Hoàn Triều

Chương 26



“Miêu Gia Nhan duỗi tay muốn thử đo nhiệt độ, nhưng lại không dám chạm vào người anh.”

Trần Quảng Đạt không hổ là cha ruột.

Cháu trai bị virus viêm dạ dày ruột, hết nôn lại bị tả, con trai mình không bị, ban ngày còn vênh mặt với cháu trai một thôi một hồi, cắm hết cây cờ này tới cây cờ khác, cờ thi nhau tung bay phấp pha phấp phới. Nếu Trần Triều không bị sốt theo, dường như có lỗi với những hàng cờ bố cắm trước.


Tối hôm ấy, thoạt đầu Trần Triều cảm thấy không được thoải mái trong người, đầu âm ỉ đau. Trước khi đi ngủ cảm thấy dạ dày nóng ran rất khó chịu, không sao ngủ được. Anh nằm trằn trọc một lúc lâu, cảm thấy khó chịu vô cùng, cả người hết nóng rồi lại lạnh, cuối cùng ngồi dậy, bật đèn lên.

Lúc này mọi người ở dưới nhà đã ngủ rồi, cả căn nhà hết sức yên ắng. Mỗi lần em họ về quê đều không thể thích ứng được với buổi đêm ở vùng quê, cảm thấy nơi này yên tĩnh đến đáng sợ. Nhưng Trần Triều đã quen rồi, thậm chí sau này khi quay về thành phố, hơn chín giờ tối ngoài phố vẫn đèn đuốc sáng trưng còn không quen.

Trần Triều muốn xuống tầng lấy thuốc từ chỗ em họ, nhưng ngại đi lại mệt mỏi, từng thớ thịt trên người đều đang than ê mỏi. Trần Triều ngồi trên giường, cúi đầu nhớ lại chuyện ban ngày bố còn khen mình khỏe mạnh, nhất thời cảm thấy buồn cười.

Dạ dày lạo xạo nóng ran, cơn buồn nôn trào ngược lên cổ họng, sau đó Trần Triều phải vào nhà vệ sinh nôn một trận, anh súc miệng quay về phòng mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, anh đưa tay lên trán thử nhiệt độ, nhưng không sốt.

Anh ngủ chưa đầy nửa tiếng, giấc ngủ chập chờn không sâu, dạ dày vẫn nhộn nhạo hết sức khó chịu. Đến khi bắt đầu lên cơn sốt, Trần Triều nằm thở hổn hển, đành phải ngồi dậy. Sắc mặt Trần Triều hết sức khó coi, một phần vì khó chịu, một phần vì ngái ngủ.

Cứ ngủ chập chờn như vậy một lúc, bị bệnh tật hành hạ tới nửa đêm. Anh phải vào nhà vệ sinh nôn mấy lần, sau đó không còn gì để nôn nữa, chỉ có thể nôn ra mật. Thực quản và yết hầu bị dịch mật kích thích chua xót, Trần Triều súc miệng đi súc miệng lại, mỗi lần nôn xong nghỉ ngơi được một lúc, bấy giờ anh chỉ muốn ngủ thôi.

Ra khỏi phòng vệ sinh, tắt đèn định đặt lưng nằm xuống thì anh nghe thấy ngoài cửa sổ phát ra tiếng “cạch” khẽ khàng, cứ mấy giây lại có âm thanh vang lên.

Trần Triều nhìn về phía cửa sổ, từ góc độ của anh không nhìn thấy gì cả.

Ngoài cửa sổ lại có tiếng động, Trần Triều đứng dậy xỏ dép, đi ra mở cửa sổ.

Miêu Gia Nhan ở phía đối diện đang chuẩn bị ném đá một lần nữa, thấy cửa sổ mở ra, vội vàng thu tay về.

Trần Triều bị gió ngoài cửa thốc vào mặt, sắc mặt càng thêm khó coi, đã sốt thì chớ lại còn bị gió lạnh thốc vào, cảm thấy lạnh tận xương tủy.

