Kiều Thiều cảm thấy mình như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc: “Thế sao cậu nói chuyện buổi tối tôi…”
Lâu Kiêu cắt ngang lời: “Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước.”
Tán gẫu cũng không yên, thằng nhóc nhà lão súc sinh này có độc, hắn không chịu nổi.
Mắt thấy người muốn đi, Kiều Thiều nóng nảy: “Chờ chút.”
Lâu Kiêu không muốn chờ thêm chút nào.
Kiều Thiều cũng không dám câu giờ nữa, mở miệng hỏi: “Chuyện này, cậu có biết gì về tình hình gia đình Hạ Thâm không?”
Lâu Kiêu khựng lại.
Kiều Thiều đè thấp âm thanh, có chút khẩn trương: “Ừm, tôi biết cậu ấy luôn thức đêm làm việc, rất thiếu tiền.”
Lâu Kiêu quay đầu lại, nhìn vào Kiều Thiều: “Cậu không hỏi cậu ta sao?”
Kiều Thiều ão não: “Tôi hỏi rồi, nhưng cậu ta cứ thích nói hưu nói vượn.”
Nói cái gì mà khảo nghiệm ở nhà đưa ra, cái gì mà trước hai mươi tuổi phải kiếm đủ một tỷ, hắn cho rằng mình đang viết tiểu thuyết hay quay phim truyền hình.
Lâu Kiêu suy nghĩ, cảm thấy với tính cách của Hạ Thâm, nên giấu.
Mấy chuyện bê bối trong nhà hắn, phỏng chừng nói ra sẽ hù chết Kiều Thiều.
Tính lại thì hai tên này chỉ mới ở cùng nhau hơn nửa tháng, quan hệ vẫn chưa vững chắc đến mức có thể chống đỡ mưa gió.
“Tôi cũng không rõ lắm.” Lâu Kiêu nói như thế với Kiều Thiều.
Kiều Thiều có chút thất vọng: “Tôi nghĩ các cậu…”
Lâu Kiêu nửa thật nửa giả mà nói: “Chúng tôi quen nhau khi còn bé, nhưng mười năm sau thì tách ra, nửa năm trước bỗng nhiên cậu ta tới Đông Cao, cho nên mới liên lạc lại.”
Kiều Thiều chưa từ bỏ ý định: “Thế cậu ấy không nói với cậu tại sao lại thiếu tiền sao?”
Lâu Kiêu nhìn qua: “Cậu cảm thấy tên đó là loại người sẽ tâm sự với người khác?”
Kiều Thiều bị hỏi cứng họng—
Không phải.
Hạ Thâm là người sẽ đè hết mọi chuyện xuống đáy lòng, tự mình giải quyết.
Kiều Thiều vẫn lo lắng, y hỏi tiếp: “Thế có phải người nhà cậu ấy bị bệnh không?”
Đây là chuyện y lo nhất.
Lâu Kiêu nhìn ra đối phương thật sự lo lắng, trấn an : “Chuyện này thì tôi có thể xác định, người thân của cậu ta đều khỏe mạnh.”
Khỏe mạnh đến mức quá đáng.
Kiều Thiều thở phào : “Vậy là tốt rồi.”
Nếu không phải lí do này thì tốt rồi.
Lâu Kiêu nhìn bộ dáng này của y, không khỏi hỏi : “Cậu không sợ sao?”