Hoàn Triều

Chương 41



“Giọng nói mang theo ý cười của Trần Triều truyền tới, Miêu Gia Nhan quay đầu hỏi: “Anh Triều ạ?””

So với đi xã giao với người ta, Miêu Gia Nhan thích giao tiếp với thực vật hơn, hoa cỏ không nhiễu sự như vậy.

Khương Tầm luôn miệng chê cậu nói sai, lúc thì chê giọng điệu quá dịu dàng, lúc lại kêu cậu bị lừa rồi. Tuy rằng Miêu Gia Nhan không ngốc, nhưng nhiều lúc cậu thực sự không nghe ra ẩn ý trong lời nói, có những lúc bị người ta chế giễu cũng không nhận ra.


Bởi vậy nên cậu cũng từng chịu nhiều thiệt thòi, người khác nói mấy câu là có thể lừa đẹp cậu. Cũng may về mặt này có chị Phương và Khương Tầm giúp đỡ.

Lần trước có người nói cậu “Giả heo ăn thịt hổ”, Khương Tầm còn nói với người ta, “Ẻm cần phải giả vờ à? Ẻm vốn dĩ là heo mà, cũng không ham hố ăn thịt hổ.”

Heo đừng nói là ăn hổ, heo chẳng thiết tha ăn gì hết, heo chỉ muốn vùi vào đất thôi.

Bữa cơm ngày mai Miêu Gia Nhan không muốn đi thì Khương Tầm phải đi, vẫn phải vòng một chuyến.

Đó là buổi hẹn với một công ty quản lý, trước đó họ đã ký với rất nhiều người nổi tiếng, đối phương từng ngỏ ý muốn ký với Miêu Gia Nhan không chỉ một lần, nhưng phía họ không chịu. Độ hot của Miêu Gia Nhan không tệ, hơn nữa phát triển nhanh, có không ít người muốn nâng đỡ cậu, nhưng bây giờ Miêu Gia Nhan vẫn chỉ là một tài khoản tự do trên mạng, chỉ chuyên tâm bán hoa cỏ, thi thoảng sẽ nhận quảng cáo.

Hai, ba năm qua Miêu Gia Nhan cũng đã kiếm được chút đỉnh, tuy rằng không thể nhiều bằng người ta, nhưng đối với cậu mà nói đủ là đúng rồi.

Miêu Gia Nhan từng nghĩ sau này lên đại học sẽ phải ra ngoài kiếm tiền, cũng từng nghĩ sẽ giúp ông bà kinh doanh bông. Nhưng cậu chưa từng nghĩ mình sẽ dựa vào mạng internet để kiếm tiền giống như bây giờ.

Bộ ảnh chụp ở Vân Nam năm đó được chị Phương đăng lên mạng ngay lập tức trở nên nổi tiếng, chỉ trong vòng 24 giờ đã có hơn hai mươi ngàn lượt chia sẻ. Cậu mặc váy đứng giữa cánh đồng hoa đỏ thắm, dưới sự tương phản thị giác mãnh liệt, dáng vẻ và ánh mắt của cậu lại càng thanh thuần, dịu dàng hơn bao giờ hết.

Cậu chăm chú nhìn chàng trai đối diện, không giấu được tình cảm chứa chan trong đôi mắt.

Chị Phương Phương cũng không giấu, ban đầu còn giúp Miêu Gia Nhan mở một tài khoản weibo, không lỡ bỏ qua độ hot.

Miêu Gia Nhan không hay biết gì, ban đầu tài khoản này do Khương Tầm phụ trách giúp cậu. Lúc đó Miêu Gia Nhan còn chưa có điện thoại thông minh, sau này chị Phương Phương mua điện thoại cho cậu, Miêu Gia Nhan dùng đến tận bây giờ.

—— Nhan Nhan à, em có đi ăn với Đại Chung không?

Lúc chị Phương Phương gửi tin nhắn tới, Miêu Gia Nhan đang ngồi trong lớp. Môn bắt buộc ở nhà trường, giảng đường có hơn một trăm người, Miêu Gia Nhan tới muộn không tìm được vị trí tốt, ngồi ở hàng thứ ba. Thầy dạy tư tưởng Mao giảng bài nặng giọng địa phương, bình thường thầy giảng bài Miêu Gia Nhan không nghe rõ, tốc độ nói lại chậm, khiến người nghe thấy buồn ngủ.

Miêu Gia Nhan đang cố gắng không gục đầu xuống cánh tay ngủ, cảm nhận được điện thoại rung lên, bèn lấy ra khỏi túi nhìn thoáng qua.

Cậu trả lời: Không ạ, em đang ở trường.

Phương Phương: Đừng ký với anh ta, chỗ anh ta loạn lắm, không hợp với em đâu.

Miêu Gia Nhan: Vâng ạ.

