Học Bá Alpha, Nằm Im Nào

Chương 29



Vào học rồi, văn phòng tổ toán không có ai khác.

Bạc Tiệm dừng lại, nhìn Giang Hoài quen cửa quen nẻo đi đến trước bàn làm việc của thầy Lâm, kéo chiếc ghế da xoay lại, ngồi xuống, cứ như là cậu không phải bị thầy Lâm gọi đến văn phòng, mà là được mời đến văn phòng.

Giang Hoài chống đầu, liếc sang Bạc Tiệm: “Cậu nói dối?”

Bạc Tiệm mỉm cười.

Giang Hoài vừa bị gọi lên đã bị đẩy lên bục đọc bản kiểm điểm, cậu không biết Bạc Tiệm đã nói gì trước cậu, cậu chỉ biết là cậu vừa mới đọc đến câu thứ sáu là “Tôi sai rồi”, cậu đã bị Lâm Phi đuổi xuống bục giảng, để cậu và Bạc Tiệm đến ngay văn phòng đứng chịu phạt.

Lúc này, Giang Hoài cảm thấy Bạc Tiệm phải chịu trách nhiệm chính.

Nhưng Giang Hoài lại hơi cười trên nỗi đau của người khác, cậu nhếch miệng: “Học sinh ngoan cũng biết nói dối à?”

Bạc Tiệm cúi xuống: “Tôi đây không phải là vì nghĩ cho cậu sao?”

Giang Hoài: “Gì cơ?”

“Nếu tôi nói thật, ” vẻ mặt Bạc Tiệm có vài phần thờ ơ, “Nói tôi và cậu cùng nhau trốn học, ngộ nhỡ có người cho rằng tôi và cậu có gian tình thì sao?”

Giang Hoài: “…”

Giang Hoài đột nhiên nhớ ra bài đăng ngu ngốc trên trang web trường.

Giang Hoài nhìn chằm chằm Bạc Tiệm: “Cho rằng hai Alpha có gian tình, đều là đồ ngốc.”

Chuyện ở WC nam vào thứ hai như chưa từng xảy ra. Không ai nhắc lại, cũng giống như không ai biết, mọi thứ vẫn như bình thường. Cho đến bây giờ Giang Hoài nói, bọn họ là hai Alpha.

Một lúc lâu sau, Bạc Tiệm không quan tâm lắm nói “ừm”, nhưng cậu nhìn về phía Giang Hoài, nói với giọng cực kỳ nhã nhặn: “Nhưng có một vài Alpha thích bị Alpha làm.”

Giang Hoài: “?”

Lông mi của Bạc Tiệm rủ xuống: “Nghe nói là vì sướng hơn.”

Giang Hoài im lặng một lúc lâu, suy nghĩ về ý nghĩa đằng sau những lời nói của Bạc Tiệm. Cậu ngước mắt lên, không có chút cảm xúc gì rồi hỏi: “Cho nên, chủ tịch, cậu đang muốn gì?”

Bạc Tiệm thu ánh mắt lại: “Không có. Không phải tôi, là trang web trường lưu lại.”

Tay nắm cửa vang lên tiếng “cộp cộp.”

Bạc Tiệm quanh năm suốt tháng quen đứng thẳng, áo khoác đồng phục màu đen gọn gàng ngăn nắp, cậu hơi cụp mắt xuống, thu lại vẻ mặt, tỏ vẻ như cậu đang nói chuyện rất nghiêm túc: “Trước bàn, tự bảo vệ tốt bản thân. Đừng dễ dàng tin tưởng những lời vô nghĩa của Alpha xa lạ.”

Giang Hoài giơ tay lên: “Con mẹ nó, cậu có phải là...”

Thầy Lâm vừa vào cửa, thấy người đứng đầu khóa ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh bàn làm việc của anh ta, tổng cả khóa không tới một nghìn sáu trăm học sinh, Giang Hoài đứng thứ hơn một nghìn năm trăm, cậu ngồi trên ghế xoay rồi vắt chân lên trước, còn chỉ tay vào Bạc Tiệm, uy hiếp hăm dọa giống như đang nói bậy.

Lâm Phi luôn giữ nguyên tắc không thiên vị ai trong công việc, nhưng tình huống này... Anh ta thật sự là không thể nào đối xử công bằng với Giang Hoài.

“Giang Hoài, đứng lên! Để em đến văn phòng chờ, em ngược lại rất thoải mái đúng không!”

Giang Hoài: “...”

Thầy Lâm đuổi Giang Hoài ra, tự mình ngồi xuống, vẻ mặt không tốt nhìn Giang Hoài: “Buổi sáng đã làm gì rồi? Không nhớ rõ phải không? Hôm qua trốn học một lần em trốn đến nghiện rồi à?”

Giang Hoài im lặng, không nói lời nào.

