Hoàng Thượng Có Gan Một Mình Đấu Bổn Cung

Chương 47





"Ngươi cứ như vậy sớm muộn cũng sẽ chết." Nói xong, nàng xốc lên áo choàng của hắn, bắt đầu khai giải tiết khố cùng dây lưng, "Ở đây không có nữ nhân của ngươi. Vì thế ngươi phải tự mình giải quyết, bằng không sẽ chết."



Quân Khanh Vũ run run, chờ lúc hiểu rõ thì A Cửu đã cởi dây lưng ra.



"Ngươi... Ngươi..." Hắn bấm tay nàng, tử đồng sung huyết, đôi môi run rây như điên quát lên, "Ngươi dừng lại cho trẫm... Dù có chết, trẫm cũng không cần ngươi quan tâm."



"Chết? Giờ ta không muốn ngươi chết." A Cửu biết hắn không phối hợp, liếc mắt nhìn xuống chân núi, nhãn tinh sáng lên. Vì phòng ngừa hắn cắn nàng, hoặc là làm ra cái phản ứng kịch liệt gì đó, nàng đành phải thẳng thắn dùng vải nhét vào miệng Quân Khanh Vũ, vác hắn chạy vội xuống.




Hoàng thành, trận tuyết thứ hai bay lả tả, Trường An trái lại so với thường ngày càng náo nhiệt hơn, nơi nơi đều thấy tiếng người ồn ào, thậm chí còn có thanh âm hoan hô tuyết rơi.



Hai bên quán trà, cửa hàng, kỹ viện càng phi thường náo nhiệt, ca múa tưng bừng mừng cảnh thái bình.



Má mì trang điểm thành tầng đứng ở cửa, "Ái chà, Liễu lão gia, hôm nay ngài đã tới chậm, các cô nương đều có khách cả rồi. Ngày mai ta giữ trước cho nhé."



Di Hồng lâu là kỹ viện nổi danh nhất ở Đế đô, nữ tử ở đây không chỉ tuổi trẻ mỹ mạo, lại còn giỏi ca múa, quan trọng nhất chính là đều luyện được bản lĩnh lấy lòng khách nhân.



Trong một sương phòng đẹp đẽ tại tầng cao nhất, thân thể cô nương chủ nhân nổi bật nằm ngang trong màn hồng sắc, nét mặt tươi cười như hoa. Bên ngoài màn, một trung niên nam tử to mọng cuống quít cởi hết quần áo, lộ ra cái bụng xệ, sau đó trèo lên giường.



"Lợn béo." Không đợi hắn tiến vào chủ đề chính, gió lạnh cùng hoa tuyết đã từ đâu cuốn tới, một thanh trường kiếm lập tức đặt lên cổ hắn, "Hiện tại cầm quần ngươi xuống giường, nếu dám phát ra nửa tiếng, ta sẽ chấm dứt cái mạng này."




"Đại hiệp tha mạng, tha mạng." Nam tử to mọng như muốn té xuống, y phục cũng không dám lấy, thân thể trần truồng co rúc một chỗ.



Cô nương kia thấy là kẻ sát nhân, sợ đến mức hoa dung thất sắc, thanh âm run rẩy muốn ngất đi.



"Hầu hạ hắn cho thật tốt, ta sẽ thưởng thêm." Giọng A Cửu lạnh lẽo, sau đó vứt Quân Khanh Vũ lên giường.



Cô nương kia ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên khăn trải giường hồng nhạt là một người bị trói hai tay, tóc đen như mực rơi lả tả hai bên, gương mặt đẹp phi phàm, dưới ánh nến, lông mi tựa cánh lông, mỹ mũi, môi đỏ mọng, làn da tuyết trắng mất tự nhiên ửng hồng.



Cái trán co rút nhanh, không che giấu được quý khí ung dung.



"Ân nhân, vị công tử này trúng phải mị dược, sợ rằng sẽ nguy hiểm tính mạng."



"Vậy cho giải độc cho hắn."




"Ân nhân, người tạm tha ta chứ." Cô nương kia vội quỳ trước mặt A Cửu.



Ở trong này đã gặp qua đủ loại người, cho nên nàng ta biết rõ vị công tử trẻ tuổi có khuôn mặt đẹp phi phàm này căn bản không phải quan lại nhân gia bình thường.



Cặp mắt kia, khiến người ta không dám nhìn thẳng.



"Dài dòng. Nếu hắn chết, đầu ngươi lập tức rơi xuống đất."



"Ngươi dám!" Quân Khanh Vũ thở gấp, "Nếu ngươi dám làm thế, đầu tất cả những kẻ ở đây đều rơi xuống đất. Mau đem bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra."



Hắn chán ghét liếc mắt nhìn cô gái kia, lại ngửi thấy mùi phấn hoa làm cho hắn buồn nôn, lúc này mới hiểu hắn đã bị dẫn tới nơi mà cuộc đời này hắn thống hận nhất —— kỹ viện.