Trên bục giảng thầy ngồi sau máy tính, vẫn đang từ tốn giảng bài, từng hàng từng hàng học sinh nằm gục xuống bàn, Miêu Gia Nhan lấy cánh tay chống đầu, cảm thấy mình sắp không chịu đựng được nữa.

Sau lưng có người chạm nhẹ vào người cậu, Miêu Gia Nhan quay đầu lại, cô gái cười híp mắt, đưa chai nước lạnh cho cậu.

Miêu Gia Nhan vội vàng xua tay, nhỏ giọng nói: “Thôi không, cậu giữ lấy mà uống đi.”

“Chỗ tớ có rồi, tớ mua cho bạn cùng phòng mà bạn ấy không đi.” Cô gái vẫn muốn dúi cho cậu, bảo rằng, “Tớ theo dõi cậu lâu lắm rồi, cậu càng ngày càng đẹp ý.”

Miêu Gia Nhan đột nhiên được bạn cùng lớp khen, cậu vẫn không biết nên đối mặt với những lời thiện ý bất ngờ trong cuộc sống như thế nào, thành thử hơi lúng túng, cậu cười bảo, “Cảm ơn nhé”.

“Cậu lấy mà uống, nếu không tan học tớ mang về cũng hết lạnh rồi, lúc đó khó uống hơn.” Cô gái rất chân thành muốn tặng cho cậu.

Miêu Gia Nhan không từ chối nữa mà nhận lấy, cậu mò vào trong cặp sách một lúc lâu, không biết nên đáp lễ thế nào, thứ duy nhất có thể ăn trong cặp sách là bánh quy 3+2. Thế là cậu đành phải từ bỏ ý định này, ghi chú vào điện thoại: Bạn học trong lớp tư tưởng Mao mua đồ uống cho.

Miêu Gia Nhan bị cô lập và bắt nạt từ nhỏ tới lớn, lên đại học mới biết vì sao khi đó Trần Triều từng nói với cậu rằng thế giới bên ngoài rất rộng lớn.

Các bạn đại học từ khắp nơi trên cả nước đổ về, trước kia chỉ có mình Miêu Gia Nhan là khác biệt, nhưng lên đại học dường như không ai giống ai, mỗi người lại là một cá thể khác biệt. Các thói quen sống khác nhau, cách nói chuyện khác nhau, thường xuyên có thể thấy những bộ Hán phục trong sân trường, trên người có hình xăm, tóc nhuộm xanh đỏ tím vàng. Miêu Gia Nhan lẫn trong đám đông những người “Khác biệt” này, không ai nhìn cậu quá lâu.

Tuy rằng không thể nói hoàn toàn không có bất cứ ánh mắt khác thường nào, nhưng ánh mắt của mọi người trở nên bao dung hơn nhiều.

Điều này khác với tưởng tượng trước đây của cậu, thế giới bên ngoài thực sự rất đẹp.

Nhưng cậu vẫn dành thời gian cuối tuần quay về nhà như trước kia.

Ông bà đã lớn tuổi, hai năm nay huyết áp của bà rất cao, nếu cuối tuần Miêu Gia Nhan không có việc sẽ quay về nhà.

Nhiều lúc bà chê cậu nhiều việc, không cho cậu quay về, ngoài miệng Miêu Gia Nhan nhận lời, nhưng vừa hết tiết ngày cuối tuần đã lên xe.

Cậu mua điện thoại cho ông bà, để họ thường xuyên gọi video liên hệ với cậu. Ông ăn tối xong thường ngồi đung đưa trên ghế trúc gọi cho cậu, bà sẽ đi tới nói mấy câu, hỏi cậu đã ăn chưa, hỏi mai học những môn gì.

“Cả ngày mai con có tiết, buổi tối phải học tới tám giờ lận.” Miêu Gia Nhan để điện thoại bên cạnh, vừa rửa mặt vừa nói với bà.

“Học kỳ này nhiều tiết nhỉ, học kỳ trước đâu có nghe thấy con có tiết tối đâu.” Bà rất thích nhìn Miêu Gia Nhan rửa mặt, đôi mắt hòa ái chăm chú dõi nhìn màn hình.

Lúc Miêu Gia Nhan rửa mặt sẽ dùng chun buộc tóc lên, mái tóc sau lưng được buộc gọn lại, để lộ cả gương mặt. Cậu thoa sữa rửa mặt, xoa đều bọt trắng phau, bảo rằng: “Ban đầu học kỳ này không có, có thầy đổi giờ học.”

“Rửa mặt như mèo mướp vậy,” Bà cười nói cậu.

Miêu Gia Nhan cúi đầu xả nước, không tiện nói chuyện, nghe thấy bà gọi bà Trần qua nhìn cậu.

