Hoàn Triều

Chương 22



“Tối nay em ngủ lại đây không? Sấm đánh to quá, anh sợ.”

Tháng năm còn chưa ghé tới, thời tiết đã dần nóng lên, có những ngày trời oi bức ngỡ tưởng hè đã về.

Hôm ấy hiếm có dịp thấy Trần Triều không học bài, ngả người ra ghế ngồi xem phim, ban đầu anh ngồi xem cùng Miêu Gia Nhan và Đinh Văn Thao, sau đó Đinh Văn Thao đi chơi bóng với bạn, Miêu Gia Nhan thì ngủ mất tiêu.


Trần Triều xem phim xong nghiêng đầu nhìn, trông thấy Miêu Gia Nhan ngủ còn hơi há miệng, nằm nghiêng người trên giường anh trong một tư thế dường như không được thoải mái. Bất kể là ai, lúc ngủ há miệng như vậy trông sẽ rất buồn cười.

Trần Triều cười tủm tỉm, đi vào nhà vệ sinh, lúc quay về Miêu Gia Nhan nghe thấy tiếng bước chân, hé mắt ra nhìn anh.

“Ngủ ngon thế,” Trần Triều vỗ lên đùi em, “Dịch vào trong đi.”

Trước đó Miêu Gia Nhan không cởi giày, cho nên chân thò ra ngoài giường, Trần Triều nói vậy em liền đá giày xuống, dịch vào trong.

Trần Triều ngồi xuống, không biết một đống tin nhắn rác ở đâu gửi tới, anh tựa vào đầu giường vừa xem vừa xóa tin nhắn.

Miêu Gia Nhan ngủ mơ mơ màng màng, đổi tư thế lại nhắm mắt ngủ tiếp. Giường không quá rộng, thi thoảng Trần Triều cử động tay cũng có thể đụng vào mặt cậu. Miêu Gia Nhan ngủ không sâu giấc, vừa chạm vào mặt là tỉnh dậy, tỉnh dậy rồi mở mắt ra nhìn, sau đó lại nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Em ngủ rõ là say sưa, Trần Triều vốn dĩ không buồn ngủ, nhìn em một lúc cũng thấy buồn ngủ theo.

Anh ném điện thoại lên bàn, vuốt gọn chỗ tóc Miêu Gia Nhan xõa tung trên gối vào một góc rồi đặt lưng nằm xuống.

Thi thoảng ngoài cửa sổ lại có gió thổi vào, Trần Triều ngủ bị lạnh, cánh tay để sát cạnh Miêu Gia Nhan.
Miêu Gia Nhan mơ màng mở mắt ra nhìn anh, Trần Triều chau mày “ừm” một tiếng, co chân lại. Miêu Gia Nhan chống người dậy, kéo chăn đắp lên người Trần Triều, sau đó lại ngủ tiếp.

Miêu Gia Nhan rất nhu hòa, em như một tấm vải, tựa một cốc nước. Em luôn dùng sự dịu dàng của mình bao bọc các góc cạnh sắc bén của Trần Triều, giữ nó lại thỏa đáng. Nhưng đồng thời em cũng rất dựa dẫm vào Trần Triều, nếu ví Miêu Gia Nhan như một hạt mầm non nớt, thì Trần Triều chính là tảng đá ở bên cạnh che mưa chắn gió cho em.

Sự dựa dẫm này cũng có qua có lại, thấm thoát ba năm trôi qua, cho dù trước giờ Trần Triều không thích bám người, nhưng trong hai tháng cuối cùng của những năm tháng cấp hai, anh vẫn không nỡ rời xa nơi này, không nỡ rời xa ông bà, không nỡ rời xa Miêu Gia Nhan.

Buổi tối Miêu Gia Nhan làm bài tập xong quay về, Trần Triều ngáp một cái: “Đừng về, ngủ lại đây đi.”

“Dạ,” Miêu Gia Nhan không từ chối, em quay đầu lại nói: “Vâng.”

Trời không còn lạnh nữa, Miêu Gia Nhan lại có thể tiếp tục trải đệm xuống sàn, thực ra nằm dưới sản rất thoải mái, cảm giác khác với nằm trên giường.

Trần Triều tắm rửa xong quay trở lại, Miêu Gia Nhan đã trải đệm xong xuôi, Trần Triều đặt mông ngồi xuống, nghiêng người dựa vào đầu gối Miêu Gia Nhan đang co lên, anh ngửa đầu ra sau gối lên đầu gối Miêu Gia Nhan.

“Miêu Nhi à,” Trần Triều gọi cậu.

