Học Bá Alpha, Nằm Im Nào

Chương 52



Phần bình luận:

“XMaxPro”: Chuyện này đã sớm lan truyền ở trường số 4! Tống Tuấn quấy rối tình dục với một Omega của trường số 4, đã nhanh chóng bị cảnh sát bắt lại rồi.”

Vừa hay bây giờ chỉ mới hơn bảy giờ tối, cơm nước xong xuôi, mọi người vẫn chưa đi ngủ, không ít học sinh thảo luận sôi nổi trên mạng.

“Quan hành hình vinh diệu: “???”

“Nhất trong các A”: “Cái gì thế? Tống Tuấn không phải Omega hả?”

“Chớ làm phiền tôi”: Cậu có chắc chắn cái tên Tống Tuấn đó là người học kỳ trước bị Giang Hoài ép đến chuyển trường không vậy?”

“Không muốn làm bài tập về nhà: Haiz, mạng lưới như thế mà các cậu còn chưa nghe nói sao? Bạn của tôi ở trường số 4 đã nói cả trường số 4 đều đang đồn chuyện Tống Tuấn, cũng đã bàn tán rất lâu rồi, bây giờ mới truyền tới trường số 2.”

“Mèo: Thật hay giả vậy? Không có bằng chứng thì đừng tung tin vịt nha.”

“Nước mật ong: +1, đừng có truyền tin bậy bạ, Omega làm sao quấy rối Omega được? Cậu tung tin vịt cũng nên tạo cái gì đó đáng tin xíu được không?”

“Ảnh lưu đứng đầu: Tình huống gì đây?”

“Ông nội của ngươi: Omega sao lại không thể quấy rối Omega? Nam Omega không phải cũng có cây kia sao? Từng thấy chuyện tình song O chưa?”

“Mèo: Chưa từng thấy! Cậu là lưu manh hả?”

“Gấu trắng lớn: Chủ bài đăng đâu rồi?”

“Gừng đau răng: Không phải tin vịt, Tống Tuấn thật sự bị bắt vì quấy rối một Omega. Trường học số 4 vì cảm thấy loại tin tức này sẽ ảnh hưởng danh dự trường học nên mới ém xuống, không thông báo ra ngoài, nhưng học sinh và giáo viên của trường số 4 đều bàn tán cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.”

“Khổ luyện viết văn: Haiz, không biết Tống Tuấn có thật sự bị bắt không nhưng dù sao lúc tôi quen biết Tống Tuấn vào hồi cấp hai đã ghê tởm cậu ta, chỉ thích táy máy tay chân với mấy chị em gái.”

“Via: Mẹ nó, thật sự có thể loại Omega dựa vào ưu thế giới tính mà giở trò lưu manh với người khác hả?”

“Khổ luyện viết văn: Quấy rối tình dục không phải giở trò lưu manh, là phạm tội, cảm ơn:)”

“Nhất trong các A: Vậy là Giang Hoài khiến Tống Tuấn chuyển trường không phải là đang giúp dân trừ hại sao?”

“Không muốn học chính trị: Chuyện nào ra chuyện đó, ok? Tống Tuấn quấy rối người khác, Giang Hoài quấy rối Tống Tuấn, Tống Tuấn là **, Giang Hoài thì không phải ** sao? Cảm ơn sự thông minh này đấy.”

“Nhất trong các A: Con bà nó, sao lại là cái tên nhà ngươi? Đi đâu cũng phải hắc Giang Hoài một cái? Nói, nhà ngươi ở lớp nào?”

“Không muốn học chính trị: Tôi hắc cái gì hả, tôi chỉ dùng sự thật để nói chuyện thôi:)”

“Lyxbiss: Đừng cãi nhau, có gì nói đó, Tống Tuấn quấy rối Omega khác không liên quan gì đến Giang Hoài ức hiếp Tống Tuấn.”