“Anh sao vậy anh Triều?” Miêu Gia Nhan khẽ chau mày lại, trông có vẻ lo lắng, nhỏ giọng hỏi anh.

Trần Triều nôn nhiều cổ họng cũng khàn đặc, anh hắng giọng trả lời: “Bị lây bệnh từ thằng em rồi.”

“Anh sốt hả?” Miêu Gia Nhan hỏi.

“Không biết nữa.” Trần Triều cuộn chặt bộ đồ ngủ, “Chắc vậy.”

“Thế anh uống thuốc chưa?” Miêu Gia Nhan cũng hơi lạnh, giọng nói khe khẽ run lên.

“Chưa uống, không muốn xuống nhà.” Trần Triều nói.

Hai người mở cửa sổ thì thào nói chuyện như vậy, trong thoáng chốc dường như thời gian tua ngược về quá khứ, vô hình xua tan đi chút khự nự khó xử trước đó, trong màn đêm lạnh lẽo, khung cảnh trở nên thân thuộc xiết bao.

“Chỗ em có thuốc, em ném cho anh, anh bắt được không?” Miêu Gia Nhan hỏi.

“Không bắt được đâu, em đừng ném.” Trần Triều đứng không vững, bảo rằng, “Không uống đâu, mai nói chuyện sau.”

“Thế có ổn không?” Miêu Gia Nhan hơi do dự, rõ ràng không yên tâm, em dừng lại một chút, hỏi anh, “Dưới nhà có khóa không anh?”

“Làm gì vậy? Em sang đưa cho anh à?” Trần Triều từ chối, “Đừng qua đây, lạnh lắm.”

Đổi lại là trước kia, có lẽ em đã vào phòng Trần Triều ngồi từ lâu rồi.

Nhưng đêm nay em chỉ có thể ở trong phòng mình, nhìn đèn phòng Trần Triều lúc sáng lúc tối, ban nãy em đắn đo một lúc lâu mới đứng dậy ra cửa sổ hỏi thăm anh.

Trần Triều không cho em sang, Miêu Gia Nhan cũng không dám sang.

Trần Triều không còn đứng trước cửa sổ nữa, họ đã không gặp nhau một năm rưỡi, giờ đây khi gặp lại Miêu Gia Nhan không có lập trường để tự ý gõ cửa nhà họ.

Nhưng khi Trần Triều bị cơn sốt hành hạ thêm hai lần nữa, cuối cùng Miêu Gia Nhan vẫn đi sang.

Em thò tay vào kéo chốt cửa, ông Trần đứng trong nhà cảnh giác hỏi: “Ai vậy?”

Miêu Gia Nhan đứng trước cửa nhỏ giọng nói: “Con đây ông Trần, con lên tầng tìm anh Triều.”

Ông Trần nói: “Tiểu Miêu à con, lên đi, cửa không khóa.”

Miêu Gia Nhan lập tức kéo cửa ra, nhẹ nhàng đi lên tầng, lúc em lên tầng Trần Triều vẫn còn đang ở trong phòng vệ sinh, anh đang đứng trước bồn rửa tay súc miệng.

Miêu Gia Nhan không đi thẳng qua đó, em đứng từ xa lên tiếng, gọi anh “Anh Triều!”

Trần Triều không nghe thấy, thế là Miêu Gia Nhan tới gần gọi thêm một tiếng nữa, sau đó lập tức nói: “Em đây, Miêu Gia Nhan, anh đừng sợ.”

Trần Triều bị sốt, phản ứng cũng chậm chạp hơn bình thường nửa nhịp, còn chưa kịp giật mình đã nghe thấy âm thanh phía sau. Trần Triều khàn giọng ngạc nhiên: “Em chưa ngủ à?”

“Chưa ạ, anh uống thuốc đi… em thấy anh trằn trọc mãi.” Miêu Gia Nhan cầm bình giữ nhiệt sang nhà, trên cổ tay còn đặt một vỉ thuốc, nhỏ giọng nói với anh.

