Hoàn Triều

Chương 17



“Ông ta cảm thấy em là đồng loại.”

Trần Triều biết đôi khi Miêu Gia Nhan cũng sẽ gặp phải một số việc phiền phức, nhưng trong ấn tượng của anh chỉ dừng lại ở mấy cậu học sinh ngứa miệng châm chọc mà thôi, ngoài ra Trần Triều chưa gặp chuyện nào khác, anh cũng không nghĩ tới.


Hôm nay nhìn thấy người đàn ông hút thuốc ở ven đường kia, lúc đó ngoài mặt Trần Triều tỏ ra rất bình tĩnh, giống như không coi đây là chuyện gì to tát.

Nhưng thực ra khoảnh khắc ấy tim anh đập rất nhanh, thực sự bị dọa một vố.

Trời tối om om, xe moto che khuất một nửa, thực ra Trần Triều không nhìn thấy rõ ràng, nhưng dẫu chỉ thông qua đường nhìn mơ hồ cũng khiến tim anh đánh trống. Rõ ràng người đàn ông kia không phải học sinh, qua thân hình là biết, nhìn bộ dạng ngồi xổm ở đó hút thuốc, có thể thấy là một người đàn ông trưởng thành, ông ta mặc chiếc áo ba lỗ mà những người thường xuyên làm đồng áng chỗ họ hay mặc.

Điều này khiến trong lòng Trần Triều không thể bình tĩnh và lo ngay ngáy.

Nhưng khiến Trần Triều không thể bình tĩnh và bất an không phải người đàn ông kia, mà là vì sao ông ta lại để mắt tới Miêu Gia Nhan.

“Là ông ta hả?” Miêu Gia Nhan bị Trần Triều dắt trở về nhà, anh không để em về nhà bà Miêu. Hai người lên tầng, Trần Triều đặt cặp sách xuống, quay đầu lại hỏi em.

Sắc mặt Miêu Gia Nhan vẫn còn bối rối tái nhợt, em nhìn Trần Triều, mất một lúc lâu mà vẫn không thể nói nên lời.

“Sao em lại dây vào ông ta?” Trần Triều lại hỏi.

Miêu Gia Nhan lắc đầu, giọng nói vẫn còn hơi run rẩy: “Em không dây vào ông ta.”

“Thế ông ta chắn em làm gì?” Trần Triều thực sự không tài nào hiểu nổi, anh chỉ có thể nghĩ tới lý do này mà thôi, “Tưởng em là con gái à?”

Miêu Gia Nhan cúi gằm đầu, không nhìn anh.

“Em không nói em không phải là con gái à?”, Trần Triều cởi cặp sách của em xuống, ném lên ghế, đoạn hỏi.

“Em nói rồi…” Giọng Miêu Gia Nhan nghèn nghẹn, như một học sinh bị phạt đứng dựa vào tường.

“Thế rốt cuộc là sao hả?”

Viền mắt Miêu Gia Nhan từ từ ửng đỏ lên, em mím chặt môi, không nói gì.

Trần Triều nhìn em, không hiểu sao lại có chút không đành lòng hỏi. Anh khẽ chau mày, bực bội thở gắt, hỏi: “Tối nay em có quay về ngủ không?”

Miêu Gia Nhan lắc đầu.

“Vậy đi tắm đi.” Trần Triều nói xong cũng không để ý tới em nữa, anh ra tủ lấy chăn đệm và gối ra ném xuống đất.

Đây cũng không phải lần đầu tiên em ở lại chỗ của Trần Triều, có những lúc trong phòng Trần Triều có muỗi nhất thời không bắt được, Miêu Gia Nhan bèn ở lại phòng anh, khi nào muỗi xuất hiện thì sẽ bắt. Miêu Gia Nhan còn rất thích ngủ lại chỗ của Trần Triều, buổi tối tắt đèn rồi có thể rỉ rả nói chuyện phiếm.