Miêu Gia Nhan nói: “Dạ.”

Trần Triều hỏi: “Anh đi rồi ai chăm anh bây giờ?”

Miêu Gia Nhan mỉm cười, bảo rằng: “Đến lúc đó anh cũng yêu đương, Đinh Văn Thao nói lên cấp ba là yêu hết.”

“Liên quan gì chứ,” Trần Triều chẳng thể hiểu nổi, “Lại nói yêu cũng không ai hầu anh, anh chưa phải chăm người ta đã tốt lắm rồi.”

“Anh chăm người ta kiểu gì?” Miêu Gia Nhan không tài nào tưởng tượng nổi, “Anh Triều của em chỉ biết kén cá chọn canh thôi.”

“Anh không chăm,” Trần Triều xị mặt, “Anh cũng không yêu.”

Miêu Gia Nhan không trả lời, chỉ cười tủm tỉm.

“Em cũng đừng lung tung.” Một lúc sau Trần Triều nói với Miêu Gia Nhan.

“Cái gì ạ?” Miêu Gia Nhan ngây thơ hỏi.

“Yêu đương ấy.” Trần Triều nói.

Miêu Gia Nhan vội vàng nói, “Em không đâu, em không yêu đâu.”

“Đừng yêu ở đây,” Trần Triều xoay cổ, tìm một tư thế thoải mái hơn, anh nói với Miêu Gia Nhan, “Nơi này nhỏ bé quá, em phải bước ra nhìn thế giới bên ngoài, cố gắng học hành vào.”

“Anh chính là người ở thế giới bên ngoài,” Miêu Gia Nhan nằm ở đó, buông mắt nhìn Trần Triều, nhẹ giọng nói: “Anh khác với mọi người ở đây.”

Trần Triều nói: “Anh đây cũng xem như là trẻ thành phố mà.”

Miêu Gia Nhan không nói gì, bàn tay buông bên người thoáng do dự, muốn xoa đầu Trần Triều, nhưng cuối cùng vẫn không chạm vào.

Giai đoạn mùa xuân chuyển mình sang hạ lúc nào trời cũng đổ mưa, mưa to đến nỗi nhà trường phải cho nghỉ học.

Sinh nhật Miêu Gia Nhan vào ngày 15 tháng 5, ngày em chào đời trời cũng đón em bằng màn mưa trắng xóa.

Năm nay trời cũng mưa như trút nước, gió vẫn không ngừng rít gào, làm đổ cả cây cột điện trong thôn. Mấy mảnh đất trong thôn đều mất điện, trời mưa to nên không thể sửa được. Hôm đó bị cúp điện từ chiều cho tới tận khuya, trong nhà tối om om. Ông châm rất nhiều nến, bà cặm cụi nấu mì, còn chiên trứng cho em. Theo thông lệ năm nào họ cũng đặt một chiếc bánh gato trên thị trấn, nhưng mấy hôm nay mưa xối xả, tiệm bánh gato trên thị trấn cũng đóng cửa.

Trần Triều mở cửa sổ gọi em, Miêu Gia Nhan mặc áo mưa lật đật chạy sang.

Ông bà Trần đã nằm chuẩn bị đi ngủ, Miêu Gia Nhan treo áo mưa ở ngoài cửa ra vào, lần mò lên tầng trong bóng đêm.

“Có chuyện gì vậy, anh Triều?” Miêu Gia Nhan đẩy cửa hỏi.

“Tối nay em ngủ lại đây không?” Trần Triều nói, “Sấm đánh to quá, anh sợ.”

Miêu Gia Nhan nghe mà phì cười, “Anh đừng trêu em.”

“Thật đấy.” Trần Triều lại nói, “Gió cứ rít ra tiếng gì ấy, anh nghe cũng sợ, lại còn ngắt điện nữa, trời tối om om.”

Miêu Gia Nhan cười nắc nẻ, Trần Triều nói: “Đáng sợ như vậy, em đừng cười.”

“Được rồi,” Miêu Gia Nhan vừa cười vừa nói, “Hôm nay em ngủ lại đây, em xuống tầng lần cài then cửa.”

“Đi cùng đi.” Trần Triều cũng đứng dậy cùng.

Miêu Gia Nhan lớn lên trong môi trường này từ nhỏ, ở nông thôn trời mưa to, nổi gió lớn lại còn bị cắt điện đúng là rất đáng sợ, nhưng về khoản này Miêu Gia Nhan rất bạo dạn, giống như em không sợ khi xem phim kinh dị vậy.

Sau khi cài then cửa quay lại, dọc đường lên tầng Miêu Gia Nhan nắm chặt cổ tay Trần Triều, dắt anh lên tầng.