“Không muốn học chính trị: Ai biết có phải Giang Hoài quấy rối Tống Tuấn nên để lại bóng ma trong lòng cậu ta, thế nên cậu ta mới quấy rối Omega khác. Giang Hoài chính là sỉ nhục của Alpha.”1

“Nhất trong các A: Vậy mà cậu cũng nói được? Logic của cậu bị chó tha rồi hả? @Không muốn học chính trị”

“Trần Tình Biểu: Phục luôn, loại keo dán này cũng có thể dây lên người Giang Hoài à.”

“Tiểu tiên nữ ngọt ngào: @lyxbiss, sự chú ý của tôi có hơi lạc đề nhưng mà ID của cậu là viết tắt cho Lưu Dục Tú phải chết hả?”

“Không muốn học chính trị:??lyxbiss ***”

“Chớ làm phiền tôi: Không hổ là người đàn ông tội nghiệt ngập đầu, bằng sức một người mà giết hạ toàn bộ trang đầu của diễn đàn. Bây giờ trang đầu tùy ý lấy một bài đăng cũng đều là mắng Giang Hoài và mắng Giang Hoài. Ngoài ra còn có truyện đồng nhân Giang Hoài và chủ tịch.”

“097: NB lão đại, yên lặng ăn dưa.”

Bài đăng mới đăng nửa tiếng đã mấy trăm bình luận, chễm chệ phần HOT nhất trang đầu.

Nửa tiếng sau, cuối cùng chủ bài đăng “XMaxPro” cũng trả lời.

“XMaxPro: Chủ nhà chỉ là xúc động nhất thời nên lên bài, không ngờ mọi người lại cãi nhau. Chủ nhà không phải hội học sinh nhưng lại có chút quan hệ với trường học, cho nên cũng chỉ vừa mới nghe được tin này thôi. Tống Tuấn quấy rối tình dục một bạn học nữ Omega cùng lớp ở trường số 4. Đây là sự thật. Nhưng Tống Tuấn không chỉ quấy rối một bạn này thôi đâu, lúc đầu chuyện Tống Tuấn chuyển trường còn liên quan đến chuyện cậu ta quấy rối một Omega trong khối nữa.”

“XMaxPro: Còn việc Omega này là ai thì không tiện tiết lộ, nhưng chủ nhà biết được từ phòng giáo dục đạo đức của trường là Giang Hoài không hề quấy rối Tống Tuấn. Giang Hoài bắt gặp Tống Tuấn đang quấy rối Omega này, chuyện này do chính phụ huynh Omega này đến xác nhận. Trong câu chuyện này, là Giang Hoài cứu người chứ không phải hại người.”

“XMaxPro: Giang Hoài không có cưỡng bức Omega, cũng không có bắt ép Omega, cậu ấy đang bảo vệ một Omega. Giang Hoài không phải sỉ nhục của giới Alpha. Các cậu cũng có thể không tin, nhưng chuyện này trường học nhất định sẽ phân xử lần nữa, sẽ đưa ra lời giải thích thích đáng nhất.”

Chủ bài đăng trả lời, nhóm học sinh liền sôi nổi lại.

“Nhất trong các A: Ra đây quỳ cho ông! @Không muốn học chính trị”

“Ông nội ngươi: Giang Hoài NB.”

Tình thế xoay ngược đến mức này, sáng sớm thứ năm, bài đăng này vẫn không rơi khỏi top ba trang đầu của trường, dưới đó là một các cuộc thảo luận sôi nổi.

Có người tin, cũng có người không tin, nhưng dù tin hay không, tất cả đều chờ vào câu “lời giải thích thích đáng nhất” phía trường học. Rõ ràng đã sắp đến kỳ thi giữa kỳ, diễn đàn trường bất ngờ phủi đi sự căng thẳng của những ngày cuối cùng trước khi có kết quả.

Ba bốn giờ sáng thứ năm, học sinh cuối cùng cũng đi ngủ, diễn đàn trường học vừa hạ nhiệt đã xuất hiện thêm một bài đăng mới.

Tiêu đề bài đăng trống không, không có tên người đăng cũng không có lời miêu tả, chỉ có một tệp âm thanh rất ngắn, tầm khoảng mười ba mười bốn giây.