“Nói đi! Nói em đi làm gì rồi!” Lâm Phi vỗ bàn.

Giang Hoài không nói gì.

Lâm Phi quay đầu, nhìn về phía Bạc Tiệm: “Buổi sáng hai em đi cùng nhau sao?”

Hai người này không phải quan hệ không tốt sao? Quan hệ không tốt còn cùng nhau trốn học?

Chưa kể đây là lần đầu tiên Bạc Tiệm trốn học, đây còn chính là lần đầu tiên Bạc Tiệm bị mời lên văn phòng uống trà vì phạm lỗi kể từ khi lên cấp ba đến nay. Lâm Phi chưa từng dạy Bạc Tiệm ở năm nhất, nhưng Bạc Tiệm nổi tiếng là không mắc lỗi, là một học sinh không bao giờ làm giáo viên phải lo lắng.

Chẳng lẽ mới khai giảng hai tuần, cậu đã bị Giang Hoài dạy hư?

Bạc Tiệm trả lời: “Vâng.”

Lâm Phi hỏi: “Các em đi ra ngoài làm gì?”

Giang Hoài liếc Bạc Tiệm một cái. Bạc Tiệm nói: “Chúng em đi tập thể dục.”

Lâm phi: “??”

Giang Hoài nhướng mày.

Bạc Tiệm không dừng lại, cậu nói tiếp một cách trôi chảy: “Trận đấu loại bóng rổ lần ba đến lượt lớp mình, Giang Hoài là chủ lực của đội bóng rổ, sân bóng rổ của trường chật kín, vì vậy sau khi em làm xong việc ở hội sinh viên, em đã tìm cậu Giang Hoài đến sân bóng luyện tập kỹ thuật.”

Giang Hoài: “?”

Bạc Tiệm rũ mắt xuống. Cậu sinh ra đã có một khuôn mặt xa cách và không mấy gần gũi với mọi người, ngay cả xin lỗi cũng không nhìn ra được sự chân thành, vì thế nên cậu chỉ cần hơi cụp mi xuống, thì sẽ ra vẻ thành tâm đáng quý, khiến người khác tin tưởng: “Thưa thầy, chuyện này là em và Giang Hoài sai, chúng em không nên trì hoãn chương trình học của trường. Chúng em xin lỗi ạ.”

Giang Hoài nghiêng đầu.

V**.

Bạc Tiệm con mẹ nó quá ngầu rồi.

Cậu luyện bóng rổ cái rắm ấy. Cậu không đăng ký thi đấu bóng rổ.

Học sinh ngoan không nói dối, học sinh ngoan chỉ biết bịa chuyện thôi. Bịa đến khi người khác tin mới thôi.

Vốn dĩ Lâm Phi đang kìm nén tức giận chờ được bộc phát, nhưng Bạc Tiệm bịa chuyện đầu đuôi rõ ràng, như dội một gáo nước lạnh vào đầu anh ta. Anh ta hỏi: “… Các em ra ngoài luyện tập bóng rổ hả?”

Bạc Tiệm liếc nhìn Giang Hoài: “Dạ, vâng.”

Giang Hoài cũng liếc Bạc Tiệm, không nói gì.

Lâm Phi ngừng một lát, rồi lại nhíu mày: “Đừng nói là trận thứ ba, cho dù là trận bóng rổ ngày mai, các em cũng sẽ không đi học mà đi luyện bóng rổ sao? Các em là học sinh, nhiệm vụ chủ yếu của các em là học tập!”

Bạc Tiệm hơi cúi đầu, dường như thái độ nhận lỗi rất tốt: “Em xin lỗi thầy, em rõ rồi ạ.”

Lâm Phi nhìn về phía Giang Hoài.

Giang Hoài và Bạch Tiệm gần như đứng sát vai nhau, tay rũ bên hông. Giang Hoài không nói gì, nhưng ngón út tự cuộn lại của cậu bỗng nhiên bị móc lấy. Cũng là ngón út, móc lấy ngón út của cậu, nhẹ nhàng lắc lư.

Hai người đứng sát nhau, Lâm Phi căn bản không chú ý đến.

Trong một thoáng Giang Hoài rùng mình lạnh sống lưng, bỗng nhiên giật tay kéo về phía sau lưng, lùi vài bước về sau.

Lâm Phi chờ Giang Hoài nhận sai, không chờ lỗi lầm đến, anh ta lại thấy cậu giở trò ở bên dưới.

Lâm Phi: “Giang Hoài, em đang làm gì đấy??”

“…”

“Biết sai chưa?”

Giang Hoài hít thở sâu một hơi, khóe mắt liếc học sinh ngoan một cái: “Em biết sai rồi ạ.”