Trước đó Miêu Gia Nhan cũng bị sốt vì virus này, em mới khỏi chưa được bao lâu.

Em mang thuốc hạ sốt và thuốc bột tới.

Miêu Gia Nhan lấy cốc đậy trên bình giữ nhiệt ra đổ một nửa cốc, em vừa khuấy thuốc vừa nói: “Không biết nước đủ nóng hay không, chắc là đủ để tan thuốc.”

Trần Triều trùm chăn ngồi trên giường, bọc chăn như vậy trông rất ngốc, vừa nhìn đã biết là một bệnh nhân, trông hết sức yếu ớt.

Miêu Gia Nhan khoác một chiếc áo lông bên ngoài bộ đồ ngủ, chân đi đôi dép bông. Em khuấy thuốc một lúc lâu mới đưa tới, Trần Triều thò một tay ra khỏi chăn nhận lấy rồi uống.

Đáy cốc vẫn còn một vài hạt thuốc chưa tan ra, Miêu Gia Nhan lại rót thêm chút nước ấm, khuấy đều cho anh uống.

“Bị sốt này khó chịu lắm, mấy hôm tới anh đừng ăn uống lung tung.” Miêu Gia Nhan vặn nắp bình, nói với Trần Triều, “Em để thuốc và nước ở chỗ anh, anh khó chịu thì uống nhé, sẽ dễ chịu hơn một chút.”

Trần Triều bị cơn sốt hành hạ trông hết sức tiều tụy, sắc mặt tái nhợt bệnh trạng, anh ngồi thừ người không biết đang nghĩ gì.

Miêu Gia Nhan nhìn anh uống xong thuốc, bảo rằng: “Anh mau ngủ đi.. em về nhà.”

Dứt lời em xoay người, Trần Triều mở lời: “Đừng nhiễu sự, em ở lại đây đi.”

“Em không.. không được..” Miêu Gia Nhan lắp bắp, quay đầu đi không dám nhìn Trần Triều, “Anh mau ngủ đi anh Triều.”

Miêu Gia Nhan thực sự không dám ở lại lâu, em mở cửa rồi bỏ đi luôn, Trần Triều gọi mà không giữ được em ở lại.

Miêu Gia Nhan quen cửa quen nẻo mở cửa ra rồi lại khóa cửa vào qua lại giữa hai nhà, hơn mười hai giờ đêm, em mang theo hơi lạnh bên ngoài quay về phòng, cởi áo khoác ra rồi vội vàng chui vào trong chăn. Chăn để trống một lúc lâu cũng lạnh thấu, Miêu Gia Nhan cuốn kín chăn, kéo lên tận chóp mũi.

Từ mắt cá chân lên bắp chân đều lạnh buốt, Miêu Gia Nhan thở hắt một hơi, mùa đông năm nay sao mà lạnh quá.

Sáng sớm hôm sau Trần Quảng Đạt lật đật tới phòng gọi con trai dậy, thấy trạng thái con trai không ổn, Trần Quảng Đạt cúi người nhìn chòng chọc sắc mặt Trần Triều, ông hỏi, “Ơ con trai sao vậy? Sao trông tiều tụy thế nhỉ?”

Tuy rõ ràng chuyện này không liên quan gì tới bố, nhưng lúc này Trần Triều không muốn nói chuyện với bố một chút nào.

“Này con đừng nói là bị lây từ thằng em họ nhé?” Trần Quảng Đạt duỗi tay ra sờ trán Trần Triều, “Không đúng, có sốt đâu.”

Bàn tay ông lạnh toát sờ lên trán người ta, lạnh đến nỗi Trần Triều co người tránh ra, bảo rằng: “Con ngủ thêm một lát.”

“Bố thấy con có vẻ không ổn, con cảm thấy thế nào?” Trần Quảng Đạt đặt mông ngồi xuống giường Trần Triều, “Lát nữa bố lấy nhiệt kế đo cho con nhé?”

“Thôi khỏi, con uống thuốc rồi.” Trần Triều nhắm mắt nói, “Bố cho con nằm một lúc là được.”