Một vài học sinh cú đêm vẫn còn thức, tò mò nhấp vào tải xuống mở ra…

Là giọng của một học sinh nam, rõ ràng đã được xử lý, tất cả những giọng khác đều bị làm mờ đi, chỉ còn điệu cười dâm đãng của học sinh nam, vừa cười vừa nói những lời khó nghe: “…Tôi cũng là Omega, cũng không đánh dấu được cậu, cậu để tôi thoải mái tí nào, đừng nhúc nhích!...”

Bài đăng đang hot tối qua là chuyện Tống Tuấn bị bắt, cho dù không nhận ra giọng nói học sinh nam này là ai thì dùng chân cũng có thể liên tưởng đến trên đầu Tống Tuấn.

Những học sinh nhận ra giọng nói của học sinh này cũng xác nhận suy nghĩ này: “Má nó, đây là Tống Tuấn rõ quá rồi.”

Bài đăng đăng không được bao lâu, đến sáng sớm đã bị nhân viên quản lí của diễn đàn gỡ xuống. Nhưng ngày hôm sau, file ghi âm không rõ ràng này đã được các bạn học thu âm lại rồi truyền trong nhóm lớn nhóm nhỏ của trường học số 2.

Sau một đêm, chuyện “Tống Tuấn quấy rối Omega bị bắt” gần như cả trường đều biết.

Bên cạnh đó sự tích Giang Hoài “Dám làm việc nghĩa” cũng được truyền đi cả ngàn lần. Vì ngoại trừ chủ bài đăng đã thanh minh Giang Hoài là oan uổng thì không nói cụ thể ngọn nguồn bên trong nên tất cả phiên bản truyền ra đều bị biến thể.

Ví dụ như “Giang Hoài vì yêu nên giận, đánh tội phạm quấy rối”, “Alpha ác ma cuồng nhiệt làm anh hùng cứu mỹ nhân”, “Định mệnh hỏi tôi, tôi chỉ hát lên một câu, người đàn ông thân mang đầy tội đã được đánh thức nhân tính bên trong như thế nào.”

Thậm chí có người cả gan hỏi: “Omega bị hại không tiện tiết lộ tên không phải là chủ tịch đó chứ?”1

Bài đăng này bị gỡ ngay sau khi đăng được ba phút, người đăng cũng bị cấm một tuần.

Sáng sớm, Giang Hoài đến lớp. Cậu rõ ràng cảm giác được trong lớp có không ít người ngẩng đầu nhìn cậu… Thật ra Giang Hoài bị người khác nhìn cũng quen rồi, cậu đi đâu, làm chuyện gì cũng đều có người nhìn cậu, nhưng hôm nay có vẻ nhiều hơn bình thường.

Giang Hoài đi vào từ cửa trước, cậu thấy đã nhìn thấy Vệ Hòa Bình nằm gục trên bàn ngủ ở hàng hai. Vệ Hòa Bình bình thường sẽ không ngủ trên lớp, có ngủ cũng không ngủ buổi sáng… Tối hôm qua thức suốt đêm à?

Giang Hoài cũng không dừng lại, cậu vác cặp đi lướt qua. Nếu tuần sau nhà trường chuẩn bị khai trừ cậu, Giang Hoài tình nguyện bắt đầu từ hôm nay nghỉ ở nhà tự kiểm, đến tận khi trường học đưa ra quyết định khai trừ thì thôi.

Nhưng hôm nay có thể là do không đi học thì ở nhà rảnh không việc gì làm, cũng có thể là hôm nay phát bài thi mà cậu cũng hiếm khi vất vả nghiêm túc thi thử một lần, hoặc có thể là…1

Giang Hoài đến chỗ ngồi, để cặp xuống, mặt vô cảm kéo ghế ra ngồi xuống.

Quần áo sau lưng cậu bị kéo khẽ: “Chào buổi sáng.”

Yết hầu Giang Hoài giật giật, hồi lâu quay đầu lại: “Ồ.”