“Để bà ngắm Tiểu Miêu cái nào,” Giọng bà Trần vọng lại, “Tan học rồi à con?”

“Đây ạ.” Miêu Gia Nhan vội vàng ngẩng đầu lên, gọi “Bà Trần ạ.”

“Ôi, mau rửa tiếp đi, rửa đi.” Bà Miêu thấy cậu còn chưa rửa sạch bọt xà phòng, vội nói, “Đừng để nước chảy vào mắt.”

Miêu Gia Nhan rửa mặt xong còn phải đắp mặt nạ, đây là đổ người khác tặng, để cậu đắp mặt nạ liên tục suốt mùa hè, trên người còn bôi một lượng lớn kem chống nắng, kem chống nắng trên mặt phải dặm lại theo đúng giờ. Bởi vì suốt đợt học quân sự cậu không bôi gì, mới kết thúc tuần quân sự đầu tiên chị Phương thấy cậu thiếu chút nữa khóc tới nơi.

“Cục cưng à em đừng dọa chị, em cháy thành than thì bọn chị chụp em thế nào!” Chị giữ lấy cằm Miêu Gia Nhan, tuyệt vọng nhìn gương mặt cháy nắng và hai màu da khác biệt rõ ràng vì bị vành mũ quân sự che đi.

Lúc đó Miêu Gia Nhan trả lời rằng: “Mấy mùa hè trước kia em đều như vậy.”

“Trước kia là trước kia, trước kia em ở trong ruộng hoa ai quản em?” Chị Phương Phương chỉ tiếc rèn sắt không nên kim, “Bây giờ em dựa vào mặt để kiếm sống, nó là chén cơm của em đấy, em lại bỏ bê nó thế à?”

Mùa hè năm đó Miêu Gia Nhan chụp ảnh phải dựa vào trang điểm và chỉnh sửa, sau đó hễ đến hè là mọi người lại dúi cho cậu một đống đồ chống nắng.

“Cả cái này nữa à?” Bà nhìn Miêu Gia Nhan đắp mặt nạ, cười hỏi.

Miêu Gia Nhan đắp mặt nạ không tiện mở miệng, nói chuyện không rõ tiếng: “Chắc tuần này con phải chụp ảnh ạ.”

“Chụp xong nhớ gửi vào điện thoại của ông con nhé,” Bà nói, “Ông bà lưu hết ảnh của con đấy.”

Miêu Gia Nhan híp mắt lại nói “Vâng ạ”.

Sau khi rửa xong mặt nạ vừa thoa, lại bôi thêm một ít kem dưỡng, Miêu Gia Nhan nhìn chồng đồ trên bồn rửa mặt và trong hộc tủ, qua hồi lâu đột nhiên buông tiếng thở dài.

Thầm than trong lòng muốn kiếm tiền cũng không dễ dàng gì.

Trước kia Miêu Gia Nhan chỉ dùng xà bông để rửa mặt, xoa bọt xà bông lên mặt một lần buổi sáng một lần buổi tối là được rồi.

Bây giờ trái một chồng phải một chồng, có lúc không nhớ rõ, thực sự làm khó người ta.

Khương Tầm gọi điện thoại tới, hỏi Miêu Gia Nhan muốn ăn gì không.

“Không, tối nay em ăn rồi.” Miêu Gia Nhan ngắt hai phiến lá sâu trong chậu đi, bảo rằng: “Cái gì không cần thì mang giúp em.”

Khương Tầm nói: “Được rồi.”

Một lúc sau Khương Tầm tới gõ cửa, Miêu Gia Nhan ra mở cửa, Khương Tầm xách hai túi giấy.

Miêu Gia Nhan quét mắt nhìn, Khương Tầm nói: “Đại Chung cho em.”

Miêu Gia Nhan vội vàng lắc đầu: “Em không cần đâu.”

“Nhưng anh cũng không thể không nhận được, anh bảo ông ta mang về chắc?” Khương Tầm ngồi xuống ghế mở hộp, một hộp là mỹ phẩm dưỡng da, hộp còn lại đựng một chiếc balo.”

“Cũng được phết, cộng lại chắc ha, ba mươi ngàn.” Khương Tầm nói.

Miêu Gia Nhan giật mình lui về phía sau một bước, lặp lại một lần nữa: “Em không nhận được.”

“Em không cần anh cũng không thể bỏ được.” Khương Tầm mở vỏ mỹ phẩm ra, ném hộp đi, “Không lấy thì uổng, cho em thì em nhận đi cho xong.”

“Em không nhận đâu, em đâu có quen ông ta.” Miêu Gia Nhan vội vàng lắc đầu, kiên trì nói, “Sao lại cho em thứ đắt tiền như vậy chứ.”

“Phép lịch sự thôi mà, ông ta cũng không thể đi tay không được, có thế thôi.” Khương Tầm không để tâm, nói với cậu.

