Hoàng Hôn Nơi Chân Trời

Chương 4



Tôi còn được bà nội kể cho nghe về gương mặt khi ông nội được trao cái bằng khen Anh Hùng Dũng Cảm Trên Biển bà nội nói với tôi từ lúc được trao thưởng cho đến về tới nhà ông nội hễ thấy ai là khoe chiến tích của mình , ông nội không hề buồn bã về chiếc chân trái của mình mà còn tự hào về nó , những ngư dân được ông nội cứu khi tìm hiểu biết nhà ông nội người nào cũng trên tay con gà , vài con cá to ngon còn tươi rối , rồi có người còn xin ông nội được sữa sang lại tổ ấm cho gia đình tôi nữa , mà ông nội tôi từ chối vì ông thấy ngại với lại bản tính ông nội giúp người không cần trả ơn , tính này của ông nội bị bà nội nhằng hoài luôn mà ông nội vẫn chứng nào tật nấy thôi.

Sau vài ngày hôm đó do phương tiện hình ảnh ở thôn chưa phát triển nên ông nội và cha chỉ nhờ được in hình tôi ra ảnh đen trắng dán khắp thôn , hồi đó nhà ông nội cũng không khá giả nên không mướn truyền thông in ra báo được , chỉ nhờ vào quan hệ của cha mà tìm kiếm giúp suốt 5 năm không có kết quả nên mọi người cũng không còn hi vọng nữa cũng dần chấp nhận tôi là thành viên trong gđ , năm tôi lên 9 tuổi gia đình tôi chào đón một đứa em trai đặt tên là Vũ Hàng , lên 11 tuổi cụ cố vì bệnh tuổi già mà mất , năm 12 tuổi thì ông nội mất do tai nạn xe lên bắc kinh để dán tờ rơi tìm cha mẹ cho tôi .

Trở về hiện thực , tôi đang phơi đồ ở sân trước thì thấy chị cả và em trai đi lên . Tôi nhìn chị cả , chị cả cũng nhìn tôi không ai nói gì Vũ Hàng dựt tà áo chị cả nói nhỏ " bà nội kêu chị ra nói chuyện hay hai chị với chị hai nhìn nhau vậy " chị cả thục trỏ tay vào eo Vũ Hàng theo bản năng Vũ Hàng có người lại " Trời ơi , chị cả mưu sát người .." thấy Vũ Hàng kêu ca chị cả đạp vào mông Vũ Hàng một cái làm thằng bé nhủi đầu , tôi cũng phì cười theo luôn thấy tôi cười vui chị cả và em trai cũng cười theo . Chị cả đi lại gần tôi nghiêm túc lại còn em trai thì phủi bụi trên người xuống cả hai người nhìn tôi cũng chẳng nổi nhìn e tôi cứ tò mò chuyện gì khó nói vậy sao? . " Hai người có chuyện muốn nói với em à , không nói nhanh e đi làm công việc khác đấy nhé " chị cả nhìn tôi giương mặt ngại ngùng miệng ấp a ấp úng , Vũ Hàng thục mạng vào eo chị cả nói nhỏ " Chị mau nói lẹ đi " thấy ánh mắt ngờ vực của tôi thì chị cũng nói " Tịnh Kỳ à ! mấy ngày nữa e thi đại học vậy " Vũ Hàng thấy chị cả không nói thẳng vấn đề mà nói dòng do tỏ ra gương mặt bất lực thì thầm với chị cả còn nhéo tay chị cả nữa chứ " Triệu Tịnh Thi chị sáng xóm còn oai phong với bà nội lắm mà sao bây giờ như gà mất đã vậy" chị cả liếc nhìn Vũ Hàng một cái thằng bé xua xua tay trước mặt tỏ thành ý chưa nói gì " Ngày thi còn cách ba ngày nữa có vấn đề gì sao " chị cả nhìn tôi nắm lấy cánh tay tôi " Nội bảo chị nói với em cứ thu xếp ôn bài để cho việc thi đi còn về phần mẹ nội sẽ xử lý , nội còn nói chỉ có thi đại học em mới có thể đi Bắc Kinh mới tìm được người nhà thôi , em mà nghỉ học ở đây cả đời sẽ không tìm được cha mẹ ruột đâu" tôi rút tay ra khỏi tay chị ánh mắt né tránh , tôi biết thi đại học mới có thể tìm lại cha mẹ mình nhưng nội và cha cũng lớn tuổi rồi không thể lo cho tôi được nữa mẹ cũng sẽ không tán thành cho tôi đi học nữa rồi , thấy tôi có vẻ né tránh Vũ Hàng đi lại gần tôi " Chị nghe lời chị cả và bà nội đi thi đại học đi , em cũng lớn rồi có thể đi làm phụ tiếp cha và bà nội được rồi , dù gì e cũng là con trai sức của em mạnh hơn chị gấp nhiều lần lận đó" vừa nói vừa đưa cánh tay đầy lực lưỡng cho tôi xem , chị cả liếc nhìn Vũ Hàng " Chẹp chẹp" miệng hai cái " cái tên tiểu tử nhà mày bà nội kêu mày ra đây khuyên Tịnh Kỳ đi thi đại học hay kêu mày ra khuya tay múa chân thể hiện sức mạnh vậy hả " chị cả nhéo mạnh vào tay Vũ Hàng cảm nhận đau thằng bé la oán lên "đau...đau...đau , chị mau buông em ra em sắp rớt tai lun rồi" chị cả buông ra tai thằng bé đỏ ửng hết cả lên chạy lại bên tôi le lưỡi trợn mắt với chị cả " chị hai vẫn dễ thương hơn chị nhìu " tôi vội bịnh miệng em trai lại " ây , em không muốn sống nữa , chị không binh em nỗi đâu nha" tôi nói xong Vũ Hàng ôm tôi lại " Chị em mình là hai người chị cả chỉ có một tất nhiên mình sẽ thắng chị cả rồi " chỉ cả tức đỏ mặt như muốn ăn tưới nuốt sống Vũ Hàng , ai biểu chọc ai không chọc , lại chọc ngay cái núi lửa của chị cả chứ , " Chị sẽ không tham gia đâu nha , sức của chị không vật lại nỗi chị cả đâu " chị cả nhìn tôi đi lại xô tay Vũ Hàng ra " đừng độc chiếm Tịnh Kỳ của riêng em " chị cả nắm lấy hai tay tôi tôi cảm nhận được đôi bàn tay thô ráp của chị không thể ngờ gần đây là đôi bàn tay của một người con gái mới ngoài 20 mươi còn trong tuổi xuân thì " em nghe lời nội đi ôn bài cho ngày thi sắp tới đi mọi chuyện ở nhà còn có chị , cứ yên tâm lên Bắc Kinh học" , " nhà mình không còn nhiều tiền để cho e đi học đại học đâu " chị cả nắm chặt vào tay tôi

" nghe lời chị đi thi đi , Tiểu Vân nói với chị lên Bắc Kinh có thể tìm việc làm thêm , chị cũng sẽ làm nhiều một tí còn có cha nữa mà không sao đâu , vào nhà tận hưởng 3 ngày ôn bài chuẩn bị cho ngày thi đại học đi nha"