Lúc em tắm xong đi ra Trần Triều đã tìm cho em một bộ đồ ngủ mùa hè, bộ đồ do Khương Lệ mua, từ lúc bà mang tới đến giờ Trần Triều chưa mặc lần nào, mùa hè đi ngủ anh chỉ mặc một chiếc quần cộc.

Miêu Gia Nhan buộc tóc, có mấy lọn tóc lòa xòa rơi xuống cổ, ban nãy thấm ướt, lúc này vẫn còn đang nhỏ giọt tí tách.

Trần Triều nói: “Thay đồ đi, để quần áo của em ở đây, mai mặc áo anh đi học.”

Đầu tiên Miêu Gia Nhan gật đầu, sau đó em bảo: “Mai em về nhà thay là được rồi.”

“Tùy em,” Trần Triều đi tắm, “Làm bài đi, làm xong thì nằm nghỉ.”

Trần Triều bị chuyện này ảnh hưởng không còn tâm trạng đâu để học hành, anh đã làm xong bài tập trong giờ tự học buổi tối, lúc tắm xong đi ra Miêu Gia Nhan đã nằm ngay ngắn rồi, mái tóc được vuốt gọn một bên.

“Em lên giường nằm không?” Trần Triều hỏi.

“Không cần đâu,” Miêu Gia Nhan nói, “Em nằm đất là được rồi, anh nằm đất lại không ngủ ngon.”

Thế là Trần Triều tắt đèn, đặt lưng nằm xuống.

Hai người đều không ngủ, Miêu Gia Nhan thở khẽ khàng, thể như em sợ làm phiền Trần Triều, không dám phát ra âm thanh.”

Trong lòng Trần Triều nặng trĩu tâm sự, nghĩ mãi không ra vì sao Miêu Gia Nhan lại dây vào một người trưởng thành, hoặc thậm chí có thể nói là trung niên kia. Trước giờ em vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan không gây sự với ai bao giờ, người ta chặn em làm gì chứ. Hơn nữa lúc đó Miêu Gia Nhan căng thẳng như vậy, có thể thấy em rất sợ ông ta.

“Miêu Nhi à.” Cuối cùng Trần Triều vẫn cất tiếng hỏi.

Miêu Gia Nhan căng thẳng, em nhìn về phía Trần Triều: “Dạ?”

“Ông ta chặn em mấy lần rồi?” Trần Triều hỏi.

“Hai lần.” Miêu Gia Nhan nằm nghiêng, nửa gương mặt chôn dưới gối, giọng nói cũng nghẹn lại trong gối, nghe nhỏ xíu: “Trước đó em cũng từng nhìn thấy ông ta, nhưng ông ta… chỉ mới nói chuyện với em hai lần.”

“Nói cái gì?” Trần Triều tiếp lời.

Mùa hạ vẫn còn lần lữa chưa đi, buổi tối trong phòng vẫn còn hơi nóng, nhưng không cần thiết phải bật quạt. Mở cửa sổ ra, thi thoảng lại có cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, khiến lòng người thư thái. Ngoài sân dế vẫn râm ran gọi nhau dưới chân tường không dứt tiếng, nhưng cũng không quá ầm ĩ, họ đã quen với tiếng dế kêu mỗi khi hè về từ bao giờ.

Một buổi tối mùa, Miêu Gia Nhan ngủ lại nhà Trần Triều, đáng lý phải là một buổi tối vui vẻ mới phải.

Vậy mà lúc này đây Miêu Gia Nhan vùi một mắt vào gối, tiếng thở dần trở nên nặng nề, em gọi “Anh Triều à.”

“Ừ.” Trần Triều đáp lời em.

Miêu Gia Nhan ấp úng mở lời, lớn lên trong vùng nông thôn vẫn còn nhiều lạc hậu, có một số việc không dễ mở lòng nói ra như vậy. Không dễ nói ra cũng không hoàn toàn vì thanh niên nơi đây tránh né đề tài này, mà vì họ cảm thấy đây là một chuyện hết sức đáng xấu hổ.

“Ông ta sờ…” Miêu Gia Nhan ấp úng một lúc rồi mới tiếp lời, “Sờ người em.”