“Ông ta là lịch sự, em nhận nghĩa là em không lịch sự.” Miêu Gia Nhan có logic của riêng mình, cậu đẩy đồ về phía trước.

Khương Tầm hết cách, cuối cùng cười bảo: “Thế sau đó mua ít đồ gửi qua cho ông ấy, em coi như em mua đi.”

Miêu Gia Nhan nghe vậy, khẽ chau mày lại, trong lòng nghĩ trời ạ, sao mình lại phải bỏ ra hai, ba mươi ngàn mua đồ cho họ chứ.

Tuy rằng cậu có chút tiền rồi nhưng vẫn không thể tiêu xài hoang phí như vậy được, nhưng so với nhận không, mua thì mua vậy.

Trần Triều ở bên ngoài cả ngày, buổi tối quay về Trâu Du đã nằm thẳng cẳng, nghe thấy anh mở cửa, Trâu Du ló đầu ra, cất tiếng chào: “Anh Triều về rồi à?”

“Ừ, cậu ngủ đi.” Trần Triều nói.

“Em không ngủ nổi, nóng vãi.” Trâu Du quay lại gối nằm, thành tư thế chữ đại, “Cá thiếu nước.”

Trần Triều về đến ký túc xá, việc đầu tiên luôn là tắm rửa, mùa hè trung bình một ngày anh phải tắm bốn lần, thực tình anh vẫn chưa thể thích ứng với mùa hè và mùa đông phương Bắc.

Xối nước đi ra, điện thoại có hai tin nhắn.

Một tin là Tiểu Khải hỏi anh đã đặt vé chưa, có cần cậu ta đặt giúp không.

Một tin nhắn là Khương Tầm hỏi: Chừng nào thì anh về vậy Triều?

Trần Triều lần lượt trả lời hai tin nhắn, Trâu Du nằm nói: “Trước giờ em chưa chịu khổ như vậy.”

“Hai năm trước chịu rồi.” Trần Triều bóc mẽ cậu ta.

“Em nói trước khi học đại học.” Trâu Du bổ sung.

Ban đầu Trần Triều định nói “Ai mà chẳng thế”, nhưng chưa kịp nói đã nuốt ngược trở về, nhớ tới mùa hè năm đầu tiên lưng nổi rôm, cùng với lọ phấn rôm in hình mông em bé.

Wechat lại có tin nhắn mới.

Khương Tầm: Anh Triều à anh đặt vé chưa? Đến kỳ nghỉ hè lại khó đặt.

Trần Triều: Đặt rồi

Khương Tầm: Anh đặt ngày mùng 5 à? Nếu không có việc thì em ra sân bay đón anh nhé, còn chưa chắc có đi được không.

Trần Triều: Không cần đón anh đâu, chỗ anh nhiều người, đặt xe là được rồi.

Khương Tầm: Em phải đón chứ, đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau! Cưng à nhớ anh quá!

Trần Triều cười trả lời: Cậu bình thường cái coi.
Khương Tầm: Hahaha em vẫn như vậy mà!

Khương Tầm: Được rồi không nói nữa, em đi ngủ đây!

Trần Triều: Ngủ đi.

Khương Tầm: Moah!

Trần Triều lại phì cười, lập tức gửi tin nhắn thoại cho cậu ta: Cậu có thể đứng đắn được không, anh không chịu nổi cậu.

“Anh đi ngủ đây, em cũng ngủ sớm đi nhé!” Khương Tầm nói với Miêu Gia Nhan.

“Vâng anh Tầm.” Miêu Gia Nhan đáp.

Điện thoại trong túi đổ chuông, Khương Tầm thấy tin nhắn thoại, lập tức mở ra xem.

Giọng nói mang theo ý cười của Trần Triều truyền tới, Miêu Gia Nhan quay đầu hỏi: “Anh Triều ạ?”

“Ừ, anh hỏi anh ấy bao giờ về.” Khương Tầm trả lời.

“Thế bao giờ ạ?” Miêu Gia Nhan hỏi.

“Mùng năm.” Khương Tầm khóa màn hình, cất vào túi nói, “Đến lúc đó không đi đâu thì anh đi đón anh ấy, tiện thể ăn với nhau một bữa.”

Nói rồi hỏi Miêu Gia Nhan: “Em đi không?”

Miêu Gia Nhan ngẫm nghĩ một chút: “Mùng năm em phải thi.”

“À, được rồi, thế anh đi một mình.” Khương Tầm nói, “Anh quên mất vụ thi cử, khoa các em chọn ngày mùng 5 thi à.”

“Chưa ạ, đoán thế.” Miêu Gia Nhan trả lời.

“Thế nói sau đi,” Khương Tầm phất cánh tay, “Ngủ đi.”