“Cậu quay đầu để ý tôi chút đi.” Bạc Tiệm nói.

Thế nhưng trong đầu suy nghĩ chuyện đen tối, cho nên nhìn cái gì cũng đen tối, Giang Hoài cảm thấy những lời này tựa như Bạc Tiệm đang làm nũng với cậu vậy… Dù cho giọng điệu Bạc Tiệm không hề giống đang làm nũng chút nào. Cậu nghiêng đầu xuống, yết hầu vẫn giật mấy cái, tiếc chữ như vàng: “Chuyện gì?”

Đã gần hai ngày chưa gặp, nhưng người bàn trước vẫn lãnh khốc như vậy, Bạc Tiệm nghĩ.

“Thấy diễn đàn trường học chưa?” Bạc Tiệm hỏi.

“Chưa.” Giang Hoài trả lời.

Bạc Tiệm im lặng một lúc, đổi đề tài khác: “Thi tốt chứ?”

Giang Hoài cũng im lặng một hồi, thành thật nói: “Không được lắm.”

Bạc Tiệm: “…”

Hai ngày không gặp, nhưng chỉ hai ngày thôi đột nhiên Bạc Tiệm có loại cảm giác không biết nên nói gì. Không phải lạnh nhạt… Chỉ là không muốn nói lời nào hết, chỉ muốn ôm Giang Hoài rồi lại hôn cậu.

Nói chuyện nhạt nhẽo mấy câu căn bản không thể thỏa mãn nhu cầu nội tâm của chủ tịch Bạc.1

Bạc Tiệm đưa tay ra: “Đưa tay cho tôi.”

Không ít học sinh đang lén lút nhìn Giang Hoài… Giang Hoài chưa từng cảm thấy có nhiều người nhìn cậu sẽ phiền như vậy, đều có hai lỗ mũi với cái miệng, mẹ nó cậu có gì tốt mà nhìn hoài vậy. Cậu đã làm chuyện gì kinh thiên động địa à?

Giang Hoài cau mày, không nhúc nhích.

Bạc Tiệm vẫn đưa tay ra như cũ, dường như không nhìn thấy có một đám người đang nhìn chằm chằm Giang Hoài, cũng có thể nhìn thấy cậu, nhìn thấy cậu và Giang Hoài đang làm chuyện gì đó.

Ánh nắng sáng sớm chiếu từ cửa vào, tạo ra một ánh vàng nhạt trên mái tóc sạch sẽ và thần thái ôn nhu của Bạc Tiệm, cậu cứ bình thản nhìn Giang Hoài như thế khiến cho Giang Hoài cảm thấy tâm tự của bản thân hết sức dư thừa, còn là tự mình đa tình.

Giang Hoài vừa hỏi “Làm gì?” vừa cau mày, khó chịu lấy tay từ túi áo đưa ra ngoài. Cậu dùng giọng điệu giễu cợt để che giấu: “Cậu muốn coi tay à?”

Giang Hoài đưa tay phủ lên tay Bạc Tiệm, mu bàn tay đụng vào lòng bàn tay Bạc Tiệm. Lòng bàn tay Bạc Tiệm phát ra độ ấm nóng cũng khiến cho lỗ tai, chỗ mà chả liên quan gì, cũng đỏ lên.

Bạc Tiệm hạ tầm mắt: “Cậu xé băng cá nhân rồi.”

“Ừ.”

“Vậy còn đau không?”

“Không đau.”

Một mặt Giang Hoài nghĩ, cái tư thế để tay cậu lên tay Bạc Tiệm mà nói chuyện thì thật sự nhìn rất ngu, mặt khác thì nghĩ… không nỡ rút tay về. Dường như đối với cậu mà nói, đưa tay ra chỉ là mượn cớ để nắm tay Bạc Tiệm vậy.

Quá ngu ngốc rồi. Giang Hoài mặt không đổi sắc nhưng trong lòng nghĩ.

