ra, Cố Nhung mới nhớ lá bùa mà Thẩm Thu Kích cho cậu ở bệnh viện đã mất rồi —— Ngay sau khi cậu gặp phải y tá đi giày cao gót đỏ thay thuốc và cậu bé bí ẩn đưa sữa kia, lá bùa kia đã biến mất.

Đêm đó trong đồng phục bệnh nhân của cậu chỉ còn lại một nắm tro tàn, hệt như tàn tro sau khi đốt giấy đi vậy.

Cho nên Cố Nhung cảm thấy có lẽ lá bùa kia của Thẩm Thu Kích vẫn có tác dụng.

Cố Nhung nhìn Thẩm Thu Kích và Lương Thiếu đang đi phía trước mình, chần chờ vài giây bèn tiến lên dùng góc sách giáo khoa chọc vào lưng Lương Thiếu: “Lương Thiếu, đổi chỗ cho tớ đi.”

“Hả?” Lương Thiếu còn chưa kịp phản ứng, Cố Nhung đã đi tới trước mặt cậu ta đổi vị trí, đứng song song với Thẩm Thu Kích.

Một tay Thẩm Thu Kích ôm sách, cái tay kia xoay bút liên tục, bên cạnh mình biến thành người khác cũng không ngẩng lên.

“Thẩm Thu Kích.”

Cố Nhung không những chấp nhặt chuyện Thẩm Thu Kích không để ý tới mình mà còn cười ngọt ngào với hắn, giọng nói cũng trở nên mềm mại hẳn đi, khiến cho Lương Thiếu và Lý Minh Học ở phía sau suýt trợn lòi con mắt.

Duy chỉ có Thẩm Thu Kích vẫn tỏ vẻ thanh cao, nghe Cố Nhung gọi cũng chỉ khẽ nhếch mày, mắt phượng trong trẻo lạnh lùng đảo về phía cậu: “Sao?”

Thanh niên cũng dùng góc sách chọt chọt người hắn, nhỏ giọng nói: “Bùa hộ thân trước đây cậu đeo còn nữa không?” Sau đó còn như sợ hắn kiếm cớ hoặc không cho mình bùa, vội vàng bổ sung thêm một câu, “Cậu đã nói là cậu vẫn còn rất nhiều.”

“Còn.”

“Vậy cậu cho tôi thêm cái nữa được không? Lát tan học tôi sẽ mời cậu bữa trưa.”

“Được thôi.”

Khóe miệng Thẩm Thu Kích hơi nâng lên, kiệm chữ như vàng, nhưng dáng vẻ thâm trầm ổn trọng ấy không duy trì được bao lâu đã biến mất ngay khi Cố Nhung thò tay vào cổ áo hắn, hắn vội vàng kéo cổ áo lại như bị mấy tên lưu manh sàm sỡ, trừng mắt hỏi Cố Nhung: “Cậu làm gì đấy?”

“Lấy bùa chứ sao.”

Cố Nhung tỏ vẻ vô tội, bàn tay vươn ra còn chưa rút về.

Ánh mắt Thẩm Thu Kích dời xuống, phát hiện tay thanh niên rất trắng, mười ngón tay thon dài, đầu ngón tay lại hơi hồng lên như mang theo hơi ấm, nhưng khi Cố Nhung chạm đến xương quai xanh của hắn, hắn cảm nhận được đầu ngón tay cậu rất lạnh, mà cơn lạnh này vẫn vương vấn ở trên da nơi bị chạm vào thật lâu.

“Tôi không đeo trên người, bùa trong túi tôi.”

Thẩm Thu Kích lấy ra một lá bùa vàng gấp thành hình tam giác ra khỏi túi rồi nhét vào tay Cố Nhung, trong lúc đó còn không cẩn thận chạm phải ngón tay của thanh niên, thấy Cố Nhung không hề tránh né, Thẩm Thu Kích làm như không có gì thu tay lại, nhưng hắn không xoay bút nữa mà đút tay vào túi.

Cố Nhung có được lá bùa kia rồi thì còn quan tâm Thẩm Thu Kích chạm phải mình làm gì? Chỉ chăm chú bỏ lá bùa hộ thân vào túi áo trước ngực, cảm giác mình an toàn hơn rất nhiều.

Phòng học của bọn họ vốn là phòng 406 không hề thay đổi, cho nên khi đến tòa Minh Tâm, bọn họ vẫn phải đi lên tầng bốn đến phòng 406 để học.

Mà phòng 406 nằm ngay ngã rẽ nơi bậc thang, không khó tìm lắm, chẳng qua ban nãy bảo vệ tuần tra kia có nói ở đây chỉ có phòng 409 là phải đổi địa điểm, cứ như nơi đó không thể dạy học được vậy. Cho nên trước khi bước vào phòng học, Cố Nhung còn liếc nhìn dãy số trên cửa, xác nhận đúng là phòng 406 mới ôm sách giáo khoa vào ngồi xuống.