“Con lấy thuốc ở đâu? Sáng sớm lấy à?” Trần Quảng Đạt nghiêng người về phía con trai, mới sáng sớm ngày ra đã không cho người ta ngủ, cứ vặn vẹo hỏi đông hỏi tây, “Ơ bình nước đâu ra vậy?”

Trần Triều trở mình, quay về phía tường, mệt mỏi lẩm bẩm, “Của em con.”

“Chưa thấy dùng bao giờ nhỉ.” Trần Quảng Đạt nói.

Trần Triều không trả lời, hai phút đã ngủ vùi.

30 Tết, Miêu Gia Nhan không ra trang trại, nếu hôm nay em còn đi thì có vẻ cố ý gây sự với bố.

Em ở trong phòng không xuống tầng, dưới nhà mọi người rôm rả nói chuyện đón giao thừa, Miêu Gia Nhan ở trong phòng yên tĩnh đợi, thi thoảng lại trông mắt nhìn về phía đối diện.

Không biết Trần Triều còn sốt hay không, nửa đêm qua anh bị cơn sốt dày vò gần như không ngủ được.

Miêu Gia Nhan ngồi ngây người trên ghế, chợt nghe thấy tiếng bác gái gọi.

“Tiểu Nhan à ——” Bác gái cất cao giọng gọi.

Miêu Gia Nhan đáp lời.

“Tìm con kìa, con xuống không?” Bác gái hỏi.

Miêu Gia Nhan không biết ai tìm mình, em xuống tầng, đứng ở cầu thang nhìn, thấy em họ của Trần Triều, nói tìm em qua chơi.

Miêu Gia Nhan ngơ ngác đi theo cậu bé, em họ nói: “Anh em bảo em qua gọi anh, để anh sang nhà em ở.”

Em họ tính tình hướng ngoại, còn chưa đợi Miêu Gia Nhan lên tiếng đã lại nói: “Cuối năm rồi ai thèm chơi với anh ấy chứ, có rảnh đâu?”

Trần Triều khó chịu vô cùng, sáng sớm không ăn gì, không sao dậy được. Bà không dám để anh ăn, sợ anh ăn vào lại nôn ra. Trần Triều nằm bẹp giường không làm được gì, trong nhà không ai để ý tới anh, để yên cho anh ngủ.

Em họ đưa Miêu Gia Nhan tới rồi bỏ đi chơi, để Miêu Gia Nhan tự lên tầng tìm Trần Triều.

Miêu Gia Nhan lên tầng, Trần Triều vẫn còn đang ngủ, có lẽ ngủ không được thoải mái, vẻ mặt khó đăm đăm. Miêu Gia Nhan duỗi tay muốn thử đo nhiệt độ, nhưng lại không dám chạm vào người anh.

“Ở nhà đợi bố em nổi trận lôi đình à?” Trần Triều mở mắt ra nhìn Miêu Gia Nhan, anh hỏi.

Nghe giọng anh không ổn, Miêu Gia Nhan không ngờ anh còn tỉnh, đứng bên cạnh hỏi: “Anh còn sốt không?”

Trần Triều nói: “Không biết.”

Bấy giờ Miêu Gia Nhan mới sờ lên trán anh, động tác hết sức nhẹ nhàng, dè dặt từng ly từng tí, sau đó nói: “Hết sốt rồi.”

Trần Triều ngủ không ngon, thành thử không được kiên nhẫn, nói với Miêu Gia Nhan: “Em chơi đằng em, anh ngủ đằng anh, em tự kiếm việc mà làm.”

Miêu Gia Nhan đáp “vâng”.

Trần Triều nhắm mắt lại định bụng ngủ tiếp, Miêu Gia Nhan ôm bình giữ nhiệt xuống tầng. Lúc quay trở lại có vẻ Trần Triều đã ngủ say, Miêu Gia Nhan nhẹ nhàng đặt bình giữ nhiệt lên bàn, kéo ghế ra ngồi xuống.