Hoàng Hậu Nghịch Ngợm Của Ta

Chương 8




~ Part 8
~* có hai đứa bé chơi vui vẻ với nhau.
Cậu bé cười, cài lên tóc cô bé kia một bông hoa:
- Ly thật đẹp. Sau này ta nhất định lấy Ly làm hoàng hậu
Cô bé khúc khích cười:
- Huynh không lừa muội chứ, Hoàng Thần??
- Thật mà. Để ta bơi ra giữa sông lấy cho Ly bông hoa kia nhé

Cậu bé vội bơi ra nhưng hụt chân nên đuối. Cô bé vội lao ra kéo cậu bé đó vào, cậu bé vào đến bờ, cô bị một con rắn đen kéo ngược trở lại xuống sông...
- Cứuu....*
Ta cảm nhận một bờ môi mát lạnh đặt trên môi ta, ta sợ hãi lắcđầu nguầy nguậy rồi bừng tỉnh. Mồ hôi túa ra như suối.
Hoàng Thần ôm chặt ta, ta sợ hãi khóc trong lòng hắn. Hắn vuốt tóc ta rồi ôm chặt hơn:
- Không sao đâu, mọi chuyện qua rồi!
Cơn ác mộng đó ..... lâu lắm rồi ta mới gặp lại mà...
Rồi hắn thì thầm gì đó vào tai ta, ta chẳng thể nhớ ..
***************
Hắn ôm chặt nàng vào lòng. Nàng lại gặp ác mộng. Chuyện này hơi vó lỗi với nàng nhưng hắn phải thâm nhập vào giấc mơ nàng để biết nàng mơ gì. Chuyện quá khứ ngày xưa lại ám ảnh nàng. Nàng run lên, quẫy người, chân nàng giật giật. Nàng sợ đến khóc trong giấc mơ.
Hắn chẳng biết làm gì ngoài hôn nàng. Nàng tỉnh dậy khóc trong lòng hắn. Hắn biết chừng nào chưa tìm được chủ nhân con rắn đó, nàng sẽ vẫn bị ám ảnh...
- Ta...xin lỗi... Tại ta cả... - Hắn thì thầm vào tai nàng.
****************
Ta vuốt v3 tiểu Bạch, nhớ lại về giấc mơ hôm qua rồi băn khoăn: " Tại sao trong giấc mơ hôm qua lại có chủ nhân thân xác này và Hoàng Thần??"

Kha và Mai Mai tổng quản có việc phải giải quyết nên đã đi mất rồi! Để ta một mình :(
Ngồi thần ra một lúc, ta quyết định vào thư viện đọc sách. Ngồi lên lưng tiểu Bạch, ta bảo:
- Đưa ta tới thư viện hoàng cung.
Tiểu Lam đậu trên vai ta nói: " Người muốn lấy gì, ta có thể lấy cho người mà"
Ta cười, dụi đầu vào thân con chim lớn:
- Tiểu Lam à, điều thú vị nhất khi đọc sách là đến thư viện tìm đấy.
Vào thư viện lớn, ta đi quanh. Tiểu Bạch thì luôn ở sau ta, tiểu Lam thì đậu trên vai. Cuốn sách có bìa dày cũ kĩ đập vào mắt ta.
Ta kiễng người lên, với lấy cuốn sách rồi mở ra đọc. Tên cuốn sách là "Những bộ tộc nổi tiếng", đập vào mắt ta là thông tin của bộ tộc nào đó : " Bộ tộc thời gian là bộ tộc nắm giữ thời gian của cuộc đời mỗi con người....."
Giật mình, ta viết thông tin lên một mảnh giấy rồi đóng cuốn sách lại:" Phải, đây sẽ là nơi mình biết tất cả mọi việc"
Leo lên lưng tiểu Bạch, ta nói:
- Tiểu Bạch, đến Rừng Âm U nào.
/ Rừng Âm U/
Rừng Âm U là một khu rừng rộng lớn, là nơi trú ẩn gần như các bộ tộc cuat rất nhiều sinh vật. Đúng như tên gọi, khu rừng tối om, không một bóng người, hoang vắng...

Ta bám cúi xuống, bám chắc vào bộ lông tiểu Bạch. Tiểu Bạch gầm gừ:" Người có chắc người đang đi đâu không?? Chúng ta nên bẩm với Hoàng Thượng trước khi đi."
- Tiểu Lam ở lại rồi mà. Nếu chúng ta có việc gì, hẳn tiểu Lam sẽ biết mà báo cho Hoàng Thần.
Ta nhìn quanh. Theo ta nhớ thì Bộ tộc Thời gian ở trong một hang cạnh cây sồi già. Ta hít một hơi thật sâu, khẽ lắng nghe theo hơi thở của rừng. Tiếng gió làm lá xào xạc...xào xạc...." Công chúa của rừng, Rừng Âm U bái kiến người"
" Mọi người đều là bậc lão nhân cả, xin đừng làm vậy.."
"Công chúa đến đây có việc gì vậy??"
" Ta cần tìm bộ tộc Thời Gian..."
" Ta sẽ chỉ cho người. Nhưng xin người cẩn thận... Bộ tộc đó không đơn giản"
" Đa tạ Rừng Âm U"
Vỗ vỗ vào lưng tiểu Bạch, ta bảo:
- Tiến thẳng về trước rồi quay sang hướng Đông Nam hai lần. Bộ tộc thời gian ở đó.
P/s: mọi ng hãy để cmt và nhận xét và tin nhắn thoải mái nhé. Mình cx k ngại lời chê đâu :((( tại mình ms lớp 9 câu văn chữ còn lủng củng nhiều. Xin cám ơn :((