“Cẩn thận bậc thang,” Miêu Gia Nhan dịu dàng nhắc nhở, “Đừng bước hụt.”

Trần Triều dè dặt bước từng bước, trời mưa lại còn mất điện khiến căn nhà tối đen như mực, cũng may mà mắt anh đã dần thích ứng với bóng đêm, có thể thấy một ít hình ảnh.

May mà trong phòng đốt hai cây nến, Trần Triều đóng cửa lại, thở phào một hơi.

Miêu Gia Nhan không dám bật cười thành tiếng, chỉ lén lút nhếch môi.

Bên ngoài gió thổi rất lớn, đập vào cửa phát ra những tiếng đùng đoàng.

Miêu Gia Nhan ngồi bên mép giường, em đang định lên tiếng nói chuyện thì bàn tay đụng phải thứ gì đó.

Em đưa tay ra sờ, là một chiếc túi xách.

“Em cầm lấy đi.” Trần Triều ngồi canh ngọn nến trước bàn, nói với Miêu Gia Nhan.

“Cái gì vậy?” Miêu Gia Nhan ngạc nhiên hỏi.

“Xem như quà sinh nhật,” Trần Triều nói, “Anh Triều sắp đi rồi, tặng em đấy.”

Miêu Gia Nhan duỗi tay ra sờ, bên trong còn một cái túi.

“Sao lại tặng em vậy..” Miêu Gia Nhan chớp mắt, “Không phải thi xong anh mới đi sao?”

Trần Triều chê em nhiều lời, anh bảo rằng: “Nói không chừng mai anh đi rồi.”

Miêu Gia Nhan không nói gì, em ôm chiếc túi xách vỏ cứng ngồi ngây người trên giường.

Trần Triều muốn nhìn em, nhưng vì ngoài trời quá tối, kết hợp với hai ngọn nến nhờ nhờ le lói trong căn phòng, gương mặt Miêu Gia Nhan rất trắng, suối tóc dài thướt tha, nói thật là Trần Triều không dám nhìn thẳng.

Miêu Gia Nhan duỗi tay ra sờ vỏ túi một lần nữa, em cúi đầu nhìn nhưng không thể nhìn rõ.

“Váy đấy, khỏi phải sờ.” Trần Triều nói.

Đôi mắt Miêu Gia Nhan từ từ trợn tròn lên, ánh mắt nhìn Trần Triều hiện rõ vẻ không thể tin.

Trần Triều đi tới rồi lập tức xoay người lại, bảo rằng: “Này em đừng nhìn anh, anh sợ lắm.”

Miêu Gia Nhan nhỏ giọng hỏi: “Vì sao vậy…. vì sao lại mua váy cho em?”

Trần Triều nói: “Chẳng vì lý do gì cả, sao chăng gì chứ.”

Miêu Gia Nhan cúi đầu, em ôm chặt hộp quà trong tay trông rất ngoan.

“Anh mua cho em à?” Miêu Gia Nhan lại hỏi.

“Anh không mua được,” Trần Triều nói, “Anh nhờ mẹ anh lần trước mang tới. Em đừng cúi gằm đầu mãi thế.”

Đáng lẽ Trần Triều không đến nỗi sợ như vậy, tại Đinh Văn Thao cứ suốt ngày xem phim ma, cho nên bây giờ vừa nhìn thấy tóc dài anh đã nổi gai ốc.

Miêu Gia Nhan đành phải ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía Trần Triều.

Trần Triều: “…….”

Trần Triều: “Em đừng nhìn anh.”

Miêu Gia Nhan không biết phải làm thế nào, cuối cùng lấy dây chun trên cổ tay cột tóc lại.

Trong nháy mắt trông sáng sủa hơn nhiều, Trần Triều nhẹ nhõm phần nào.

“Cảm ơn anh Triều.” Miêu Gia Nhan lí nhí nói.

Trần Triều tùy ý xoa đầu em như ngày thường, nói “Đừng khách sáo”, anh bảo: “Người ta nói gì không quan trọng, mặc quần thoải mái mặc váy xinh xẻo, em thích gì thì mặc cái ấy, người khác không quản được, phải không nào.”

Miêu Gia Nhan không nói gì, chỉ nhìn Trần Triều, bờ môi khẽ mím lại.

Ngoài trời gió lại rít gào, đập vào cửa số uỳnh uỳnh, Trần Triều buông tay xoa đầu em xuống, đặt lên đùi mình, hít sâu một hơi: “Đừng nhìn anh, em không muốn đi ngủ à.”