Trần Triều đột nhiên trở mình trong màn đêm, anh nhoài đầu ra nhìn Miêu Gia Nhan, hỏi em: “Sờ chỗ nào?”

“Sờ ở…” Miêu Gia Nhan lại vùi mặt vào trong gối, nhỏ giọng nói: “Chân…”

Trần Triều nghe mà đầu như muốn nổ tung.

Anh không nói tục, nhưng trong mấy giây trầm mặc kia, Trần Triều chỉ muốn chửi thề.

Miêu Gia Nhan không dám ngẩng đầu lên, cũng không dám nhìn Trần Triều, nói rồi em co mình lại, không dám cử động nữa.

“Sàm sỡ à?” Cố ý bắt nạt con gái? Tưởng em là con gái à?” Trần Triều hỏi liên tiếp ba câu liền.

Tuy rằng Trần Triều ở thành phố về, nhưng trước kia anh cũng chưa từng gặp phải chuyện này, hồi tiểu học anh cũng không phải chứng kiến. Cho nên trong khái niệm hạn hẹp anh chỉ có thể nghĩ tới đây, nhiều hơn nữa anh cũng không hiểu.

Miêu Gia Nhan thành thật trả lời: “Không ạ.. ông ta biết. Nhưng ông ta là.. đồng… tính.”

Còn rất nhiều chuyện Miêu Gia Nhan chưa nói ra, nhưng lúc này lại chẳng thể nói lên câu, dẫu rằng người đang lắng nghe em lúc này đây là Trần Triều, em vẫn không thể nói ra được.

Em không thể kể với anh người đàn ông kia dán mũi lại hít hà người em như động vật, hơi thở nặng mùi phả lên người em, em không thể kể ông ta duỗi một tay là có thể túm lấy hai tay em, Miêu Gia Nhan giãy hết sức cũng không thể tránh được, lúc ấy trên đường không có bóng người qua lại, người kia trừng đôi mắt đỏ au, bảo rằng “Em đừng tránh, chúng ta đều là biến thái.”

Đối với Miêu Gia Nhan mà nói, tất cả giống như một cơn ác mộng.

Lần đầu tiên người đó chỉ đi về phía Miêu Gia Nhan, Miêu Gia Nhan cảm thấy không ổn, em chỉ biết bỏ chạy.

Lần thứ hai Miêu Gia Nhan không thể chạy thoát, người kia một tay túm lấy Miêu Gia Nhan, tay kia cởi quần ra, điên cuồng tuốt lên xuống. Không biết ông ta quá căng thẳng hay vì quá kích động, chẳng mấy chốc đã kết thúc. Miêu Gia Nhan nhắm nghiền đôi mắt, em không dám nhìn xuống, lúc ấy em chỉ biết giãy giụa trong tuyệt vọng, đó là lần đầu tiên trên đời em thực sự sợ hãi.

Hai chữ “đồng tính” quá chói tai, Trần Triều như ngừng thở, ngồi bật dậy.

Trước ngày hôm ấy, Trần Triều chỉ cảm thấy hai chữ này là một khái niệm rất xa xôi, chưa từng xuất hiện trong thế giới của mình. Lúc Miêu Gia Nhan nói ba chữ này ra, khiến Trần Triều thực sự sốc.

Anh cúi đầu nhìn Miêu Gia Nhan, Miêu Gia Nhan nhắm mắt, không dám đối diện với anh.

Trần Triều hỏi: “Ông ta để ý tới em à?”

Dù sao Miêu Gia Nhan cũng đã nói rất nhiều rồi, bấy giờ em cũng bất chấp, dường như cam chịu nói: “Ông ta cảm thấy em là đồng loại.”

“Mẹ kiếp!” Trần Triều thốt lên.

Trần Triều chưa từng nói từ thô lỗ như vậy, bây giờ anh chỉ cảm thấy không tài nào nguôi giận được.

Kể từ ngày hôm ấy, Miêu Gia Nhan chỉ thiếu điều bị Trần Triều buộc theo bên người, Trần Triều còn cố ý giữ vị trí hàng cuối trong lớp, để mỗi ngày Miêu Gia Nhan tan học lên phòng học làm bài đợi anh. Trần Triều là học sinh giỏi trong lớp nên vẫn có đặc quyền này.