Cậu rõ ràng không phải đang trong kỳ ký hiệu, nhưng toàn bộ trái tim đều nóng lên, vừa nhìn thấy Bạc Tiệm thì đã nhảy kịch liệt.

Bạc Tiệm nhẹ nhàng đỡ lấy ngón trỏ Giang Hoài: “Vậy tôi dán thêm cho cậu miếng nữa.”

Giang Hoài cúi đầu nhìn chằm chằm tay Bạc Tiệm. Cậu không lên tiếng. Bạc Tiệm chậm rãi cong ngón tay nắm lấy tay cậu, ngón tay cái cọ vào lòng bàn tay Giang Hoài, vừa nóng vừa ngứa.

Lão Lâm vừa bước vào từ cửa sau thì đụng phải hai học sinh một đứa đứng đầu lớp một đứa đội sổ mà người ta đồn là quan hệ không tốt đang cầm tay nhau. Lâm Phi sững sờ: “…Giang Hoài, hai em làm cái gì vậy?”

Giang Hoài vội rút tay về, nghiêng đầu, mím môi căng thẳng.

“…”

Lâm Phi đứng ở cửa sau lớp hai xoay người về phía cửa sổ của hành lang, chắp tay sau lưng quay đầu quan sát Giang Hoài lần nữa, vỗ bả vai Giang Hoài một cái, còn cảm khái nói: “Giang Hoài, em đã làm đúng.”

Giang Hoài trong đầu đều là hình ảnh Bạc Tiệm kéo tay nhưng bị lão Lâm bắt gặp: “…”

Lâm Phi: “Nhưng về sau, loại chuyện như thế này đừng tự mình gánh vác… Trước hết em phải nói với gia đình và nhà trường đã.”

Giang Hoài: “??”

“Thưa thầy, vừa nãy em và Bạc Tiệm chỉ đang xem chỉ tay thôi, không có chuyện gì khác hết ạ.” Giang Hoài nói.

Lâm Phi: “??”

Lâm Phi: “Chỉ tay gì?”

Giang Hoài cũng cảm thấy không đúng lắm, im lặng một hồi rồi hỏi: “Thầy đang nói sự việc kia?”

Lâm Phi sững sốt. Chuyện này cực kỳ sôi nổi trên diễn đàn trường, phụ huynh của nữ sinh tên Nghê Lê đó cũng đến trường học. Anh ta nói nửa ngày trời ở đây mà hóa ra Giang Hoài vẫn chưa hiểu anh ta đang nói đến chuyện kia?

“Còn có thể là chuyện gì nữa hả? Chuyện của Tống Tuấn học kỳ trước đấy!”

Giang Hoài: “…Ồ.”

“…”1

Nói chuyện với Giang Hoài thật mệt mỏi, Lâm Phi không muốn lải nhải với Giang Hoài, nói thẳng: “Tình huống cụ thể chuyện này nhà trường sẽ tìm hiểu rõ từ phía cảnh sát, nếu như đã xác định được thì sẽ cho ra phân xử công chính nhất có thể, vậy nên em cũng đừng quá lo lắng.” Lão Lâm ngừng một lát, nghiêm túc cảnh cáo: “Cũng đừng có mỗi ngày nghĩ đến chuyện bỏ thi nghỉ ở nhà chơi, chuẩn bị cho tốt kỳ thi giữa kỳ đi!”

Giang Hoài im lặng mấy giây: “Ồ.”

Rốt cuộc Lâm Phi không nhịn được: “Em ồ cái gì mà ồ?” Không đợi Giang Hoài “ồ” nữa, anh ta hỏi: “Thi giữa kỳ tuần sau, giờ tự học là giờ để cho em và Bạc Tiệm coi chỉ tay à? Cái này khi nào làm không được? Về lớp học hành đàng hoàng đi!”

Giang Hoài: “Ồ.”

“…”

Lão Lâm bị Giang Hoài chọc tức rời đi.

Còn Giang Hoài trở về lớp, cậu về chỗ ngồi, tiện tay rút quyển sách tiếng anh ra, sách tiếng anh của Giang Hoài rất sạch sẽ, tựa như trường vừa mới phát vậy, ngay cả tên cũng không điền.

