Trình Tụ cười như không cười, “Cứ để anh ta ngồi, trèo cao té đau, thịt nát xương tan.”
Trình Tụ với Lịch Chấn cùng nhau đi ra khỏi nhà hàng, Lịch Chấn đã hơi say, bước đi đã hơi xiêu vẹo, Trịnh Tụ đưa anh ta lên taxi, từ trong túi anh ta móc một tờ tiền có hình Mao Trạch Đông đưa cho tài xế.
Thấy xe đã đi xa, Trình Tụ mới quay người đi vào nhà hàng, Lịch Chấn đã gọi một bàn đầy đồ ăn, hai người chả ăn được bao nhiêu, Trình Tụ về phòng, gọi nhân viên gói mang về.
Anh xách túi đồ đã gói xong, đi ra khỏi nhà hàng, chờ xe.
Lâm Hải Đường ở đầu bên này cũng đã ăn uống gần xong, cô đỡ ông chủ Diệp nọ đi xuống lầu. Ông chủ Diệp đã xỉn quắc cần câu, toàn bộ trọng lượng cơ thể của ông ta đều đang đè lên vai cô, nặng như một con heo.