Học Bá, Cảm Ơn Vì Đã Kéo Em Ra Khỏi Cơn Ác Mộng!

Chương 75: Nghe lén



Trong lúc mọi người đang trêu An thì ở một góc lớp, có cô bạn vốn ganh ghét với An đang có ý định hại nó thì bị lời nói của Huy làm cho sợ hãi, âm thầm bỏ vào nhà vệ sinh

“Yo, quả nhiên sẽ đến đây mà” Huy đang đứng ngoài nhà vệ sinh chào cô bạn đó

“Anh, anh có việc gì sao?”

“À, hãy từ bỏ cái ý định tròn đầu em đi đấy nhé. Anh biết em đang nghĩ gì đấy, nếu còn ngoan cố thì anh sẽ không nương tay đâu”

“Đàn, đàn anh, em không hiểu anh nói gì cả”

“Hưm…”

Huy đưa ra quyển sổ tay nhỏ màu đen

“Cái này của em phải không nhỉ? Khi nãy vào phòng hội học sinh anh thấy qua rồi.Nơi em để sổ là nơ ngày trước anh cất tài liệu nên đã vô tình mở ra, cái đó là do anh sai, anh xin lỗi nhé. Nhưng mà cái kế hoạch em vạch ra có thể khiến em phải đối diện với pháp luật đấy!”

Cô gái cúi gầm mặt, mím chặt môi

“Anh, anh thì hiểu cái gì chứ! Cô ta, cô ta lúc nào cũng được vây quanh, xung quanh lúc nào cũng tỏa ánh hào quang, còn cướp đi anh, người mà tôi thầm thương không biết bao lâu một cách dễ dàng!! Cuộc sống cô ta dù có không cố gắng mà cứ lười nhác đi nữa thì cũng có quý nhân rẽ đường dẫn lối cho mà đi! Còn đứa luôn đứng hạng 2 như tôi thì sao, gần như là hoàn toàn lưu mờ dưới cái bóng của cô ta dù tôi có cố gắng đến thế nào!!”

An định vào nhà vệ sinh trốn lũ bạn thì vô tình nghe được, nó đứng nắp lại sau một bức tường

“Thế em biết rõ bao nhiêu phần về An nào?”



“Hả?”

“Quá khứ của An, cuộc sống của An, áp lực của An, em biết được bao nhiêu phần trong số đó?”

“Quá khứ thì liên quan gì tới hiện tại chứ!? Hơn nữa, cô ta mà áp lực á!?”

Huy dựa vào tường, nói:

“Càng ở trên cao, con người càng nghẹt thở.Những thứ em thấy chỉ là vẻ sáng của nó mà vạn vật khi được chiếu sáng sẽ luôn có một cái bóng ngã ra đằng sau đúng chứ? Em biết tin đồn về nhà An những năm cấp 2 rồi đúng chứ? Đó không hẳn là tin đồn đâu, đó là sự thật đấy. Em bảo quá khứ không liên quan tới hiện tại nhưng không có những ám ảnh của quá khứ thì làm sao con người có động lực đi lên được? Em nói An sống dễ dàng mà chẳng cần cố gắng, vậy em đã thấy hình ảnh con bé bật khóc bên núi đề cao ngất ngưởng lúc nửa đêm chưa?”

Cô bạn im lặng

“Anh cũng từng ganh tị với người khác, đó là điều hiển nhiên rồi. Nhưng nếu chịu quay đầu nhìn xuống một chút, ta sẽ thấy cũng có vô số ánh mắt đang ngưỡng mộ nhìn ta mà mong mỏi mình cũng đạt được vị trí đó vậy nên anh từ lâu đã bỏ đi cái thói xấu đó rồi. Ai cũng sẽ là một ngôi sao lấp lánh trong mắt một người nào khác, thế nên, ta không cần mãi ngước nhìn người khác để rồi thấy mình kém cỏi. Nhìn chính bản thân em đi, chỉ cần em giỏi hơn em cũng ngày hôm qua thì đó đã là một thành tựu đáng được cả thế giới này công nhận rồi”.

Cô im lặng đứng chôn chân tại chỗ

“Em đã rất giỏi rồi đúng chứ? Hãy cứ tiếp tục cố gắng cho chính cuộc đời của mình đi nhé!” Huy bước dần khỏi đó

Lúc đi ngang cô, anh còn thì thầm vào tai với chất giọng lạnh như băng, hoàn toàn khác hẳn với cái giọng nhẹ nhàng trước đó: “Nhớ rằng việc em đang toan tính có thể khiến em vào tù đấy nhé. Còn nữa, đừng khiêu khích anh” rồi hiên ngang bước đi

Huy nhanh chân bước tới chỗ bức tường nơi An đang đứng, choàng tay lên vai An nói nhỏ khiến nó giật mình:

“Từ khi nào mà em lại biết đứng nghe lén người khác nói chuyện thế hả!!”