Học sinh ngoan trời quang trăng sáng, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Lâm Phi thấy Giang Hoài vẫn đang nhìn Bạc Tiệm, anh ta vỗ bàn: “Em sai cái gì? Tôi đang nói chuyện với em, em nhìn Bạc Tiệm làm gì?”

“Em… Không nên trốn học,” Giang Hoài lại hít thở sâu một hơi, “Em sai rồi, em hứa lần sau sẽ không tái phạm nữa ạ.”

Thầy Lâm hừ một tiếng. Anh ta quơ tay: “Bạc Tiệm về trước đi, Giang Hoài ở lại.”

Bạc Tiệm nhìn thẳng, vẻ thong dong: “Vâng thưa thầy.”

Cửa văn phòng lại nhẹ nhàng khép lại.

Thầy Lâm tháo kính xuống, thở dài: “Giang Hoài, rốt cuộc em nghĩ như thế nào?”

Giang Hoài không nói gì.

Thầy Lâm cũng không nói gì với Giang Hoài. Anh ta nói: "Trận thi đấu bóng rổ lần ba này, thì tuần sau...đấu loại trực tiếp sẽ tiếp tục kiểm tra hàng tháng, em biết điều đó không?

Giang Hoài cũng không nói gì.

“Có chắc kiểm tra hàng tháng không?”

Giang Hoài cũng không nói gì.

Lâm Phi tức giận: “Em câm à? Có lên tiếng được không thế???”

Giang Hoài: "Em có."

Thầy Lâm ngồi dậy từ chiếc ghế xoay, anh ta muốn sút Giang Hoài một phát, nhưng anh ta nhịn được. Anh ta chắp tay sau lưng nói: "Giang Hoài, vấn đề của em không chỉ là trốn học thôi đâu, em hiểu không?" Anh ta thẳng thắn hi vọng Giang Hoài đáp lại, không ngừng nói: "Nói như thế này nhé, em không trốn học, ở trường em cũng không lên lớp."

Thầy Lâm không cao, vẫn thấp hơn Giang Hoài nửa cái đầu. Anh ta ngẩng đầu nhìn Giang Hoài: "Trường trung học 2 không dễ thi vào, trước đây em tốn nhiều công sức trong kỳ thi trung học để vào trường trung học 2 như vậy, chỉ là để ngày ngày đến trường ngủ thôi sao?”

Giang Hoài quay đầu đi.

Lâm Phi hỏi: “Em định ngủ luôn đến năm ba hả?”

Lần này Lâm Phi ngừng lại, chờ Giang Hoài trả lời.

Giang Hoài im lặng một phút, Lâm Phi vẫn chưa mở miệng. Giang Hoài ngoảnh đầu lại, rủ mắt xuống: “Thầy không cần lo, sau này không có việc gì em sẽ không trốn học, cũng không làm chậm trễ việc học của người khác.”

Lâm Phi ngay lập tức hiểu rằng Giang Hoài cho rằng anh ta đang chỉ trích cậu “làm chậm trễ việc học của năm nhất”.

Lâm Phi cao giọng: “Em làm chậm trễ người khác sao? Giang Hoài? Em là đang làm chậm trễ chính mình!” Anh ta cầm một tờ giấy trên bàn ném vào người Giang Hoài: “Em tự nhìn lại thứ tự của mình đi! Năm nhất đứng thứ 0122, năm hai đứng thứ 1534!”

Giang Hoài cúi đầu xuống, tờ danh sách lớp rơi xuống đất.

“Tôi sao mà mặc kệ được? Nếu em không phải học sinh của lớp tôi, thì tôi đã mặc kệ em rồi!”

Giang Hoài không nói gì.

Lâm Phi đợi một lúc lâu, cũng không đợi được một câu nhận sai của Giang Hoài dù chỉ là đối phó.

Anh ta hít một hơi thật sâu, giọng nhẹ lại: “Trước tiên không kể đến em chăm chỉ thế nào, sau này đi học em bớt ngủ lại, nếu như không được, tự học ngủ một giấc, đi học đừng ngủ, đêm hôm trước hãy nghỉ ngơi thật tốt...Điều này em có làm được không?”

Giang Hoài cụp mắt xuống, giơ tay lên, lấy ngón tay ấn vào gáy. Ngoại trừ một đoạn xương cổ hơi nhô ra, thì chỗ khác đều rắn và phẳng.

Ẩn dưới da là tuyến thể pheromone mỏng manh.

Một khi không có thành phần tác dụng của thuốc ức chế ở trong đó, nó sẽ bắt đầu tiết ra pheromone ghê tởm.

Giang Hoài không trả lời.

Lâm Phi thở dài thật sâu, xua xua tay: “Được rồi, em về lớp trước đi. Tuần sau nữa thi đấu bóng rổ thật tốt, việc học cũng bỏ rồi thì phải chơi cho tốt một chút.”