Bây giờ cậu đang ngồi cạnh Thẩm Thu Kích, bởi vì ban nãy cậu đã đổi chỗ cho Lương Thiếu rồi.

Lương Thiếu vừa đặt mông xuống là lập tức đứng lên ngay, cậu ta đang muốn ngăn cản Thẩm Thu Kích và Cố Nhung, nhưng đột nhiên nhớ tới ban nãy khi đang đi Cố Nhung cười dịu dàng thì thầm nói chuyện với Thẩm Thu Kích lại cảm thấy mình nghĩ hơi nhiều —— Hình như từ sau khi đi bệnh viện một chuyến về, mối quan hệ giữa Cố Nhung và Thẩm Thu Kích không còn giống trước đây, nhưng khác ở chỗ nào thì cậu ta không nói ra được.

“Được rồi, ngồi xuống hết đi, chúng ta điểm danh.”

Thầy Hồ thấy học sinh đều đã ngồi vào chỗ bèn lấy sổ ghi chép ra bắt đầu điểm danh.

Cố Nhung nghe thấy hai nam sinh ngồi phía trước thầm mắng một tiếng “Chết rồi”, đó là Du Kim Hải và Thai Nhất Thành ở phòng ký túc xá 418 bên cạnh bọn họ, thầy Hồ vừa bắt đầu điểm danh, hai tên kia đã cầm lấy điện thoại, có lẽ là đang mật báo cho bạn cùng phòng là Hứa Gia và Doãn Sâm, để bọn họ tranh thủ thời gian lên lớp.

Tình huống này rất phổ biến ở đại học, Cố Nhung không thèm quan tâm, tiếp tục ghi chép cho vở ghi của mình.

Mà thầy Hồ điểm danh xong thì bắt đầu tiết dạy, tiếng chuông tan học vang lên, tiết thứ nhất bình yên trôi qua.

Thầy Hồ chưa từng cố gắng kéo thêm giờ dạy, cho nên ông rất được học sinh thích, chuông tan học vừa reo lên đã cầm lấy cốc nước của mình ra khỏi phòng học, đến phòng nước giáo viên bên cạnh tạm thời nghỉ ngơi, sau đó trong phòng học cũng lần lượt có những học sinh khác ra ngoài, có đi vệ sinh, cũng có trốn học —— Dù sao thầy cũng điểm danh xong rồi, tiết còn lại không cần học nữa, trừ khi thầy Hồ lại mở cuộc tàn sát sau khi tiết thứ hai kết thúc, tiếp tục điểm danh.

Lý Minh Học và Lương Thiếu cũng chuồn đi, nói là có hoạt động câu lạc bộ gì đó, vừa lúc Cố Nhung quay về Lý Minh Học đã dặn cậu ngồi nghe giảng tiết sau cho cẩn thận, tối về mượn vở cậu ghi lại phần quan trọng, vả lại nếu thầy Hồ còn điểm danh nữa thì nhớ gửi Wechat gọi họ về.

Cố Nhung còn chưa kịp đồng ý, Thẩm Thu Kích ngồi bên cạnh đã đồng ý thay cậu.

“Cậu đi học không ghi chép gì, sao mà đồng ý nhanh vậy?” Cố Nhung nghiêng qua nhìn Thẩm Thu Kích.

“Ai nói tôi không ghi?” Thẩm Thu Kích lại hỏi cậu, “Tôi mượn vở cậu ghi lại.”

Thẩm Thu Kích nói xong còn giật vở của cậu, tiện tay mượn luôn cái bút bắt đầu ghi chép.

Cố Nhung: “…”

Ái chà chà, mặt trời mọc đằng tây rồi.

Cố Nhung “Chậc chậc” cảm thán vài tiếng, với tay lấy chai nước trên bàn định uống cho đỡ khát.

Kết quả môi vừa mới chạm vào miệng bình thì có thứ gì đó nện vào đầu cậu rồi rớt xuống bàn, Cố Nhung thoáng thấy đó là nắp bút, đang định ngẩng đầu lên nhìn xem có chuyện gì, chỉ thấy có một cái bút bén nhọn phóng thẳng vào mình, phần đầu bút chỉ cách mắt trái có ba bốn cm —— Mà thân bút bị Thẩm Thu Kích bắt được.

Đây là một chiếc bút đỏ, phần đầu bút không có nắp mang theo vết mực đỏ kiều diễm khiến người ta chấn kinh.

Trên thực tế, nếu không có Thẩm Thu Kích bắt được thân bút bay vụt đến, chỉ sợ mắt trái Cố Nhung sẽ bị ngòi bút đâm thủng, còn thứ màu đỏ bôi trên ngòi bút kia không phải là mực, mà là máu tươi.

Tác giả có lời muốn nói:

Nhung: Tôi chỉ muốn lấy lá bùa thôi.

Thẩm: Thật á? Tôi không tin.

**********