Mỗi ngày Miêu Gia Nhan tan học sẽ lên lớp của anh, ngồi yên tĩnh trong góc phòng học làm bài tập. Thi thoảng có người trong lớp sẽ quay đầu lại nhìn em, nhưng nhìn được một hai ngày cũng không còn cảm thấy mới mẻ, sau đó không nhìn nữa.

Đinh Văn Thao hỏi Trần Triều: ‘Có chuyện gì vậy?”

Trần Triều nói: “Không có gì.”

“Có chuyện thì anh cứ nói.” Đinh Văn Thao quay đầu nhìn Miêu Gia Nhan, “Hai người gặp phải chuyện gì vậy?”

“Gặp phải thứ buồn nôn.” Mấy hôm nay sắc mặt Trần Triều hết sức khó coi, trong lòng có cơn giận không thể trút ra, lúc nào cũng bực bội.

Nhưng mấy ngày hôm nay người kia cũng không xuất hiện lại nữa, Trần Triều không biết trút giận vào đâu.

Miêu Gia Nhan cảm thấy Trần Triều bực bội như vậy là vì mình, trong lòng em không tránh khỏi tự trách, nhưng không biết phải làm thế nào, dè dặt không dám nói gì.

Cửa sổ trong phòng học không có rèm lưới, buổi tối tự học đều mở toang cửa sổ ra, côn trùng thi nhau bay vào trong lớp.

Trần Triều ngồi ở hàng ghế trước mặt Miêu Gia Nhan, thi thoảng lại cuộn vở vào, có côn trùng bay xung quanh, rõ là bực bội.

Sáng nay Miêu Gia Nhan còn cố ý mang dầu thơm theo, lúc này em lấy từ trong cặp ra, nhẹ nhàng xịt lên cánh tay Trần Triều.

Tiếng xịt nước trong lớp học yên tĩnh trở nên hết sức rõ ràng.

Mấy người ngồi quanh đều quay đầu lại nhìn em, Miêu Gia Nhan cúi đầu ngại ngùng, Trần Triều quay đầu nhìn, anh bảo: “Đưa cho anh.”

Miêu Gia Nhan duỗi tay ra đưa cho anh.

Trần Triều cầm lên xịt lên cái quần đùi mình đang mặc, bàn trước nói: “Cho tớ mượn với.”

Bình thường Trần Triều và Miêu Gia Nhan đều ở với nhau như vậy, mọi người đã quen rồi, cũng không cảm thấy có vấn đề gì.

Chỉ những khi đổi hoàn cảnh, lẫn trong đám đông mới thấy rõ sự ăn ý thân thiết giữa hai người họ.

Lúc Trần Triều làm bài không thích bị phân tâm, có người đi tới phát bài tập, Trần Triều cầm bút chỉ về phía dưới, cán bộ lớp không hiểu ý.

“Đưa cho em là được rồi ạ.” Miêu Gia Nhan nhỏ giọng nói.

Cán bộ lớp nhìn em, đưa bài tập của Trần Triều cho em, Miêu Gia Nhan nhận lấy, cất vào trong cặp sách của mình.

Trần Triều uống hết nước, duỗi tay về hàng ghế phía sau.

Miêu Gia Nhan đưa bài tập vừa phát cho anh.

Trần Triều không nhận lấy.

Miêu Gia Nhan ngẫm nghĩ, em lại đưa chai nước của mình đặt vào trong tay anh.

Trần Triều nhận lấy, vặn nắp ra uống nửa chai.

Uống xong anh lại trả chai nước về phía bàn sau, Miêu Gia Nhan cất vào trong cặp sách, sờ thấy kẹo mút trong cặp mình, em gõ nhẹ vào lưng Trần Triều, đưa sang bên cạnh, Trần Triều cúi đầu nhìn, anh nhận lấy mở gói kẹo ra đưa vào miệng.
— QUẢNG CÁO —