Giang Hoài đã ngủ trong lớp từ năm nhất, tình hình ở cấp hai, anh ta cũng không rõ… nhưng nhìn thành tích nhập học của Giang Hoài, cho dù Giang Hoài ở cấp hai cũng ngủ, thì cũng không đến mức giống như hiện tại.

Chẳng lẽ là nguyên nhân của cơ thể?

Trước và sau khi nhập học năm nhất là khoảng 15, 16 tuổi, học sinh Alpha và Omega sẽ bước vào thời kỳ phát triển tuyến thể pheromone... Alpha ở tuổi này sẽ xuất hiện kỳ mẫn cảm, nhưng Lâm Phi lại chưa từng nghe nói ai có kỳ mẫn cảm sẽ ngủ rất nhiều.

Giang Hoài rời khỏi văn phòng, nhìn thấy Bạc Tiệm ở góc nghiêng của cầu thang.

Cậu xùy một tiếng, vẻ mặt không vui: “Còn chưa đi nữa à?”

“Tôi chờ cậu.” Bạc Tiệm nói.

“Chờ tôi làm gì?”

Bạc Tiệm đáp lại: “Nếu ở trong đó cậu bị bại lộ, tôi không bị gọi ra khỏi lớp nữa.”

Giang Hoài: “…”

“Ồ, không phụ phó thác,” Giang Hoài ngoài cười nhưng trong không cười, “Tôi chưa bị lộ.” Cậu ngừng lại, “Nhưng những bức ảnh của đại hội thể thao sáng nay trên trang web của trường, Lâm Phi có thấy được hay không thì không chắc được.”

“Ồ?” Bạc Tiệm khẽ nhướng mày, “Có hình của tôi và cậu trên trang web của trường à?”

“Đúng vậy.”

Bạc Tiệm: “Vậy cược thầy ấy sẽ không thấy.”

Giang Hoài vừa đi xuống cầu thang, vừa cười như không cười liếc Bạc Tiệm: “Tôi cũng sẽ không đăng ký tham gia thi đấu bóng rổ.”

“Không sao cả, tuần sau nữa cậu có thể …”

Giang Hoài dừng chân: “Tôi không tham gia thi đấu bóng rổ, tuần sau nữa cũng sẽ không thi đấu.”

Bạc Tiệm nhìn cậu: “Vì sao?”

Giang Hoài quay đầu đi, dựa vào tay vịn cầu thang, ngẩng đầu lên: “Chẳng vì gì cả.”

Mặt Giang Hoài không có biểu hiện lên chút biểu cảm gì.

Bạc Tiệm nghiêng người, nhỏ giọng, nhẹ nhàng hỏi như nói mớ: “Là vì không có pheromone sao?”

Không có pheromone của Alpha. Không muốn bị người khác hỏi, vì sao không có pheromone của Alpha. Cũng không muốn ngửi được pheromone của người khác.

Ánh mắt trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm cậu.

“Có muốn.” Bạc Tiệm nói, “Tôi cho cậu mượn một chút?”

Rất nhạt, mùi hương của lá bạc hà lạnh lẽo tỏa ra nhàn nhạt, yếu ớt. Giống như đã xóa sạch những gai nhọn có bản chất xâm lược của Alpha. Nhẹ nhàng như một vốc nước trong, từ từ xâm nhập vào.

Không còn làm cho người ta mâu thuẫn một cách quá mức sắc bén như trước nữa. Mà trái lại vì sự mát mẻ mà làm người ta cảm thấy thoải mái.

Giang Hoài nheo mắt lại: “Mượn thế nào?”

Ký hiệu. Ký hiệu tạm thời.

Bạc Tiệm rủ mắt xuống: “Cậu mặc quần áo của tôi là được.”

Giang Hoài không nhìn ra ý đồ ngày càng thâm của Bạc Tiệm, nhưng cũng không mắc mưu, cười nhạo nói: “Cậu là đang muốn tôi nhét hai cục bông tẩm thuốc ngăn trở vào trong mũi sao?”

“ … ”

Giang Hoài “chậc” một tiếng: “Bỏ đi, chuyện của tuần sau nữa thì để tuần sau nữa nói, dù sao người sợ bị lộ cũng không phải tôi.” Cậu đút tay vào túi đi xuống mấy bậc thang, chợt nhớ ra cái gì, cậu đột nhiên dừng lại.

Cậu ngoảnh đầu, nhìn chằm chằm vào Bạc Tiệm, không thân thiện hỏi: “Vừa rồi trong văn phòng cậu móc tay tôi làm gì?”

“Ồ.” Bạc Tiệm bước xuống, “Nhắc cậu xin lỗi thầy Lâm.”

Cậu nghiêng đầu, con ngươi màu nâu nhạt chăm chú nhìn Giang Hoài, khẽ cười rồi nói: “Đừng có ngốc thế.”