Cậu tùy tay lật mấy trang, dựa vào ghế nhìn chằm chằm từ đơn trong sách nhưng trong đầu lại lơ đãng nghĩ… Sao nhà trường biết chuyện của Tống Tuấn?

Chiều hôm qua tan học trước hạn, Giang Hoài nhớ cậu đã nhìn thấy phụ huynh Nghê Lê ở cổng trường. Là Nghê Lê chủ động để phụ huynh đến trường giải thích hả?

Cho dù Tống Tuấn bị bắt, cảnh sát cũng sẽ không chủ động tìm đến trường học nói Tống Tuấn đã từng làm chuyện gì ở trường số 2; trường học nghe nói Tống Tuấn bị bắt cũng sẽ tương tự vậy, sẽ không đi tìm cảnh sát hỏi chuyện Tống Tuấn đã làm ra chuyện gì.

Chuyện cuối kỳ của học kỳ trước sẽ không bị nhắc lại nữa, cũng như sẽ không đưa ra phân xử lại.

Hồi lâu, Giang Hoài nghiêng đầu nhìn.

Bạc Tiệm lật qua trang tiếp theo của sách bài tập, ngón tay đè ở cuối trang. Cậu nhướng mắt: “Gì vậy?”

Giang Hoài nâng cằm nhìn chằm chằm cậu: “Phụ huynh Nghê Lê hôm qua có đến trường… là cậu tìm hả?”

Bạc Tiệm cười mỉm: “Có phần của tôi.”

“Vậy chuyện của Tống Tuấn, là cậu tìm nhà trường để nói hả?”

Bạc Tiệm trả lời: “Cũng có phần của tôi.”

Giang Hoài im lặng một hồi, hỏi: “Mấy ngày nay cậu bận rộn chính là những chuyện này hả?”

Bạc Tiệm: “Gần như thế.”

Giang Hoài nhìn chằm chằm cậu, yết hầu lăn mấy cái, thật lâu sau, cậu nặn ra được một câu: “Cảm ơn.”

Bạc Tiệm thở dài nói: “Chỉ có một câu cảm ơn thôi sao?” Cậu nhìn Giang Hoài, khẽ nhúc nhích đầu ngón tay, nhẹ giọng nói: “Vì cậu, hai ngày này tôi cực kỳ cực kỳ cực kỳ bận rộn, việc giúp cậu đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến thời gian cá nhân của tôi rồi, cả thời gian đi làm chuyện mình muốn làm tôi cũng không có.”

“…”

Giang Hoài đột nhiên không nói được gì, không hiểu sao cứ cảm giác đã vay trúng lãi suất cao: “Vậy cậu muốn thế nào?”

Bạc Tiệm đưa tay chống đầu, khóe mắt cong lên: “Kỳ thi giữa kỳ, thi được năm trăm điểm, coi như là bồi thường tôi… sao nào?”

Giang Hoài: “??”

“Chủ tịch, lần trước thi tháng tôi có một trăm sáu.” Cậu nói.

Bạc Tiệm mặt không đổi nói: “Lên lớp đầy đủ, học tập thật tốt, có thể tiến bộ.”

Giang Hoài: “Cậu nói tiến bộ nghĩa là số điểm tăng lên gấp ba lần? Cậu nằm mơ hả?”

“Không thử một chút sao biết được? Cậu lên lớp đừng ngủ nữa, không được sao?”

“Sao tôi có thể…” Giang Hoài chợt im lặng, vẻ mặt mất tự nhiên, cậu quay đầu đi chỗ khác, đè thấp giọng nói: “Thuốc có tác dụng phụ, tôi không thể không ngủ.”

Bạc Tiệm nhẹ giọng nói: “Vậy đừng dùng thuốc.”

Giang Hoài quay đầu chế nhạo: “Không dùng thuốc vậy tôi…”

“Thử tôi này.” Bạc Tiệm nói.1