Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 119: Chương 119




“Ừ, tốt lắm, tiếp tục đẩy nhanh tốc độ tinh luyện, phải bảo quản cẩn thận vàng đã được tinh luyện, không thể để lộ tin tức thành Thanh Châu có nhiều vàng ra ngoài!”, Lãnh Thiên Minh nói.
“Thần đã rõ, nhưng chắc chắn không thể giấu giếm được tin tức về mỏ vàng, mạt tướng nghĩ nên báo với đô thành càng sớm càng tốt.

Chúng ta có thể thay đổi sản lượng mỏ vàng, còn về việc đô thành có điều động gì thì chúng ta cũng có thể chấp nhận”.
Lãnh Thiên Minh nhìn Đa Đoạt, nghĩ một lúc rồi nói: “Ông nghĩ báo cáo bao nhiêu là hợp lý?”
“Cứ báo tổng sản lượng mỏ vàng Phủ Ninh không vượt quá năm ngàn lượng vàng”, Đa Đoạt nói.
Lãnh Thiên Minh vui mừng nhìn Đa Đoạt, ông ta đã hoàn toàn trở thành người thân cận nhất của mình.


Nên biết là lúc này vẫn chưa đào xong một khu mỏ mà đã tinh luyện được gần năm vạn lượng vàng, trời mới biết rốt cuộc là có bao nhiêu…
Bây giờ hắn đã đi được bước đầu tiên trong việc ổn định thế cục ở Sơn Đông, tiếp theo là lên kế hoạch thành lập đoàn thương nhân để đến Đại Lương giàu có mua bán làm ăn, chỉ có thế mới có cơ hội phát triển kinh tế, để cuộc sống của người dân ngày càng tốt hơn.
Lãnh Thiên Minh từng nghĩ đến rất nhiều kế hoạch làm ăn mua bán, chẳng hạn như sản xuất một số công cụ, gốm sứ và các sản phẩm bán chạy mà đời sau mới có nhằm nâng cao thành tựu kinh tế của người dân khu vực mình.

Nhưng dù sao thời đại này đã có sự cách biệt rất lớn với thời đại trong trí nhớ của mình, thế nên cuối cùng Lãnh Thiên Minh quyết định đến Đại Lương khảo sát một chuyến.
Rất nhanh, Lãnh Thiên Minh đã dẫn Trình Khai Sơn và mấy chục thị vệ thân cận mặc đồ cải trang đã chuẩn bị xuất phát.

Khoảng cách từ Duy Huyện đến Đại Lương không xa, đi qua Ngự Hải Vệ ở phía nam (Nay là Đông Nhật), nhưng đi đường khoảng năm ngày là có thể đến biên giới lãnh thổ của Đại Lương.
Trên cả đường đi vẫn là cảnh tượng khắp nơi hoang tàn, đìu hiu, Lãnh Thiên Minh không khỏi cảm thán: “Nơi này gần Đại Lương như thế, người dân sống ở đây khá nhiều, tại sao Đại Lương lại chưa từng đặt chân đến, để mặc cho bọn lưu manh tàn phá, hung dữ cướp bóc.

Theo lịch sử trong trí nhớ của mình, Sơn Đông hẳn là một nơi mạnh về quân sự mới phải.


Hầy! Chắc phải nhanh chóng trở nên lớn mạnh, sớm ngày thống nhất Sơn Đông để nhiều người dân được sống trong những ngày tháng ăn no mặc ấm”.
Tối hôm thứ năm…
“Thất hoàng tử, đi qua ngọn núi phía trước là tới Đại Lương”, Trình Khai Sơn nói.
Lãnh Thiên Minh đứng ở xa xa nhìn sang đó, gật đầu nói: “Vậy đưa chúng ta đến xem quốc gia giàu nhất, mạnh nhất trong thiên hạ này đi”.
Khi đoàn xe chạy đến đỉnh núi, đứng xa xa nhìn sang, Lãnh Thiên Minh ngây người, không hề động đậy…
“Thất hoàng tử… Thất hoàng tử, ngài sao thế?”, Trình Khai Sơn hỏi.
“Đó… đó là cái gì?”, Lãnh Thiên Minh chỉ dưới núi hỏi.
Trình Khai Sơn nhìn sang nhìn bình thản nói: “Trường Thành đấy, sắp mấy ngàn tuổi rồi, đừng nói là ngài không biết?”

“Trường Thành? Trường Thành ở đây…?”, sau khi đến thế giới này, Lãnh Thiên Minh từng đọc rất nhiều sách, cũng biết thời đại này có Tần Hoàng, Hán Ngô tồn tại, thậm chí còn nhắc đến Trường Thành được xây dựng để phòng thủ chống ngoại xâm ở biên giới phía Bắc, trước đây mình cũng không để ý lắm nhưng giờ lại có thể nhìn thấy ở đây.
“Chẳng trách Đại Lueong chưa bao giờ đặt chân tới Sơn Đông, hóa ra là phía Bắc của Truường Thành được coi là nói hoang vu.

Chiến lược của các vương triều ở Trung Nguyên xưa nay luôn coi nhiệm vụ giữ vững Tuường Thành nới biên giới là quan trọng nhất, xem ra việc mình xuyên không quả thật khiến cà thời gian và không gian đếu có thay đôi rất lên”, Lãnh Thiên Minh thẩm nói.

Trình Khai Sơn thấy Lãnh Thiên Minh không nói gì một hôi lâu cũng lo lắng nói: Thất hoàng tử phải chăng có gì đó không ổn?”